Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 71: Chương 71: LƯU HÂM CHẾT, TIỂU MA NỮ XUẤT HIỆN–PART 2




“Cốc cốc!” cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, Nhạc Chính Hạo giật mình, sau đó cố gắng kìm nén cơn tức giận, nói lạnh lùng: “Vào đi!”

Lưu Hâm dắt tay Nhạc Linh đi vào thư phòng, giống như thường ngày, bà ta lại gần đưa tay định đặt lên vàiNhạc Chính Hạo.

Nhạc Chính Hạo nhìn với con mắt lạnh lùng, đúng lúc bà ta định đặt tay lên vai mình thì Nhạc Chính Hạo liền đứng phắt dậy, xoay người giơ tay giáng cho bà ta một cái tát.

Cái tát đó ông ta đã dùng hết sức lực của mình. Không ngờ cái hạng phụ nữ rẻ tiền này lại dám lừa ông ta! Hơn nữa lại còn lừa những bảy năm trời! Lại dám cắm sừng lên đầu ông ta, hơn thế nữa còn để ông ta phải nuôi con của kẻ khác!

“Ba, ba làm sao vậy, ba đừng có tức giận mà!” Nhạc Linh nhìn thấy Nhạc Chính Hạo tức giận như vậy thì rất sợ hãi, nước mắt bỗng chốc đã chảy ra ròng ròng.

Nhạc Chính Hạo nhìn những giọt nước mắt của Nhạc Linh, nếu như trước đây nó là thứ làm cho ông ta thấy đau xót, thương con gái mình hơn thì lúc này nó liền trở thành một thứ đáng ghét hơn bao giờ hết! Ông ta trợn trừng mắt lên nhìn Nhạc Linh: “Câm mồm!”

Cái miệng nhỏ xinh xắn đang thút thít của Nhạc Linh khi nghe thấy tiếng gầm lên của Nhạc Chính Hạo đột nhiên im bặt như bị dán lại vậy, không còn nói gì nữa, nước mắt rơi xuống lã chã, nhưng không hề phát ra bất kì tiếng động nào nữa.

Bỗng dưng cô ta cảm thấy, hình như ba không yêu mình nữa, sau này ông ấy sẽ yêu Nhạc Nhân – kẻ béo như một con lợn kia mà không yêu mình nữa.

Giống như Nhạc Linh, Lưu Hâm cũng bị dọa cho hú hồn, bị giáng cho một cái tát ngã cả xuống đất, bà ta nhìn Nhạc Chính Hạo, không hề biết người đàn ông này tự nhiên nổi điên lên là vì sao, chẳng phải vừa nãy vẫn vui vẻ mà, sao đột nhiên lại như lên cơn điên thế này?

Nhạc Chính Hạo không hề để ý xem người phụ nữ này có nhận ra điều gì không, lúc này cơn tức giận trong người chỉ làm ông ta muốn xé xác người phụ nữ này ra.

Nhạc Chính Hạo quỳ xuống, ánh mắt u ám, tay ông ta túm lấy tóc Lưu Hâm, nhìn thẳng vào mắt bà ta.

“Mày là cái đồ phụ nữ rẻ tiền!” một tiếng bốp vang lên, lại một cái tát nữa được ông ta giáng xuống mặt Lưu Hâm, đồng thời bỏ tay ở tóc ra, mặt Lưu Hâm cắm dụi xuống đất.

Đột nhiên máu đỏ tươi từ miệng chảy ra.

Nhạc Linh quỳ bên cạnh nhìn đơ người ra, cô không biết thế này là thế nào, cha cô vốn dĩ hòa nhã điềm đạm lắm sao bây giờ lại trở nên đáng sợ như vậy?

Mẹ cô vốn dĩ đang vui vẻ tươi cười sao bống nhiên lại giống như một con búp bê tàn tạ nằm dưới đất thế này.

Nhạc Chính Hạo nhìn Lưu Hâm, ánh mắt bạo lực được hạ hỏa một chút. Ông ta khẽ cười, nhìn những giọt nước mắt của Lưu Hâm, đưa tay ra lau đi những giọt nước mắt trên má bà ta: “Năm xưa cô chính là dùng cái thứ này để có được sự yêu thích của đàn ông đúng không? Bao gồm cả tôi?”

Ha ha!

Lưu Hâm bất lực nhìn Nhạc Chính Hạo. Nếu như tới bây giờ mà bà ta vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bà ta sống thật là uổng phí. Nhưng biết thì cũng làm được gì chứ, tất cả đã muộn rồi, lúc này bà ta đã không còn sức lực mà phản kháng nữa rồi, ngay từ lúc bắt đầu bà ta đã vào ở một thế bất lợi tuyệt đối.

Bà ta trợn trừng mắt nhìn người đàn ông tàn nhẫn, bạo lực, lạnh lùng trước mắt. Người đàn ông này chính là chồng bà ta, là chỗ dựa cả đời của bà ta sao?

