Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 78: Chương 78: Chiếc nút thứ ba , nước mắt của Phong Nhã Trân




Tiếng nói năm ngàn vừa cất lên, mọi người đều tròn xoe mắt nhìn theo. Tuy năm ngàn nhân dân tệ không phải là con số nhiều, trong mắt những người này chẳng qua cũng chỉ là số tiền lẻ trong túi họ. Nhưng có tiền không có nghĩa là tiêu lãng phí, tiêu bừa bãi, năm ngàn dùng để mua một chậu cây chẳng phải thuộc giống quý hiếm thì đúng là nực cười quá.

“Một vạn!” khi mà mọi người vẫn còn đang giật mình vì số tiền năm ngàn thì lại một tiếng nói lạnh lùng vang lên.

Mọi người khẽ thở một hơi cảm thán, không phải chứ, một vạn có thể mua mấy chậu cái thể loại cây như thế này.

Tiên Ức nghe thấy vậy, khẽ cười nhìn theo.

Chỉ thấy người đàn ông ngồi ở đó, đôi mắt sáng quắc của anh ta đang nhìn chăm chăm vào bản thân mình, mái tóc đen mềm mại một cái lạ thương. Vẻ thư sinh, anh tú, đẹp trai của anh ta làm cho Tiên Ức đơ người vài giây, ngay sau đó khẽ nhoẻn miệng cười.

“Vị tiên sinh này đồng ý mua với giá một vạn, còn có vị nào trả giá cao hơn không ạ?” vừa nói đôi mắt của cô đảo quanh, đôi môi vẫn nở nụ cười mỉm, nhìn những người khách phía bên dưới.

Lúc này Ngọc Tình cũng khẽ nhếch môi lên. Không ngờ Yến Vân cái kẻ gỗ đá đó lại thích kiểu con gái như vậy.

Nghĩ vậy Ngọc Tình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiên Ức.

Chỉ liếc nhìn rồi cô lại cúi mặt xuống! Cô gái này cũng không hề đơn giản đâu! Cái tên tiểu tử Tiêu Thần làm thế nào mà lừa được người ta đến không biết?

Tiêu Thần không biết ý nghĩ của cô, biết cũng nhất định sẽ kêu oan, cái gì mà lừa chứ! Anh ta chỉ là cảm thấy cô ta xinh đẹp, biết làm việc, vì vậy mới mời cô ta đến.

Ngọc Tình nhìn cô gái đứng trên bục với những hành động cử chỉ rất thanh lịch và quyến rũ. Đôi mắt to tròn của cô xuất hiện sự hứng thú. Xem ra đúng là bên cạnh cô đang còn có nhân tài ẩn dật!

“Một vạn lần một, một vạn lần hai, một vạn lần ba! Thành giá!” Tiên Ức tiếng nói lanh lảnh vang lên, cô ta khẽ nhoẻn miệng cười nhìn Yến Vân: “Vị tiên sinh, bây giờ chậu cây Thí Tâm này đã thuộc về anh!”

“Ồ?” Yến Vân khẽ cười, nhưng ánh mắt không hướng về chậu cây mà nhìn về phía Tiên Ức: “Cái gọi là chậu cây Thí Tâm, không biết có thể nhìn ra được sự thật lòng của tiểu thư không?”

Tiên Ức nghe thấy vậy khẽ cười, lắc đầu không nói gì.

Cây Thí Tâm được đưa xuống dưới, sau đó là chậu cây khác.

Những chậu cây này đều là do Ngọc Tình tùy ý cắt tỉa, sau đó dùng linh khí để làm cho chúng trở nên tự nhiên hơn, mọi người nhìn thấy sẽ lầm tưởng rằng chúng vốn được sinh ra với hình dáng như thế.

Thực ra những chậu cây này trên thực tế giá của chúng đều không đáng năm ngàn.

Có điều tuy là nói như vậy, nhưng sau khi cho chúng tắm linh khí, giá trị của chúng đều là không thể so sánh được. Chúng không được coi là những bảo vật vô giá nhưng bản thân chúng rất có lợi cho sức khỏe con người, hít thở không khí có linh khí đương nhiên là tốt hơn rồi, an thần ổn định khí huyết là điều không cần bàn cãi.

Chậu cây cuối cùng được đem ra đấu giá không phải là chậu sen Thụy Hỏa hay chậu Cúc Kim Sa.

