CHƯƠNG 144: KẺ ĐỊCH, GIẾT VIỆT THÀNH
“Mày thả tao ra, hội Phục Hưng sẽ không tha cho mày đâu.” Người đó thấy Vân Ca vừa dứt lời, lập tức có người tiến lên phía trước kéo hắn ta ra, lập tức sắc mặt liền thay đổi, vùng vẫy muốn thoát ra: “Chúng mày thả tao ra, chúng mày là cái đồ không biết sống chết.”
“Hức.” nghe thấy kẻ đó nói, thuộc hạ của Vân Ca liền nhếch mép cười, lạnh lùng hức một tiếng, dùng lực càng mạnh hơn, dưới lực ấn đó sắc mặt kẻ kia tối sầm lại.
Tất cả Vân Ca đương nhiên là nhìn thấy, anh nhướn mày lên mà chẳng quan tâm tới lời hắn nói, rót một ly rượu khẽ lắc lắc: “Tao nói rồi, tao cũng sẽ không tha cho nó đâu, sao mày lại cứ không tin thế nhỉ?”
Câu nói đó của Vân Ca cũng không mong có được bất kì câu trả lời nào, anh khẽ cười đột nhiên nhớ ra lời Ngọc Tình nói. Cô nói, nếu sớm đã biết có thù với hội Phục Hưng, vậy thì sớm giải quyết đi cho xong. Dù gì giết kẻ thù, Ngọc Tình cũng không ngây thơ tới múc cho rằng hội Phục Hưng sẽ dễ dàng bỏ qua.
Huống hồ cái tên Việt Thành đó rõ ràng đã biết bản thân cô giết chết con trai ông ta vậy mà vẫn còn có thể nhịn được, người như vậy không thể không thu hút sự chú ý của Ngọc Tình. Dù gì thì ai cũng không muốn có một con rắn độc lúc nào cũng nhằm chằm chằm vào bản thân mình.
Thực ra Vân Ca không biết khi Ngọc Tình nói thì cô đang rất ngại, dù gì thì việc đó cũng là tự cô gây ra, bây giờ lại muốn người khác đứng ra giải quyết giúp cô. Haiz, cô quả đúng không phải là một người lãnh đạo tốt.
Quán bar tĩnh lặng, Vân Ca uống một ngụm rượu vang, phía Tiêu đại ca và chị Thích Hiểu chắc mọi việc cũng thuận lợi chứ nhỉ.
Đúng vậy, lần này bang Chim ưng hành động, là đồng thời hành động từ cả ba hướng, mục tiêu là một quán bar không lớn không nhỏ của hội Phực Hưng. Thường thì những bang hội lớn như thế này sẽ không tin có kẻ công kích vào quán bar của mình, vì vậy thường những nơi không quan trọng lắm sẽ không bố trí quá nhiều người.
Còn mục đích của bang Chim ưng, đó chính là từng miếng từng miếng nuốt trôi địa bàn của hội Phục Hưng. Mà địa bàn của hội Phục Hưng, cái nhỏ thì chẳng thèm để ý, cái lớn thì lại dễ kinh động người khác, vì thế để không bị kẻ khác chú ý tới thì những quán bar tầm trung thế này là mục tiêu ra tay tốt nhất.
Ánh mắt của Vân Ca đảo quanh quán bar cuối cùng anh bĩu môi khinh bỉ, cái nơi thế này, nói thực lòng, đúng là không đủ để làm cho anh thấy hứng thú.
Có điều hôm nay cũng không phải thu hoạch được gì, người phụ nữ đó hôm nay....
Nghĩ tới người phụ nữ to gan ban nãy, Vân Ca liền khẽ cười, trên nét mặt là một sự thích thú nói không thành lời, hất rượu vào mặt anh, sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Ừm....đợi tới khi mọi việc ở đây xong xuôi, nhất định phải tìm cho ra người phụ nữ đó, dạy bảo cho một trận.
ở đây người của bang Chim ưng đang hành động rất sôi nổi, Ngọc Tình cũng chẳng rảnh rỗi gì.
