Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 117: Chương 117: Lừa cô không có dễ đâu




Khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, một chiếc xe cảnh sát từ một nơi không xa lái đến đỗ ngay trước cửa Vân Đỉnh. Nghe thấy tiếng còi xe, Lưu Minh đứng phắt dậy, trên mặt có nét vui mừng, dường như ông ta vô cùng hài lòng với hiệu quả làm việc của cảnh sát lần này.

Cũng giống với ông ta, Ngọc Tình từ từ đứng lên, cô đứng đối diện với đại sảnh, hai tay chống xuống bàn, nơi khóe mắt ánh lên nụ cười. phía sau lưng Ngọc Tình, Phong Nhã Trần, Lưu Bân cùng với Wiliam đều đứng lên và đi ra.

Bọn họ từ trên cao nhìn Lưu Minh với khuôn mặt hài lòng và đắc ý, bọn họ khẽ cười. quả nhiên là càng ngày càng thú vị rồi đây.cập nhật nhanh nhất tại website: .rosenovel.com

Chiếc xe cảnh sát dừng lại, hàng loạt cảnh sát chạy từ trên xe xuống rất chuyên nghiệp, sau đó nhanh chóng bao vây lấy Vân ĐỈnh, trong tay bọn họ đang nắm giữ những loại vú khí mới mất, toàn thân đều được vũ trang, dường như đây là một trận chiến thực sự vậy.

Ngọc Tình nhìn những động tác nhanh chóng, dứt khoát và chuyên nghiệp của bọn họ, cô nhướn mày lên, đúng là rất thú vị.

Chẳng bao lâu sai cả Vân Đỉnh đã bị bao vây lại, Lưu Minh từ từ đi ra ngoài, khi đi tới cửa ông ta khẽ gật đầu.

Làm tốt lắm!

“Báo cáo thị trưởng, đội ngũ cảnh sát có thể huy động đã tới đầy đủ, xin chỉ thị của thị trưởng!” Lưu Minh vừa ra khỏi cửa liền có một người y như quân nhân lập tức đứng ra, giơ tay chào đúng kiểu quân đội rồi nói dõng dạc.

“Ừm.” Lưu Minh gật đầu “Làm tốt lắm, thay tôi cảm ơn tới đội trưởng của các anh!” Lưu Minh nói, sau đó quay đầu ra nhìn bảo an đang đứng thẳng lưng ở cửa của Vân Đỉnh.

“Đi gọi ông chủ của các người ra đây!” Lưu Minh nhìn bảo an, nói lạnh lùng, hai mắt khẽ nheo lại, nhìn lên tấm biển sáng chói viết hai chữ Vân Đỉnh, rồi ông ta khẽ chớp mắt.

“Ông là ai?” tên bảo an hơi cúi đầu xuống, nhìn Lưu Minh với khuôn mặt kiêu ngạo đang đứng trước chiếc xe cảnh sát, hai mắt chớp chớp hỏi lại.

Niềm vui của Lưu Minh bị bảo an cắt ngang, ông ta sầm mặt lại, ông ta dám khẳng định tên bảo an này đang cố tình hỏi vậy.

Lưu Minh là người mà từ trận chiến này có thể nhìn ra là một nhân vật không bình thường, ông ta không cho rằng kẻ có thể làm bảo an ở Vân Đỉnh lại là một tên ngốc. Vì vậy ngay lập tức ông ta dám khẳng định người này biết rồi mà còn hỏi vậy chắc chắn là cố ý.

Mặt Lưu Minh tối sầm lại không còn từ gì để diễn tả, ông ta ngẩng đầu lên nhìn bảo an, gằn giọng xuống nói lại một lần nữa: “Gọi ông chủ của các người ra đây!”

Lần này, ai cũng có thể nghe thấy sự tức giận trong lời nói của ông ta, thế nhưng bảo an lại dường như không nghe không nhìn thấy vậy, chỉ khẽ nhếch môi, liếc nhìn Lưu Minh, không nói gì, chân vẫn đứng vững không hề động đậy, rõ ràng là chẳng coi ông ta ra gì.