Mà là chậu sen màu trắng tuyết. Loại hoa này lớn lên trong băng tuyết, nhìn vô cùng linh thiêng.

“Như mọi người nhìn thấy, chậu hoa cuối cùng được đem ra bán đấu giá là chậu sen Thiên Sơn Tuyết Liên”

Tiên Ức khẽ cười rồi nói: “Như mọi người đều biết, Tuyết Liên có thể dùng làm thuốc, từ cổ chí kim, Tuyết Liên đều là vật phẩm hiếm khó! Tôi nghĩ mọi người nhất định đều đang nghi ngờ, chẳng phải là đấu giá hoa cỏ à? tôi nghĩ vấn đề này không cần tôi phải giải thích nữa, mọi người đều có thể nhìn thấy. chậu Tuyết Liên này trắng thuần khiết, linh thiếng tới mức làm chúng ta đều lóa mắt. Vừa có thể ngắm nhìn vừa có thể làm thuốc. Và đây cũng là ý đồ của chợ đấu giá chúng tôi! Làm cho mọi người có thể thưởng thức, ngắm nhìn lại có thể giúp thân thể khỏe mạnh, đây chính là tôn chỉ kinh doanh của chợ đấu giá hoa của chúng tôi!”

Vừa nói ánh mắt cô vừa di chuyển: “Bây giờ bắt đầu tiến hành đấu giá, giá khởi điểm là một vạn usd, mỗi lần trả giá không được thấp hơn 100.”

“100 vạn!” mọi người còn chưa lên tiếng, Yến Vân liền khẽ mở miệng.

Anh ta vừa mới lên tiếng, cả hội trường xôn xao lên. 100 vạn usd – 700 vạn nhân dân tệ - dùng nó để mua một chậu Tuyết Liên? Người đàn ông này đang nói phét đấy à!

Ngọc Tình mới đầu đơ người ra, sau đó khẽ cười, xem ra Yến Vân vô cùng hứng thú với Tiên Ức!

“100 vạn usd để mua chậu Tuyết Liên này và em, em thấy thế nào?” Yến Vân khẽ nhướn mày, không thèm để ý tới những lời bàn tán của mọi người xung quanh, anh ta mở miệng nói.

Tiêu Thần nhăn mày lại, liếc mắt nhìn theo, người này cố ý đến đây phá đám à?

Ngọc Tình thấy Tiêu Thần nheo mày, cô quay đầu ra nhìn anh, trên nét mặt thể hiện sự thú vị.

Tiêu Thần thấy vậy liền bình tĩnh trở lại. bọn họ mở cửa làm ăn, người ta cũng không làm gì không đúng cả, dựa vào cái gì mà nói người ta không được?

Đứng trên bục Tiên Ức rất tự tại, cô từ từ nhoẻn miệng cười, nhìn xuống: “Vị khách đây, Tiên Ức không chỉ có cái giá đấy!”

“Ồ?” Yến Vân nhướn mày, đôi mắt anh ta liếc nhìn cô vẻ chờ đợi: “Vậy em muốn bao nhiêu?”

“Bao nhiêu?” Tiên Ức cười: “Bao nhiêu không quan trọng, chỉ cần tôi hài lòng!” nói rồi cô ánh mắt thờ ơ của cô nhìn Yến Vân từ trên xuống dưới, nói: “Anh, tôi không hài lòng!”

Tiên Ức vừa nói dứt lời, ánh mắt Yến Vân đột nhiên trở nên lạnh lùng. Anh ta không vui, nhưng có người thì lại vui, ví dụ Ngọc Tình.

Lúc này Ngọc Tình mím môi lại cười ha ha trong lòng. Cái cô gái Tiên Ức này đúng là một vật báu! Ha ha, không biết cô ta có mục đích gì, đến bất ngờ nhưng lại là khẩu vị của cô, vậy thì cứ giữ lại đã!

Nghĩ tới đây, Ngọc Tình khẽ cười.

Phong Nhã Trần cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Ngọc Tình, nhìn cô ánh mắt khẽ cười với đôi mắt ấm áp, cậu cúi đầu, đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Ngọc Tình cảm nhận được động tĩnh của Phong Nhã Trần, cô khẽ cười ngẩng đầu nhìn cậu.