Muốn người khác giúp mình giải quyết sự việc thì bản thân mình cũng không thê rkhoong làm gì. Vậy là tối hôm nay, cô đã hành động rồi, mục tiêu chính là căn biệt thự của Việt Thành.
Lúc này Việt Thành rõ ràng là chưa nghỉ ngơi, ông ta đang đi đi lại lại trong phòng, trong lòng cảm thấy hết sức bực dọc. Đương nhiên là bực dọc đó chẳng là gì so với sự tức giận khi con trai mình đã chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
“Tít tít tít.....” đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Việt Thành hơi nheo mày lại, tiến lại gần, nhấc máy lên.
“Lão đại, chúng ta có ba quán bar tầm trung bị người đến phá đám, hơn nữa, dường như những người đó đều chiếm lĩnh mất rồi....” càng nói giọng nói đó càng trở nên lí nhí.
“Cái gì?” Việt Thành đập tay xuống bàn: “Chiếm lĩnh? Mẹ kiếp, tưởng lão tử là miếng đậu phụ nát à? cướp lại cho ta.” Việt Thành cúp máy, sắc mặt tối sầm lại. bản thân không hề làm gì vượt mặt bang Chim ưng, sao bọn họ lại nhằm vào mình nhỉ, điều này...rất bất thường!
Nghĩ vậy Việt Thành cứ đi đi đi lại trong phòng một lúc lâu, lớn tiếng gầm lên: “A Phúc, chuẩn bị xe.”
“Việt đại hội trưởng muốn đi đâu ạ?” lúc này, một giọng nói khe khẽ vang lên bất ngờ làm cho Việt Thành giật bắn mình.
“Ai?” Việt Thành quay đầu lại, nhìn khắp bốn góc căn phòng một lượt, không phát hiện ra bóng dáng bất kì một ai, ông ta liền lùi về phía sau một bước, tim đập thình thịch.
“Quả nhiên, người làm nhiều chuyện trái với lương tâm thì gan càng ngày càng nhỏ!” người đó vừa cười vừa nói, trong giọng nói đó và sự chế nhạo và châm biếm.
Sau khi tiếng nói đó vang lên, Việt Thành lại một lần nữa quay đầu lại, ánh mắt cảnh giác nhìn khắp căn biệt thự, sau đó phát hiện, ông ta vẫn chưa nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó. Nhận thấy tình hình bất thường, toàn thân ông ta run lên: “A Phúc, A Phúc!”
Chắc là do quá sợ hãi, chỉ thấy người lãnh đạo hắc bang lớn nhất nhì phương nam này đột nhiên quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu lên, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
“Ha ha, Việt hội trưởng không cần kêu nữa đâu, bọn họ không nghe thấy đâu.” Khi tiếng nói lại một lần nữa vang lên, tên Việt Thành đó đã chạy tới cửa, thế nhưng sau đó ông ta phát hiện bất luận ông ta có cố gắng thế nào, thì ông ta cũng không thể kéo cánh cửa đó ra, đột nhiên ông ta cảm thấy mọi cố gắng đều là vô ích, làm sao thế này? Cái cảm giác như mọi thứ chống lại sức lực của ông ta làm ông ta vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ có mà?
“Đừng phí công tốn sức nữa.” Chủ nhân giọng nói ban nãy lại vang lên: “Ông không ra được đâu, Việt đại hội trưởng, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lát?”
Nghe thấy tiếng nói đó, Việt Thành đơ người ra quay đầu lại.
Lần này quay đầu lại nhưng ông ta vẫn không nhìn thấy gì: “Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai?” có lẽ biết sợ rồi, giọng nói của Việt Thành run lên, dường như để nói được câu nói đó ông ta đã phải rất cố gắng.
“Ha ha!” một tiếng cười sảng khoái vang lên trong không gian đó, dưới ánh mắt sợ hãi của Việt Thành, bóng dáng một người từ từ xuất hiện.
Cô thong thả ngồi xuống ghế sô pha, nhìn ông ta, hình ảnh thanh tú của cô không được coi là rất đẹp nhưng lại cho người nhìn một cảm giác thật thoải mái.