Chẳng biết từ khi nào, bà ta đã thật sự yêu ông ta rồi! Ông ta dường như trở thành ước mơ của các tất cả thiếu nữ thời bà ta. Đương nhiên bà ta vẫn nhớ người đàn ông này đã bước vào cuộc sống của bà ta như thế nào, là một thứ ánh sáng chói chang ra làm sao, thật rực rỡ, thật tươi sáng. Ông ta khi đó giống như một bạch mã hoàng tử, chiếm lấy tất cả những tình yêu và sự kì vọng của những năm tháng thanh xuân của bà ta.

Cuối cùng, cuối cùng, người đàn ông này đã biến bà ta trở thành tình nhân! Sau khi chịu những sự ức hiếp, những lời chế giễu, những ánh mắt chê bai, sự khổ cực, bà ta sớm đã không còn là một Lưu Hâm lương thiện và ngây thơ nữa! Để có thể đường đường chính chính đứng trước mặt người đời, bà ta không từ thủ đoạn! Để ngồi lên chiếc ngai vàng là Nhạc phu nhân, bà ta đã chấp nhận đánh đổi tất cả!

Song, khi tất cả mọi thứ bà ta mong muốn đã đều ở trong tay, bà ta mới phát hiện ra người đàn ông này chẳng phải là một bạch mã hoàng tử thật sự. Ông ta đa tình, ông ta có biết bao nhiêu là phụ nữ, còn bà ta chỉ là một bà vợ có khuôn mặt ông ta ưa thích.

Ông ta đã cho bà tất cả, thế nhưng cũng cướp đi của bà tất cả! Nếu không phải ông ta, bà ta vẫn còn là một con người lương thiện, ngây thơ, đáng yêu, sao lại trở nên độc ác thế này được, sao lại phải làm một bà mẹ đơn thân! Sao lại trở thành như bây giờ? Cái tình yêu bà ta coi như sinh mạng năm xưa ấy, về sau đã bị chính bà ta giẫm chân lên.

Tất cả những điều này đều là vì ông ta!

Nghĩ mà Lưu Hâm bật cười: “Ha ha!” tiếng cười điên dại của người phụ nữ vang lên khắp thư phòng, âm thanh tuyệt vọng đó làm cho Nhạc Chính Hạo bàng hoàng.

Ông ta cúi đầu nhìn Lưu Hâm.

Chỉ thấy người phụ nữ đó thỉnh thoảng lại đẩy máu tươi từ miệng ra, nhưng dường như bà ta lại không hề để ý. Bà ta cười nhưng nước mặt vẫn chảy dài ra theo khóe mắt, giống như một kẻ điên, không quan tâm tới việc sau tiếng cười điên dại đó cuộc sống của bà ta có tồn tại nữa hay không.

Chính tiếng cười đó đã làm cho Nhạc Chính Hạo yên lặng, ông ta nhìn Lưu Hâm với nét mặt phức tạp.

Trong kí ức của ông ta Lưu Hâm là người phụ nữ nhẹ nhàng, ấm áp, tình cảm, lời nói du dương ngọt ngào. Chưa bao giờ ông ta nhìn thấy bà cười lớn tiếng mà lại điên dại như bây giờ.

Lưu Hâm cuối cùng cũng cười đủ rồi. Bà ta cố gắng trợn mắt lên nhìn Nhạc Chính Hạo.

“Anh đã nhìn thấy chưa? Tất cả những gì tôi có bây giờ đều là nhờ vào anh hết đấy! Nếu không phải là anh, sẽ không có Nhạc Nhân, cũng sẽ không có Nhạc Linh, càng không có tôi của ngày hôm nay!” Nói xong bà ta lại ho lên, máu từ trong miệng lại ộc ra, lúc này lời nói không còn nhiều sức lực như trước nữa mà trở nên yếu ớt hơn nhiều.

“Anh cho tôi tất cả nhưng đồng thời cũng phá hủy đi tất cả? Có cần tôi cảm ơn anh không? Ha ha! Nhạc Chính Hạo, tất cả những điều này đều là do anh tự gây nên.”

Lời của Lưu Hâm vừa dứt, trong đầu Nhạc Chính Hạo liền hiện lên một hình ảnh.

Ngày đó Lưu Hâm thích mặc nhất là váy màu trắng, trên khuôn mặt bà ta là nụ cười ngây thơ nhất. Ngày đó, bản thân ông ta thích nhất chẳng phải là nụ cười đó sao? Thế nhưng bao nhiêu năm nay, bà ta thay đổi rồi, hay là chính Nhạc Chính Hạo ông đã thay đổi?

“Anh có biết ngày xưa chúng ta sống cuộc sống thế nào không?” Lưu Hâm nở nụ cười đau khổ trên môi: “Ngày đó, chỉ cần tôi vừa ra ngoài là có thể nghe thấy có người ở phía sau lưng mắng tôi, chửi tôi, nói rằng tôi không có chồng mà có con, không giữ đúng phận người con gái! Thế nhưng không sao hết, tôi yêu anh, tôi yêu anh nên tôi chấp nhận hết!”