“Em đang nghĩ gì thế?” Phong Nhã Trần cười, tay cậu dùng lực nắm chặt lấy tay cô.

“Em đang nghĩ buổi bán đấu giá đầu tiên, mới nhớ tới Yến Vân.....”

Còn chưa nói dứt lời, liền nhìn thấy sắc mặt Phong Nhã Trần trùng xuống: “Cái gì? Không cho phép em nghĩ tới người đàn ông khác!”

Bước chân Ngọc Tình đột nhiên dừng lại, cô nhìn cậu: “Anh đang nói cái gì đấy?”

“Hả?” Phong Nhã Trần đơ người: “Chẳng phải em nói nhớ tới Yến Vân à, em xem vừa nãy cái bộ dạng em cười.”

Ngọc Tình sững người ra, sau đó tròn xoe mắt nhìn cậu, trong hai mắt cô là trọn vẹn khuôn mặt thu hút đó của Phong Nhã Trần.

“Anh nhìn xem, trong mắt em là cái gì?” Ngọc Tình khẽ cười, nhìn cậu.

“Anh....” Phong Nhã Trần lúng túng không biết nên trả lời thế nào, Ngọc Tình lại nhẹ nhàng bỏ tay cậu ra, quay người bước đi.

Bao nhiêu năm nay, bọn họ đều không hề cãi nhau, cũng chưa từng tức giận, thế nhưng lần này cô có chút thất vọng.

Cái tên tiểu tử này làm sao thế! Sao lại có thể bắt đầu không tin tưởng cô như thế?

Phong Nhã Trần nhìn theo bóng dáng của Ngọc Tình, cậu hơi đơ người ra, sau đó khẽ cười: “là anh!” giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, trong đôi mắt đó là sự yêu thương.

Cô đúng là đồ ngốc, sao cậu lại nghi ngờ cô chứ? cả cuộc đời này sớm cậu đã chọn chắc là cô rồi, không kể cô thế nào cậu đều yêu cô, cậu như vậy mà còn nghi ngờ cô sao?

“Đồ ngốc!” Phong Nhã Trần khẽ thở dài một tiếng, nhanh chân bước lên phía trước.

Vừa nãy cậu chỉ nói đùa thế thôi! Để cho cô hiểu cậu có phần lo sợ, cậu chỉ là quen với việc biểu lộ tình yêu của mình.

Ngọc Tình đi vào trong thang máy, nhìn Phong Nhã Trần nhanh chân chạy lại, cô ấn nút đóng cửa lại, thang máy từ từ chạy lên trên.

Khi cửa thang máy đã đóng lại, Ngọc Tình khẽ cười.

Cô biết mục đích của cậu, biết sự lo sợ của cậu, biết cái tính trẻ con của cậu. Nhưng cô vẫn phải trừng phạt cậu một chút, ai bảo cậu cứ luôn tự nghĩ rằng bản thân cậu yêu cô nhiều hơn, ai bảo cậu luôn không tin tưởng rằng cô yêu cậu cũng nhiều như vậy và hai người bình đẳng như nhau!

Khi Ngọc Tình vẫn đang suy nghĩ, cửa thang máy liền mở ra, một người đàn ông da trắng đi vào.

Anh ta mái tóc đen nhưng đôi mắt lại xanh, Ngọc Tình nhìn thấy lập tức nhớ tới đôi mắt cũng màu xanh của Ngân Nguyên.

Đồng tử mắt của bọn họ trong suốt như nhau, nhưng lại dường như có chút bụi mờ. Ngọc Tình cẩn thận nhìn thăm dò người đàn ông trước mắt. Anh ta mặc một chiếc áo màu trắng, cúc áo chỉ đơm cúc thứ ba, để lộ ra bộ xương đòn và lồng ngực rắn chắc, mạnh mẽ.

Ánh mắt Ngọc Tình cuối cùng để ý vào chiếc nhẫn đang được đeo ở ngón tay trỏ, trên chiếc nhẫn đó hình như còn khắc hình một con rơi rất mờ.

Nhìn nó có một vẻ đẹp bí ẩn.

Ngọc Tình lờ mờ cảm thấy chiếc nhẫn đó có chút giống với chiếc nhẫn của mình, nhưng lại không nói ra được giống ở chỗ nào.