Ngay tức khắc, Việt Thành đơ người ra, đồng tử mắt ông ta co lại: “Cô là....cô là Ngọc Tình?”
“Ừm!” Ngọc Tình mỉm cười, gật đầu: “Đúng đấy, có điều tôi không có phần thưởng cho ông đâu.”
“Cô tới đây làm gì? Bây giờ cô muốn gì?” Việt Thành nhìn thấy Ngọc Tình, nỗi sợ hãi trong lòng cũng giảm đi phần nào.
“Tôi tới đây.....” Ngọc Tình nghe thấy câu hỏi của ông ta chỉ khẽ cười: “Đương nhiên là có mục đích, Việt đại hội trưởng vừa nãy chắc cũng đã nhận được tin tức rồi, người của tôi đã nhắm trúng vào địa bàn của ông.”
Việt Thành nghe thấy vậy liền nhếch cười: “Hóa ra là cái này, dễ nói dễ nói thôi, Ngọc đường chủ thích chỗ nào nói thẳng ra là được.”
“Vậy sao?” nghe thấy ngữ khí như muốn hòa giải của Việt Thành, Ngọc Tình nhìn ông ta cười: “Vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, tôi thích tòa nhà Phi Thiên, ồ, cả căn biệt thự này nữa.”
Tòa nhà Phi Thiên, đó là tổng bộ của hội Phục Hưng, căn biệt thự này chính là nhà của Việt Thành, Ngọc Tình nói như vậy chẳng khác nào muốn tất cả mọi thứ của Việt Thành, hội Phục Hưng cùng với nhà của ông ta.
“Cô!” Việt Thành nghe thấy vậy, trước là đơ người ra: “Ngọc đường chủ đúng là biết nói đùa thật đấy.”
“Ồ, vậy sao?” Ngọc Tình chớp chớp mắt: “Tôi nghĩ là tôi không nói đùa đâu.” Ngọc Tình vừa dứt lời, mặt Việt Thành liền căng ra, sau đó ông ta lặng lẽ nhìn Ngọc Tình, ông ta không hề thấy có một nét gì là đang nói đùa cả.
“Ngọc đường chủ việc gì phải ép người đến tận đường cùng thế này, chúng ta từ xưa tới nay không thù cũng chẳng oán.” Việt Thành khẽ thở dài một tiếng, định dùng kế sách vu hồi, ông ta không hề ngốc, ở trong giới hắc đạo này bao năm, cái khác không nói, riêng về khoản con mắt nhìn người thì đương nhiên ông ta có.
Những gì ông ta vừa chứng kiến ông ta liền biết đó tuyệt đối không phải những chuyện mà người bình thường có thể làm được, vì vậy ông ta đương nhiên biết rằng ông ta không dễ dàng gì mà thoát khỏi tay Ngọc Tình.
“Ồ?” Ngọc Tình nghe thấy vậy chỉ khẽ cười: “Vậy sao? Chúng ta thực sự không có thù sao?” nói tới đây, Ngọc Tình liền nở nụ cười tươi hơi, lặng lẽ nhìn Việt Thành, cười chế giễu: “Việt đại hội trưởng, chúng ta thôi thì không nói quanh co nữa, ông nói ông xem, ông rõ ràng biết rằng thằng con trai duy nhất của mình chết dưới tay tôi, vậy mà còn có thể bình tĩnh, đại độ thế này, sự đại độ này của ông làm cho thấy cảm thấy sợ đấy!”
Ngọc Tình nói tới đây Việt Thành đơ người ra tới đó, ngay sau đó ông ta nhìn Ngọc Tình, sắc mặt lấy lòng ngay lập tức biến mất. Nếu Ngọc Tình đã nói trắng ra như thế, vậy thì đương nhiên ông ta cũng không phải giả vờ ngốc làm gì nữa. Có điều, đột nhiên nghĩ tới một sự việc, Việt Thành lại khẽ cười: “Nói ra, thì cũng là do thằng bé Thụ Nhi đó không hiểu chuyện, mạo phạm tới Ngọc đường chủ, nên mới để cho Ngọc đường chủ ra tay như thế.”
