Về việc Yến Nhụy bị đưa đi làm phân bón, e rằng không thể thay đổi được rồi! vì vậy Yến Vân định mở miệng mấy lần nhưng cuối cùng đều nuốt lời vào trong.
Ngọc Tình không để ý thêm tới những người này nữa, quay người bước ra ngoài, khi đi tới cửa, bước chân của cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Yến Vân.
“Thực ra, vẫn còn một cách nữa.....” Ngọc Tình nói lấp lửng tới đó rồi không nói thêm nữa, chỉ liếc ánh mắt về phía Yến Nhụy, chỉ như vậy cũng đủ cho Yến Vân hiểu.
“Cách gì?” anh ta căng thẳng hồi hộp nhìn cô chằm chằm, chỉ cần có cách, anh ta tuyệt đối sẽ không để cho Ngọc Tình đưa Yến Nhụy đi làm phân bón hoa, bất kể nói gì thì nói, cô gái này cũng là em họ của anh ta. Còn nữa, thực ra anh ta không hề muốn đối đầu với Ngọc Tình. Không cần nói tới thực lực hiện nay của Ngọc Tình, chỉ cần nói Ngọc Tình còn nhỏ như vậy mà đã có thể trưởng thành tới bước này, nếu như không phải phía sau cô có người hậu thuẫn thì anh ta chắc chắn không tin.
Do đó, chỉ cần có cơ hội, anh ta nhất định phải bảo vệ Yến Nhụy. Nếu Yến Nhụy chết đi, kể cả Yến gia không muốn làm kẻ thù với Ngọc Tình sợ rằng cũng là việc không thể, vì vậy Yến gia không thể mất đi người này.
Ngọc Tình cười cười nhìn Yến Vân: “Tôi nghe nói Yến gia có một viên bảo ngọc trừ tà?” Ngọc Tình nói tới đó rồi không nói tiếp nữa, chỉ cười tươi rạng rỡ nhìn Yến Vân.
Yến Vân nghe thấy vậy cũng đơ người ra, miệng mấp máy nhưng không biết nên nói gì mới phải. anh ta tưởng Ngọc Tình sẽ đưa ra điều kiện gì, nhưng lại không ngờ rằng cô muốn có được viên bảo ngọc trừ tà đó. Phải biết rằng viên ngọc trừ tà đó ba anh ta coi như mạng sống, năm xưa phải dùng rất nhiều chân châu bảo ngọc mới đổi lại được. Nếu như anh ta muốn lấy nó từ tay cha anh ta chỉ sợ rằng lão gia sẽ liều mạng với anh ta!
“Ngọc Tình, Viên ngọc đó....”Yến Vân mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
“Ha ha, xem ra Yến bang chủ chẳng có chút thành ý gì cả!” Ngọc Tình bật cười rồi quay người bước đi: “Thôi bỏ đi,thực ra tôi cũng cảm thấy dùng Yến Nhụy làm phân bón cho hoa cũng được!”
Ngọc Tình nói xong liền đi ra ngoài, nhưng cô vừa bước được vài bước thì liền nghe thấy tiếng nói của Yến Vân vang lên phía sau lưng: “Đợi đã!”
Bước chân của Ngọc Tình từ từ dừng lại, Yến Vân cũng chỉ biết cười đau khổ, từ khi nào mà Yến Vân anh ta lại để bản thân mất mặt tới mức này!
“Sao hả? còn có gì muốn nói à?” Ngọc Tình không quay đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng nói lạnh lùng vang lên, Yến Vân nghe mà chỉ biết cười cay đắng, rồi cũng không quên quay lại ném cho Yến Nhụy một cái lườm tức giận.
“Ngọc Tình, cô thực sự muốn có viên ngọc trừ tà đó?” Yến Vân nghi ngờ liền mở miệng hỏi, nếu cô thực sự muốn có nó anh ta sẽ nghĩ cách để lấy nó cho cô, chỉ là một viên bảo ngọc mà thôi, chắc chắn là danh tiếng của Yến gia anh ta vẫn hơn chứ!
Sau khi xác định được như vậy Yến Vân liền hạ quyết tâm, nhưng không ngờ rằng Ngọc Tình lại lắc đầu: “Không muốn!”