Lưu Minh nhìn tên bảo an không biết thời thế, chỉ cảm thấy đầu như sắp bốc lửa lên, cái tên bảo an này đúng là chán sống rồi, dám đứng trước mặt bao nhiêu người thế này mà chỉ liếc nhìn ông ta!

Bộ mặt của thị trưởng vô cùng đáng tiền, thị trưởng mà tức giận thì không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.

Chỉ thấy Lưu Minh hằm hằm giơ tay lên: “Người đâu, đưa anh ta đi, dám chống lại người thi hành công vụ!”

Ngọc Tình nhìn mà chỉ khẽ cười, đây đúng là xứng với chữ quan mà. người của cô chẳng qua cũng là không trả lời lại mà thôi, cô có nhìn thấy người của cô chống lại gì đâu.

Lưu Minh vừa nói dứt lời, hai cảnh sát vũ trang ngay lập tức giơ súng lên chĩa về phía bảo an, cơ thể bước về phía trước. Song bọn họ vừa nhấc chân lên, lập tức liền có người xông qua, chỉ thấy không biết người từ đâu xông ra lập tức đứng chắn trước mặt bảo an, trong tay cầm loại súng mới nhất chĩa về phía trước.

Tình hình lúc này chỉ làm cho Lưu Minh cảm thấy cục tức vẫn ứ trong lồng ngực. Đúng là quá ngông cuồng rồi! ông ta chưa từng gặp kẻ nào còn ngông cuồng hơn bọn họ, đúng thật là....đúng thật là thổ phỉ!

“Người đâu, tiến lên, bắt hết bọn chúng lại cho ta!cập nhật nhanh nhất tại website: .rosenovel.com” Lưu Minh cuối cùng cũng chút hơi thở tức giận, lập tức giơ tay lên, chỉ về phía những thành viên của bang Chim ưng, nói như gầm lên.

“Sao vậy, người của tôi đã phạm phải lỗi gì vậy? mà làm Lưu đại thị trưởng tức giận đến như thế này.” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt thờ ơ vang lên, Lưu Minh lập tức quay đầu lại.

Vừa quay đầu lại, Lưu Minh liền nhìn thấy một cô gái với vẻ bề ngoài thanh tú được ba chàng trai trông rất đẹp trai đứng như bảo vệ, ông ta dường như vừa nhìn đã nhận ra Ngọc Tình.

Lưu Minh là người có dã tâm, lúc nào ông ta cũng chỉ muốn thăng quan, mà cái hi vọng thăng quan của ông ta đương nhiên là phải kiến thiết thành phố X. Vì vậy trong vòng tám năm, đủ để ông ta hiểu về bang Chim ưng, hiểu về đường chủ trẻ tuổi nhất của bang Chim ưng – Ngọc Tình.

“Ngọc đường chủ, ha ha.” Lưu Minh nhìn Ngọc Tình, cười lạnh lùng một tiếng sau đó ngẩng đầu lên, cái bộ dạng khinh khỉnh dùng để giao tiếp với người khác.

“Sao hả, người của tôi phạm phải lỗi gì, mà lại làm phiền tới ngài đem nhiều người tới đây như vậy?” Ngọc Tình khẽ nhếch môi lên dường như không nhìn thấy bộ dạng tự đại của Lưu Minh, cô khẽ cười, tiếp tục nói lạnh lùng.

“Phạm phải lỗi gì à?” Lưu Minh thở hắt ra một tiếng, đôi mắt trợn trừng lên nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình: “Cầm súng chĩa vào tôi, lại còn không phạm lỗi à?”

“Ồ!” Ngọc Tình nghe thấy liền gật đầu: “Vậy bọn họ sao lại dùng súng để chĩa vào ông?” nói rồi, Ngọc Tình khẽ cười, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Minh.

“Vậy tại sao ông lại xuất hiện ở đây, đem theo nhiều người như vậy với mục đích gì?” ánh mắt của Ngọc Tình từ từ đảo qua một lượt những tên cảnh sát đang bao vây Vân Đỉnh. “Ở tôi tôi làm kinh doanh buôn bán, ông cầm súng chĩa vào thế này, đúng là, dọa chết khiếp khách của tôi rồi còn gì!”