Suy nghĩ của Việt Thành lúc này đó là việc gì qua thì qua rồi, có thể lần này Ngọc Tình tới không phải để lấy mạng mình.
“Ồ?” Ngọc Tình nghe thấy vậy liền cười: “Việc thể tay thôi ấy mà, chỉ là Việt hội trưởng nói như vậy làm cho tôi thấy lạnh hết cả sống lưng, vì thế ông nói xem, tôi sẽ tha cho ông không?”
“Ồ, đúng rồi.” Ngọc Tình dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, liếc mắt lên nhìn Việt Thành: “Ông có biết con trai ông chết thế nào không? Ông có từng nghĩ là tại sao không, con trai ông chết mà ngay tới cả thi thể cũng tìm không thấy?”
Ngọc Tình nói tới đâu sắc mặt ông ta trùng xuống tới đó, đó là vì ông ta đau lòng, Tỉnh Thượng Thụ là thằng con trai duy nhất của Việt Thành, hắn ta chết rồi thì ông ta cũng không làm gì để cứu vãn được nữa, nhưng điều làm ông ta cảm thấy nhục nhã đó là ngay đến cả thi thể của con trai ông ta cũng không tìm thấy! bây giờ nghe thấy Ngọc Tình nói như vậy, Việt Thành trợn trừng mắt, mặt hung hãn nhìn Ngọc Tình.
Hai bàn tay ông ta nắm chặt thành hai nắm đấm, dây thần kinh trên trán giật lên đùng đùng, dường như ông ta sẽ ông lên ngay tức khắc vậy.
“Nhìn xem, đây mới là ông này.” Ngọc Tình nhìn bộ dạng này của Việt Thành, cô không hề có một chút gì là sợ hãi, ngược lại cô còn khẽ cười: “Ông đóng kịch mà không mệt à? Ồ, đúng rồi, tôi còn có thể nói với ông một tin tức liên quan tới con trai ông nữa, đó là, thực ra là khi con trai ông chết, không những không có thi thể, mà ngay đến cả linh hồn cũng không còn nữa ấy.”
Lời nói này của Ngọc Tình làm cho Việt Thành đột nhiên đơ người ra, không còn linh hồn, vậy thì Thụ Nhi.....
“Đúng vậy, đúng như ông nghĩ. Anh ta chết một cách hoàn toàn.” Ngọc Tình vung tay một cái, một ngọn lửa màu trắng sữa từ trong lòng bàn tay của cô từ từ bùng lên: “Việt hội trưởng, bây giờ ông chuẩn bị đi bầu bạn với con trai ông rồi, cô có còn muốn nói gì không?”
“Cô....cô muốn làm gì?” nhìn ngọn lửa trong tay Ngọc Tình, Việt Thành sợ hãi, đồng tử hai mắt co lại, nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình.
“Ồ, xem ra như không có gì để nói thì phải, vậy thì.....” Ngọc Tình nói rồi miệng cô khẽ nhếch lên, cô đẩy cánh tay ra, đột nhiên ngọn lửa đó hướng thẳng về phía Việt Thành.
Bao trọn lấy ông ta.
Trong giây phút sợ hãi, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên trong căn biệt thự. Ngọc Tình nghe mà nheo mày lại: “Ồn chết đi được.”
Ngọc Tình nói xong, hai bàn tay cô kết lại với nhau, đẩy ra một cú trưởng, ngay sau đó tiếng kêu của Việt Thành cũng không còn nữa, còn cô, từ từ đứng lên, ánh mắt nhìn khắp quanh căn biệt thực.
Song khi cơ thể của cô vừa động đậy, ngay sau đó liền dừng lại: “Người nào?”
Ngọc Tình nhanh chóng quay đầu lại, một hơi thở đặc biệt được truyền ra không trung, khi mà linh khí của cô được truyền ra thì bóng một người mặc đồ đen từ từ xuất hiện: “Lâu quá không gặp, Ngọc Tình cô vẫn bá đạo như vậy, vẫn làm cho người khác thấy đáng ghét như thế!”