Thực ra Ngọc Tình không hề muốn có viên bảo ngọc đó, mà chỉ nghe thấy người đứng đầu Yến gia coi nó như báu vật, cô làm vậy là chỉ muốn thử Yến Vân mà thôi.
Yến Vân nghe hai từ được Ngọc Tình trả lời quyết đoán, lập tức đơ người ra, sau đó liền tức giận: “Ngọc Tình, cô coi tôi là con khỉ để chơi đùa đấy à?”
Ngọc Tình nghe thấy vậy liền bật cười, cô quay đầu lại, đôi mắt to tròn của cô nhìn Yến Vân từ đầu tới chân, sau đó khẽ cười: “Coi anh là khỉ? Yến Vân! Anh tự cảm thấy bản thân anh rất giống khỉ à?” chơi anh ta? Cô chẳng có cái hứng thú đó!
Một câu nói của Ngọc Tình làm cho Yến Vân choáng váng, sau đó anh ta nhìn Ngọc Tình với ánh mắt cảnh giác, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Có gì thì cứ nói thẳng ra, Ngọc Tình, cô nói đi, rốt cuộc là cô muốn cái gì?”
Muốn gì? Muốn Yến gia nhà anh ta! Ngọc Tình khẽ cười, nhìn Yến Vân: “Không biết việc của Yến gia anh có thể làm chủ không?”
Yến gia, làm chủ? Yến Vân đơ người ra, sau đó anh ta cuối cùng cũng nghĩ tới Ngọc Tình muốn cái gì, nghĩ vậy ánh mắt anh ta liền trở nên lạnh lùng: “Ngọc đường chủ, lòng người cũng nên có giới hạn thôi, tôi khuyên cô đừng có mà tham lam quá!”
Tham lam sao? Ngọc Tình bụm miệng cười: “Anh tưởng Yến gia các anh có thứ gì đáng giá mà tôi tham lam? Thế này đi, năm ngay sau, tôi muốn gặp người có thể làm chủ việc của Yến gia, nếu kết quả làm tôi hài lòng, vậy thì tôi sẽ trả Yến Nhụy lại cho các người, nếu không hài lòng.....”
Ngọc Tình liếc mắt nhìn Yến Nhụy, khẽ cười, không nói thêm gì nữa, quay người bước đi, nếu cô không hài lòng, vậy thì đúng là không còn gì để nói nữa, làm phân bón cho hoa Mạn đà la cũng là cô đã nhẹ tay với cô ta rồi.
Ba người đi ra khỏi Vân Đỉnh, Ngọc Tình quay ra nhìn Lưu Bân: “Mây ngày nay em phải đi Côn Minh một chuyến, anh giúp em xử lý việc của Vân bang và bang Chim ưng, hợp nhất hai bang lại, có ý đầu quân thì cho ở lại, còn những kẻ mà vẫn không phục thì anh biết nên xử lý thế nào rồi đấy!”
“Côn Minh?” Lưu Bân nhìn Ngọc Tình, hơi đơ người ra: “Em đi Côn Minh làm gì?”
Không thắc mắc như Lưu Bân, Phong Nhã Trần dường như đã hiểu, sợ rằng Ấn Trấn Yêu đã xuất hiện biến cố. Năm xưa Ngọc Tình đã nói hết mọi chuyện với anh, vì vậy những việc này đương nhiên là anh cũng vẫn để ý tới. hơn nữa, kể từ sau khi tu luyện được ra thần thức, Phong Nhã Trần cũng cảm nhận được sự thay đổi của Ấn Trấn Yêu.
“Có chút việc gấp, nhất thời một hai câu nói nói không rõ được, đợi em quay về em sẽ từ từ nói với anh!” Ngọc Tình nghe thấy anh hỏi liền suy nghĩ một lát rồi cô nghĩ bây giờ không phải là lúc kể cho anh nghe, vì vậy cô quyết định đợi cô quay về sẽ nói.
“Ừm!” Lưu Bân tuy có chút thất vọng, nhưng anh nghĩ, cũng đành chấp nhận. Bây giờ đúng là không phải là lúc để nói chuyện, vì vậy anh cũng nghĩ thôi thì đợi Ngọc Tình quay về.
