Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 45: Chương 45: Vị vua trẻ




Giường lớn chạm khắc hoa văn kiểu cổ, có màn mỏng buông lơi, trên bức bình phong họa tranh phong thủy, chiếc lư cổ, mùi trầm hương thoang thoảng.

Áo choàng, la quần, đúng là loại trang phục cổ đại nam nữ mặc trên truyền hình.

Nếu vậy tất cả chuyện xảy ra đêm qua không phải là mơ? Nàng thật sự xuyên qua? Nơi đây là Tây Lãnh quốc, một thời điểm, không gian khác?

Nàng là xuyên hồn, vậy linh hồn của cơ thể này hiện đang ở đâu? Bọn họ vừa nói, Niên phi nương nương sống lại? Vậy ra chủ nhân cơ thể này là phi tần của hoàng đế? Đợi chút, bọn họ nói sống lại … Chẳng lẽ Niên phi này đã chết? Nàng nhập hồn vào một người đã chết?

Nhắm mắt lại định thần đôi chút, nàng bước chân trần xuống giường nói, “Tôi muốn hỏi …”

Được rồi, trong phòng đã chẳng còn một bóng người, tất cả đều đã sợ đến đạp cửa mà chạy.

“Anh chàng đẹp trai, anh chàng mắt xanh đẹp trai ơi.” Nàng quýnh lên, hướng vào khoảng không gọi lớn.

“Có chuyện gì?”

Tiếng nói bên tai làm nàng hoảng sợ ngồi phịch xuống đất.

“Anh đang ở đâu?” nàng giơ tay ra khoảng không quờ quạng mấy cái.

“Ta vẫn còn đang ở nhân giới.”

“Anh có thể nói cho tôi biết tình huống hiện tại là gì không? Cơ thể này là của một vị phi tử?”

“Nàng ta tên Niên Tuyền Cơ, con gái của thừa tướng đương triều, vừa được chọn tiến cung làm sườn phi. Trước khi cô nhập vào cơ thể này thì nàng ta vừa bị Thái hậu ban dải lụa để tự kết liễu.”

“Mới tiến cung mà đã phải chết?” Mặt Chu Thất cau lại, trong lòng trầm buồn, “nàng ta đã chết rồi phải không?”

“Chu Thất, sinh mệnh của Niên phi đã hết, cô ở hiện đại cũng đã chết, tôi đem hồn phách hai người hoán đổi, giờ hồn phách mà quỷ sai bắt đi chính là của nàng ấy.”

Chu Thất nhớ lại hình ảnh nhìn thấy trong gương, toàn thân đẫm máu, nhất thời cảm thấy rùng mình.

“Vậy tức là nàng ấy đã chết thay tôi? Không! Anh không thể làm vậy!” Cơn tức giận ập tới, nàng không thể ích kỷ như vậy.

Giọng nói mỉa mai, “Cô hiện tại nên lo cho chính mình thì hơn. Thái hậu muốn giết cô mà giờ cô còn chưa chết!”

Lời nói đó đã thức tỉnh nàng. Thái hậu hẳn vẫn còn muốn giết nàng!

Bản năng sinh tồn lập tức trỗi dậy, giọng nàng có phần run rẩy, “Hoàng đế đâu? Hắn mặc kệ chuyện này sao?”

“Cô không biết sao? Chính vì hoàng đế nên cô mới phải chết! Tiên hoàng vốn sớm băng hà, thái tử trẻ tuổi lên ngôi kế vị, được các đại thần phò tá, lại có Thái hậu buông rèm nhiếp chính cho tới hôm nay. Trước đó không lâu, theo di chiếu của tiên hoàng, sau đại hôn của hoàng đế, Thái hậu phải trao trả quyền lực cho hoàng đế.”

“Chuyện đó thì liên quan gì tới Niên phi chứ?” Nàng nhíu mày, đầu óc mơ hồ.

“Vị hoàng đế này nghe nói thanh nhã, tuấn mĩ, lại không đam mê tửu sắc, trước khi đại hôn cũng chỉ có vài vị sủng thiếp.”

“Thật tốt.”

“Nhưng đã làm thì làm một lần, đồng thời ngay khi lập hậu, hắn liền nạp thêm ba phi tử. Chu Thất, đêm đại hôn đó, hoàng đế vốn nên ở trong phòng với hoàng hậu, nhưng hắn lại cố ý triệu Niên Tuyền Cơ tới thị tẩm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.