“Nhìn người khác như vậy là vô cùng không lịch sự đấy tiểu thư, lẽ nào cô không biết sao?” người đàn ông với đôi môi đỏ hồng mấp máy, nói ra từng từ từng chữ rõ ràng.

Ngọc Tình liếc mắt lên nhìn: “Xin lỗi tiên sinh, chỉ là tò mò về chiếc nhẫn đó thôi.”

Khi cô ngẩng đầu lên, người đàn ông đơ người ra, sau đó cười cười: “Hóa ra là cô!”

Ngọc Tình nghe thấy vậy càng đơ người hơn, cô tròn xoe mắt: “Chúng ta...chúng ta quen nhau sao? Anh biết tôi?”

Người đàn ông cúi đầu xuống, ghé lại gần Ngọc Tình, anh ta nhếch môi cười, sau đó đặt môi mình lên môi Ngọc Tình.

Ngọc Tình không hiểu gì, sau đó có chút bực dọc, tại sao bản thân lại quên mất là né đi chứ!

Đôi mắt đẹp đẽ màu xanh của người đàn ông như đang gợn sóng, anh ta khẽ cười, đưa tay lên giật lấy một chiếc cúc áo, nhẹ nhàng đặt vào tay Ngọc Tình.

Ngọc Tình sững người ra, cô ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy chiếc cúc áo thứ ba của người đàn ông không còn nữa, hóa ra nó đang nằm trong tay cô rồi.

Thế này là ý gì?

“Heart.” Người đàn ông cười nhẹ nhàng: “Believe me! I’m your soulmate!”

“Soulmate?” Ngọc Tình khẽ cười, người đó đi ra ngoài khi thang máy khởi động.

Ngọc Tình nhìn theo bóng dáng vô cùng phogngs khoáng đó, cô cố gắng lau miệng đi. Bạn tâm giao? Ha ha, đừng đùa nữa!

Bây giờ tuy cô đã tin là có thần luận, nhưng đối với tình yêu, cô vẫn tin tất cả đều nằm trong tay chúng ta! Bạn tâm giao – suy nghĩ này không phù hợp với cô, và cô cũng sớm đã qua cái niên đại theo kiểu tình yêu mù quáng. Sớm chẳng còn là một thiếu nữ ngây thơ tin tưởng vào tình yêu.

Nhìn chiếc cúc trong tay, Ngọc Tình cố gắng dùng lực để bóp nát nó, nhưng vào giây phút đó, tay cô cứng lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại dừng lại.

Lúc này cô đang nghĩ, đã có khi nào cô gặp người đàn ông này chưa? Hình như chưa từng!

Suy nghĩ hồi lâu, Ngọc Tình nghĩ mãi không ra người này là ai.

Đúng, con người cô thường nhớ những điều quan trọng và những người có tác dụng, còn những người qua đường, cô đúng là chẳng có tâm trí đâu mà ghi nhớ.

Khẽ cười, bàn tay cô cử động, chiếc cúc đó được đặt vào bên trong chiếc nhẫn.

Thực ra Ngọc Tình không chắc chắn lắm vì những gì cô đang suy nghĩ, trong lúc tư duy, thang máy đi tới tầng lầu có căn phòng của cô.

Ngọc Tình nhấc chân bước ra, không biết tại sao, cô đột nhiên nhớ tới Phác Vũ.

Người đàn ông đó, cô căn bản không thể biết được, sống trên đời 25 năm, sao người đàn ông đó lại có thể đơn thuần đến thế, cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ ánh mắt không một chút tạp chất nào của người đàn ông đó, vẫn nhớ nụ cười rạng rỡ của anh ta, vẫn nhớ ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp của anh.

Cô không biết tại sao anh lại nhìn cô như thế. Ngày hôm đó sau khi cô và Phong Nhã Trần đi ra khỏi Vân Đỉnh, người đàn ông đó đã tới tìm gặp cô.

Cô bây giờ đương nhiên vẫn nhớ người đàn ông uống say mèm đó, dường như khi nhìn thấy anh ta vào giây phút đó cô đã phát hiện ra đây là lần đầu tiên người đàn ông này uống rượu.

Anh uống say rồi, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, gọi tên cô hết lần này tới lần khác, hôn cô không ngừng, anh phải làm gì.

Vốn dĩ Ngọc Tình vẫn không biết rốt cuộc tình cảm của cô với anh là gì, anh đối với cô rốt cuộc là thế nào, thế nhưng vào giây phút đó cô cuối cùng cũng đã hiểu.