Ngọc Tình nói với giọng lạnh lùng. Đột nhiên từ người cô toát ra cảm giác như muốn giết người. mùi máu tanh, cái ánh mắt đầy sát khí đó đột nhiên làm Lưu Minh phải lùi về sau một bước.

Sau một bước lùi lại, Lưu Minh bỗng chốc phản ứng lại. ông ta không thể lùi bước! Nếu ở đây ông ta mà lùi bước chứng tỏ là sợ rồi. như thế thì sẽ bị người khác cười vào mặt cho!

Vậy là Lưu Minh dường như nghĩ cũng không nghĩ liền dừng bước lại, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, nói giọng sắc lạnh: “Tại sao? Vân Đỉnh đã bị niêm phong lại rồi, ai cho phép co tự ý mở ra kinh doanh hả?”

“Ồ....” Ngọc Tình gật gật đầu, tỏ vẻ như hiểu hết rồi: “Hóa ra là việc này à!”

Vừa dứt lời, sắc mặt Ngọc Tình đột nhiên sầm xuống, giọng nói cũng như thể mang theo băng đá, cô nhìn thẳng vào Lưu Minh không chớp mắt: “Nói tới cái này tôi lại muốn hỏi xem, các người dựa vào cái gì mà niêm phong Vân Đỉnh? Vân Đỉnh làm ăn nghiêm túc, ông có lí do gì để niêm phong nơi này lại?cập nhật nhanh nhất tại website: .rosenovel.com”

Ngọc Tình nói dứt lời, Lưu Minh cũng không nói gì. Bang Chim ưng gần đây đúng là độc chiếm cả một vùng, cấp trên mệnh lệnh cần phải đối phó với bang Chim ưng, ông ta dường như nghĩ cũng không nghĩ, liền hướng ánh mắt nhằm thẳng về phía Vân ĐỈnh xa hoa nhộn nhịp này. Nói ra thì ông ta đã muốn cắn Vân Đỉnh này rất lâu rồi.

Nếu Vân Đỉnh mà là của ông ta, vậy thì vấn đề tiền bạc ông ta chẳng còn phải lo lắng gì nữa!

“Cái này...cái này...Vân Đỉnh có bối cảnh đen tối!” Lưu Minh suy nghĩ một lát, cuối cùng chỉ có thể nói ra câu đó.

Vừa dứt lời Ngọc Tình liền bật cười: “Đen tối à, sao hả, Lưu đại thị trưởng ở thành phố X này lâu như thế rồi, bây giờ mới định chèn tôi xuống à?”

Nói rồi Ngọc Tình liếc mắt lên nhìn Vân Đỉnh xa hoa tráng lệ, lạnh lùng nói: “E rằng ông không có cái tư cách này, còn tôi, cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt đâu!”

“Cô nói thế là ý gì, cô thực sự muốn chống đối lại nhà nước à?” Lưu Minh vừa nghe thấy, giọng nói hống hách liền vang lên, vênh mặt nhìn Ngọc Tình, cái bộ dạng đó giống như kiểu phụ huynh đang nhìn một đứa con không nghe lời.

“Nhà nước?” Ngọc Tình nhắc lại một lần, Ngọc Tình nói chậm rãi vẻ châm biếm: “Lưu đại thị trưởng coi trọng tôi quá rồi, ai cũng chẳng phải là kẻ ngốc, cũng đừng có đem cái tội tày trời đó úp lên đầu tôi!”

Ngọc Tình vừa nói dứt lời, sắc mặt Lưu Minh liền tối sầm lại, đúng là không ngờ rằng caisc on bé nhìn thì mới có mười mấy tuổi đầu này lại có động cơ thâm như vậy. thực ra ông ta nghĩ nếu Ngọc Tình trả lời một cách tự đại một chữ đúng vậy thì tất cả mọi người ở đây đều là nhân chứng, ông ta có thể lập tức báo cáo lên cấp trên, xin hạ lệnh để tiêu diệt bang Chim ưng.

Nhưng đáng tiếc....

Ngọc Tình nhìn vào thần sắc của Lưu Minh, khẽ cười, không chỉ có cô, ngay cả Wiliam cũng phải bụm miệng cười, trong đôi mắt là đầy sự chế giễu.