Ngọc Tình nhìn bộ dạng lúc này của Lưu Bân, cô khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp mà không nói thành lời. có một người yêu bản thân cô, hiểu và thông cảm cho cô như vậy cô thấy mình thật may mắn.
“Vậy được, anh đi trước đi, em về nhà nói với ba mẹ em một tiếng rồi cũng đi!” Ngọc Tình cũng chẳng phải người sướt mướt gì, cô cảm động một chút sau đó lại liền nghĩ tới chính sự, không biết tại sao cô lại cảm thấy có gì đó bất an, hơn nữa cái cảm giác bất an này lại càng lúc càng rõ ràng.
“Tình Tình, lần này để anh đi cùng em!” Phong Nhã Trần nhìn bộ dạng vội vàng và có phần lo lắng của Ngọc Tình, anh cũng hiểu ra điều gì đó, nghĩ một lát rồi nói với Ngọc Tình.
“Vâng!” Ngọc Tình cũng suy nghĩ vài giây rồi liền đồng ý, thực lực của Phong Nhã Trần bây giờ tuy không bằng cô, nhưng nói chung cũng không tới nỗi nào, ít nhất là cũng mạnh hơn Yến Vân, hơn nữa hai người đi cũng còn hơn một.
Phong Nhã Trần thấy Ngọc Tình đồng ý, lập tức vui mừng gật đầu: “Vậy anh sắp xếp việc của công ty một chút, một giờ đồng hồ sau anh đi tìm em.”
Sau khi thống nhất, ba người đi về ba hướng khác nhau, một giờ sau Phong Nhã Trần đã xuất hiện ở trước cửa nhà Ngọc Tình.
Hai người gặp nhau cũng không nói gì nhiều, lập tức vận hành công pháp, biến mất ngay sau đó. Sự bất an của Ngọc Tình càng ngày càng rõ nét. Tám năm trước trên Trận Phệ Hồn cô đã đẩy ra một tia sức mạnh tinh thần, ngày nay tia sức mạnh đó đã càng ngày càng mỏng, gần như không còn liên lạc gì với cô nữa rồi.
Theo lý mà nói, với sự tiến bộ về thực lực của Ngọc Tình, tia sức mạnh tinh thần đó đáng lẽ phải càng ngày càng trở nên mạnh mới đúng, bây giờ lại xuất hiện tình trạng như vậy, chắc chắn là Trận Phệ Hồn có biến động gì rồi.
Ngọc Tình càng nghĩ càng thấy lo lắng, Ấn Trấn Yêu nhất định phải được bảo vệ, bằng không vấn đề phải đối mặt không chỉ là nhưng kẻ muốn tu luyện thành ma quỷ mà xem ra còn là gia tộc yêu quái thực sự trong tương lai.
Nghĩ tới đây là Ngọc Tình thấy lạnh hết cả người. cô là một con người, hơn nữa là lại người mà thế lực không phải cao siêu gì, bây giờ có thể cô vẫn còn cơ hội để ngăn nguy cơ này lại, nhưng một khi bọn yêu quái tiến được vào thế giới loài người, không phải là Ngọc Tình tự ti mà cô nhất định sẽ trở thành tấm bia đỡ đạn.
Sự thực chính là như vậy.
Nghĩ vậy Ngọc Tình liền quyết định, lần này từ Côn Minh trở về cô phải bắt đầu liên lạc với những kẻ tu chân khác, sự việc thế này không thể chỉ một mình cô đứng ra gánh vác, cô một thân một mình, kể cả có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng khó mà có lúc không thể không có sai sót.
Sau khi suy nghĩ xong việc này Ngọc Tình liền gác nó sang một bên, đem sức mạnh tinh thần đẩy lên cao, trong phút chốc bay đi với tốc độ rất nhanh.
Phong Nhã Trần bám theo cô ở phía sau không gần cũng không xa, giống như Ngọc Tình, tâm tư lúc này của anh cũng hết sức phức tạp. Khi Ngọc Tình mới nói với anh những việc này, anh còn tưởng chỉ là nói đùa, mãi cho tới sau khi cô thể hiện cho anh thấy sức mạnh tinh thần anh mới tin rằng hóa ra là sự thật.