Cô hiểu rồi, hóa ra cô cũng lãng mạn một lần, nóng vội một lần, hóa ra cái gọi là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng xảy đến với cô.

Hoa ra ngay từ đầu cô đã thích người đàn ông đơn thuần đó.

Còn anh, cô không ngờ người đó lại cũng thích cô.

Người đó đơn thuần như thế, nhìn nụ cười rạng rỡ đầy sức sống của anh, cô nào dám lôi anh vòa thế giới ngầm này chứ?

Nghĩ vậy Ngọc Tình khẽ cười khểnh, thôi bỏ đi. Tất cả đều là duyên phận, duyên phận đến thì tự nhiên mọi thứ đều có, hơn nữa, kể từ sau lần đó cô cũng không gặp lại anh.

Tám năm rồi, không biết anh có sống tốt không?

Ngọc Tình từ từ đi về phòng, khi tới nơi, cô mới phát hiện Phong Nhã Trần đang đứng đó đợi cô.

Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần đang đứng ở cửa phòng, cô khẽ nhướn mày.

“Tình Tình, anh....” Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình, vội vàng mở miệng, đúng lúc đó cậu nhìn thấy Ngọc Tình khẽ cười.

Thôi bỏ đi, bao nhiêu năm rồi, cô cũng không phải không biết, Phong Nhã Trần thật sự yêu cô, tuy thỉnh thoảng cậu có làm nũng, làm một vài hành động để cho cô biết sự quan tâm của cậu, nhưng tất cả những điều đó đều là vì cậu yêu cô.

Vì vậy nếu cậu đã yêu cô như thế, cô cũng yêu cậu, vậy thì còn có gì mà không thể bao dung, còn có gì mà không thể tha thứ, còn có gì đáng để mà giận?

Ngọc Tình khẽ cười, bước lên phía trước, dang tay ra ôm lấy Phong Nhã Trần.

“Đồ ngốc, anh nghe đây, câu này em chỉ nói một lần thôi đấy!”

Phong Nhã Trần gật đầu, đưa tay ôm lấy eo cô, đặt cằm cậu lên vai cô.

“Đồ ngốc, em yêu anh! trong mắt em chỉ có anh, anh biết không hả? không biết sau này em sẽ thế nào, em có những gì, không kể sau này em có thành tựu gì, không kể sau này em có kết quả thế nào, một là thất bại hoàn toàn, hai là một bước lên mây, anh, đều là người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời em.”

Ngọc Tình nói rất từ từ và chậm rãi, từng câu từng chữ như lọt và tim Phong Nhã Trần.

Anh lặng lẽ gật đầu, không nói câu nào, nhưng những giọt nước mắt từ từ chảy ra, thể hiện được sự cảm động trong tận đáy lòng.

Đúng vậy. Thế này là được rồi, thế này là đã thỏa mãn rồi! cô đã nói rồi, cậu chính là người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời này của cô, nếu đã như vậy thì còn có gì phải cầu mong nữa!

Ngọc Tình cảm nhận thấy Phong Nhã Trần đang rơi nước mắt, cô nhẹ nhàng bỏ cậu ra, đưa tay lên lau nước mắt cho cậu.

“Đồ ngốc, sao lại khóc rồi?” cô nói với ngữ khí âu yếm, cái ngữ khí từ trước tới nay chỉ dùng với người thân và với cậu.

Phong Nhã Trần cười cười, khi cậu cười, nước mắt chảy ra còn nhiều hơn.

Nước mặt làm mắt cầu nhòa đi dường như sắp nhìn không rõ cô gái làm cho cậu yêu muốn chết đi được kia.

Cậu chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ cô, thế nhưng cứ như vậy, cậu càng chớp nước mắt lại càng chảy ra, cậu chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, một hơi thở ngọt ngào phải ra và cảm nhận được nụ hôn của cô dành cho cậu.

Phong Nhã Trần giật mình, sau đó cậu khẽ đặt tay lên eo cô, cậu hòa mình vào nụ hôn ngọt ngào đó.

Hương thơm tỏa ra từ đôi môi mềm mại của cô, nước mắt mằn mặn của cậu ngập tràn hạnh phúc.