Nếu Ngọc Tình thật sự ngốc như thế, vậy thì anh ta cũng chưa chắc đã thích cô, phải biết rằng vị cô nương này là kẻ ăn thịt người khác còn không chịu nhổ xương ra, muốn gài bẫy cô à? anh đúng là có chút bái phục cái dũng khí mà không coi ai ra gì của vị thị trưởng này đấy.

Ngọc Tình nhìn Lưu Minh, khẽ cười. cô ghét cái đất nước này không sai, cô rất muốn giết những kẻ chỉ nhăm nhăm tới lợi ích kia không sai, chỉ là ai nói cho cô biết, khi nào mà Ngọc Tình cô lại ngốc tới mức bị người khác lợi dụng chứ!

Kẻ mà coi thường cô kết quả cuối cùng là gì? ồ, dường như chính là kẻ người rắn đó, chết rất thảm.

Ngọc Tình nghĩ vậy là đưa ánh nhìn u ám về phía Lưu Minh, lúc này sắc mặt Lưu Minh tái xanh đi, ông ta nghiến răng lại, dường như đang hận không thể nuốt chửng được cô.

Lưu Minh bây giờ vô cùng phẫn nộ, ông ta mặc kệ để cho nhìn như đang nhìn một tên ngốc, ông ta tức giận là đúng rồi, vì dù gì ông ta cũng luôn là thị trưởng đại nhân đứng trên bao nhiêu người thế cơ mà!

Ánh mắt của Lưu Minh tối om, ông ta cũng cười rồi: “Nếu Ngọc đường chủ đã không hề muốn chống lại nhà nước, vậy thì sao lại xé đi tờ giấy niêm phong đại diện cho nhà nước mà tự ý mở cửa kinh doanh!”

Ngọc Tình vừa nghe thấy vậy, bỗng nhiên dường như đang không hiểu Lưu Minh nói gì vậy, cô quay mặt sang nhìn Phong Nhã Trần: “Tự ý kinh doanh? Em đã làm vậy sao?”

“Không.” Phong Nhã Trần nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt nhìn Ngọc Tình đầy vẻ ấm áp!

“Đâu có đâu.” Ngọc Tình chớp chớp mắt vẻ vô tội, nhìn Lưu Minh, cái bộ dạng vô tội này trong mắt của Lưu Minh chỉ càng làm ông ta cảm thấy tức giận.

“Không có? Nếu không có thì tại sao tờ giấy niêm phong này lại ở dưới đất? Cô vừa nãy đã thừa nhận rồi còn gì!” Lưu Minh đột nhiên gầm lên chỉ trích Ngọc Tình.

“Thừa nhận, tôi thừa nhận cái gì, tôi trở về thì nhìn thấy tờ giấy niêm phong ở dưới đất, tôi còn tưởng ông phát hiện ra lương tâm của mình rồi đấy!” Ngọc Tình khẽ cười: “Ồ, đúng rồi, Lưu đại thị trưởng, luật sư của tôi sẽ liên hệ với ông, tôi phải kiện ông tự ý niêm phong Vân Đỉnh,lạm dụng chức quyền!”

Ngọc Tình nói rồi khẽ cười, ánh mắt đầy sự lạnh lùng, chơi cô à, không chôn sống được cô dễ dàng thế đâu. Lão tử chưa từng có câu nói nào thừa nhận rằng tờ giấy niêm phong này là do lão tử xé, đừng nói trừ những người của cô ra, không có ai là nhìn thấy chính tay cô xé cả, mà kể cả là có thì cô cũng không còn cách nào khác, cô sẽ cho cho bọn họ nói không thành lời!

Nhìn vào Lưu Minh đang cứng họng đứng trong khi gió đang thôi, Ngọc Tình chỉ khẽ cười, chỉ tay vào phía trên Vân Đỉnh – nơi một chiếc camera mới được lắp đặt cách đó không lâu, cô nhẹ nhàng nói lại một lần nữa: “Trận chiến hôm nay của ông tôi đã quay lại rồi, ông cứ đợi đấy đi Lưu – đại – thị - trưởng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.