Thực ra anh cũng không muốn một thực lực thật hùng mạnh, nhưng vì muốn ở bên cạnh Ngọc Tình, để có một ngày có thể giúp cô gánh vác anh mới bắt đầu tu luyện. Nhìn về phía cô gái ở phía trước không xa, anh khẽ cười. cô gái này tuy lạnh lùng tuy có lúc ra tay độc ác nhưng thực ra cũng là một cô gái rất đáng yêu.
ở đây hai người đang có những ý nghĩ của riêng mình, tăng tốc độ để nhanh đến Côn Minh, còn ở nơi khác, Yến Vân đang ngồi trong Vân Đỉnh, đầu óc với đầy những ý nghĩ loạn lên, anh ta không ngừng hút thuốc.
Anh ta nhìn ra, Ngọc Tình thực ra không có hứng thú với viên bảo ngọc đó, nhưng rốt cuộc cô muốn có được cái gì? Muốn gặp người làm chủ được Yến gia?
Yến Vân càng nghĩ càng thấy đau đầu! Những vị bô lão của Yến gia lại đồng ý gặp một con bé nha đầu vắt mũi chưa sạch mới có mười mấy tuổi đầu chắc? Đừng có nói đùa nữa được không, những người đó mắt chỉ nhìn lên cao, tự cao tự đại, lại chịu cúi đầu với một tiểu cô nương?
Chỉ sợ sẽ đánh nhau thôi! Yến Vân nghĩ tới đây liền rùng mình, Ngọc Tình không phải là đang muốn tìm một lí do quang minh chính đại để ra tay với Yến gia chứ!
Thế nhưng với tính cách của Ngọc Tình, cô sẽ làm thế không? Hoàn toàn không cần thiết! Lo chết mất, bây giờ Yến Vân chỉ có thể nói làm thế nào cũng khó, làm cũng không được, mà không làm cũng không xong!
Không biết đã nghĩ bao lâu rồi, Yến Vân cuối cùng cũng đứng lên: cứ làm như vậy đi, ngộ nhỡ Ngọc Tình thật sự có chuyện thì sao!
Lúc này, sau khi lấy lại cân bằng, tìm ra cách cuối cùng, nhưng anh ta lại không ngờ rằng cái quyết định này sẽ là quyết định quan trọng nhất của cuộc đời anh ta!
Trong lúc Yến Vân vẫn còn đang suy nghĩ do dự, Ngọc Tình và Phong Nhã Trần đã đến tới địa phận trên không của tỉnh N, vừa mới tới tỉnh N, sắc mặt hai người liền thay đổi, sau đó tăng tốc đi đến hồ Điền Trì.
Đúng rồi, vừa lúc nãy, khi bọn họ vừa tiến vào phạm vi tỉnh N, liền cảm nhận thấy một sự biến động mạnh mẽ của linh khí, xem ra, có vẻ như đang có người đánh nhau.
Tốc độ của hai người rất nhanh, chẳng bao lâu đã tới Côn Minh, hơn nữa càng đi về phía hồ Điền Trì, sự biến động của linh khí lại càng rõ nét.
Đợi tới khi hai người xuất hiện trên không trung – bề mặt của hồ Điền Trì, sắc mặt họ càng trở nên u ám hơn, nếu không phải thực lực của cả hai đều rất khá thì rất có thể đã bị linh khí này đánh gục xuống.
Lúc này bầu trời phía trên hồ Điền Trì tối sầm lại, dường như sắp mưa vậy, mặt hồ nước vốn dĩ vẫn yên lặng, lúc này cũng bắt đầu dậy sóng, lúc này nhìn từ trên xuống dưới liền có thể nhìn thấy những vòng xoáy đang mỗi lúc một lớn và mạnh mẽ hơn.
Ngọc Tình và Phong Nhã Trần nhìn tình hình trước mắt liền muốn đi xuống, thế nhưng cơ thể Ngọc Tình vừa động đậy thì đột nhiên lại dừng lại, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng: “Cục An ninh Quốc gia?”