Một đôi nam nữ xứng đôi nhẹ nhàng ôm lấy nhau, nhìn bọn họ cũng cảm nhận được tình yêu và hạnh phúc.

Sau nụ hôn, cô ngả đầu mình lên vai cậu: “Buổi đấu giá ngày mai, anh đi cùng em.”

“Tình Tình, cái đó, em thật sự muốn bán nó đi à?” Phong Nhã Trần cúi đầu nhìn người yêu, khẽ hỏi.

“Cái đó, đã ở trên người em tám năm nay rồi, em cảm thấy đến lúc rồi, so với nó mà nói, em tin tiền đối với em càng thực tại hơn.” Ngọc Tình nói xong liếc mắt lên nhìn Phong Nhã Trần: “Anh biết đấy, em chẳng phải người tốt gì, càng đừng nhắc đến việc vì quốc gia thế nào.”

Phong Nhã Trần nghe thấy vậy chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Em nói làm thế nào thì cứ làm như thế!”

Đúng vậy, Ngọc Tình định bán đi chiếc dây truyền cổ lần trước mua được ở chợ đồ cổ khi còn ở Côn Minh. Khi trước cô chưa bán nó vì chưa cần thiết. Còn bây giờ Ngọc Tình cần dùng đến tiền, kế hoạch của cô đang từng bước được thực hiện, vì vậy vốn là không thể thiếu.

Lại nói, chiếc dây truyền đó nếu không bán đi, nó ở trong tay cô cũng chỉ là một vật bỏ đi, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì. Bản thân cô cũng không có hứng thú cất giữ hay sưu tập một cái gì.

Vì vậy nếu đã như thế, chẳng bằng bán nó đi, thu về một số tiền làm vốn.

Nghỉ ngơ một đêm, hôm sau Ngọc Tình và Phong Nhã Trần sáng sớm đã ra khỏi khách sạn. Mục đích tới đây của họ lần này chẳng phải là để tham gia triển lãm đá quý, bọn họ tới đây lần này là vì buổi triển lãm.

Buổi bán đấu giá lần này do Kiều Thị gia tộc người Ý đứng ra tổ chức, ngày nay thế lực hắc đạo của Mỹ và Ý đều nằm trong tay của Kiều Thị gia tộc, vì vậy buổi bán đấu giá lần này chính là chợ đen mà người ta vẫn nói.

Ngọc Tình nhìn lối vào thần bí, cô khẽ cười. chợ đen à? hôm nay tốt nhất đừng có ai không mang kính, bời vì sở trường của cô chính là nhìn thấu qua đôi mắt.

Ngọc Tình và Phong Nhã Trần đi vào từ lối vào nhỏ đó, vừa mới vào tới bên trong lập tức liền hiểu thế nào được gọi là tìm được lối thoát trong lúc khốn khó.

ở đây được thiết kế hoàn toàn theo phong cách hắc ám, khi vừa mới bước vào liền có cảm giác như bước vào một hang dơi, nhưng khi bước sâu vào bên trong đại sảnh thì lập tức trước mắt sáng bừng lên.

Đại sảnh được thiết kế giống như một tổ ong, và bên trong lại có rất nhiều các phòng nhỏ.

Ngọc Tình nhìn xung quanh miệng cô khẽ cười, cô nhìn chiếc mạng che mặt trong tay, rồi quay sang Phong Nhã Trần, hai cặp mắt hướng vào nhau, xem ra hôm nay nhất định sẽ rất vui vẻ.

Hai người sau khi giơ thẻ số ra thì liền được đưa lên tầng hai, vào trong một căn phòng nhỏ.

Ánh mắt hai người khẽ đảo qua một lượt khắp căn phòng, Ngọc Tình phát ra sức mạnh tinh thần đem căn phòng này cách li.

Làm xong mọi thứ, sau khi chắc chắn không có gì có thể uy hiếp, hai người từ từ ngồi xuống, hướng ánh mắt về phía lễ đấu giá.

Tất cả mọi thứ ở đây đúng là chợ đấu giá hoa Thụy Tình không thể so sánh được, nơi này thần bí, cao quý, những người có thể vào được tới đây chẳng có ai mà số tiền họ có được tính bằng tỷ.

Song, vào lúc mà ánh mắt Ngọc Tình hướng về sân khấu của lễ đấu giá, cô đơ người ra, sau đó môi cô khẽ nhếch cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.