“Tôi yêu anh và cuối cùng cũng gả cho anh rồi! Người ngoài nói tôi là kẻ thứ ba lên ngôi, cũng không sao, tôi yêu anh tôi cũng lại chấp nhận, tôi phải trả giá tất cả cho một tình yêu thực sự!” Nói rồi bà ta trợn mắt nhìn Nhạc Chính Hạo, trong đôi mắt đó dần dần là sự lạnh lùng và hận thù: “Thế còn anh? Anh thường xuyên đêm không về nhà, người tình của anh có nhiều lắm, anh mãi mãi sẽ không nhớ tới trong nhà còn có một người vợ là tôi, còn có con gái anh!”

Nước mắt Lưu Hâm không ngừng rơi xuống. Bà ta gượng cười: “Tôi đợi, tôi cứ đợi, cuối cùng thì cũng phải bỏ cuộc. Anh nói xem thế là tại tôi à? Tại tôi sao?”

Nhạc Chính Hạo nhìn Lưu Hâm với nét mặt phức tạp, còn Lưu Hâm lúc này dường như đã mệt quá rồi, đang phải cố hết sức rồi, sau đó bà ta ngã nằm xuống đất, miệng còn cố nói: “Không phải tại tôi, không thể trách tôi, là anh đã ép tôi, chính anh đã ép tôi!”

Nhạc Linh hai tay ôm lấy hai đầu gối ngồi trong một góc, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, nhưng cô mím chặt môi cố gắng không để cho bản thân khóc thành tiếng.

Nhạc Chính Hạo bật cười, bàn tay ông ta đưa ra đặt lên mặt Lưu Hâm: “Hâm nhi, cô nói xem nếu như tất cả trở về như ngày ban đầu thì có phải tốt biết bao không!” Ông ta cười ha ha, nhìn khuôn mặt không còn sức sống mà miệng đầy máu của vợ mình, đột nhiên thần sắc trở nên lạnh lùng.

Bàn tay ông ta từ từ di chuyển xuống cổ Lưu Hâm, sau đó dần dần bóp lại.

“Đi đi, kiếp sau đừng gặp lại tôi nữa! Hâm nhi, đừng trách tôi, sao có thể trách tôi chứ! ha ha!” Ông ta mỗi lúc lại dùng lực thêm một chút, Lưu Hâm chỉ cảm thấy trong lồng ngực không còn đủ không khí để tiếp tục thở nữa rồi.

Bà ta trợn trừng mắt cố để nhìn người đàn ông trước mắt, từ cái trán, đến đôi lông mày, cả cái miệng nữa. Bà phải ghi nhớ ông ta, bà ta phải ghi nhớ lấy bộ mặt đó, khắc sâu trong lòng, đời đời kiếp kiếp không bao giờ quên. Hi vọng mãi mãi về sau sẽ không bao giờ gặp lại kể cả ở thế giới bên kia.

Sau cùng bà ta cố quay đầu, nhìn về phía con gái đang ngồi ở góc tường.

Linh nhi, Nhân nhi, là mẹ có lỗi với các con! Các con phải sống cho thật tốt, phải sống thật tốt đấy!

Nhạc Chính Hạo cảm nhận được hơi thở của Lưu Hâm cứ yếu dần đi, trong lòng là một nỗi buồn không nói ra được. Người phụ nữ này, ông ta đã từng thật lòng yêu. Là cái gì đã làm cho bọn họ tới nông nỗi như ngày hôm nay?

Nhìn cổ Lưu Hâm cứng lại, nằm nhũn dưới đất không còn hơi thở của sự sống, ánh mắt ông ta đột nhiên hoa đi. Ông ta lấy hai tay đỡ lấy đầu vợ mình ôm vào lòng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Hâm nhi, nếu còn có kiếp sau thì đừng gặp lại tôi nữa!

Nhạc Linh ghi nhớ tất cả, tất cả trong đầu, lúc này cô đã không có cách nào để khắc chế được sự sợ hãi của bản thân mình. Cha cô đã tự tay bóp chết mẹ cô. Cảnh này như là một giấc mơ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Cuối cùng cô giật mình hét lên một tiếng a.... đồng thời cùng lúc đó một luồng khí đen u ám phát ra từ người cô.

Ở một nơi khác, buổi triển lãm được tiến hành nhộn nhịp, mọi người đều vui vẻ thưởng thức những hoa cỏ đang được bày ra trước mắt, trầm trồ khen ngợi kẻ tạo ra những kiệt tác sống động này.

Đúng lúc đó, tiếng nói của Tiêu Thần vang lên.

“Chào mọi người, buổi trưng bày lần này không phải chỉ có vậy. Chợ bán đấu giá của chúng tôi còn có hai sản phẩm đặc biệt quý giá nữa, hôm nay cũng sẽ được trưng bày!”

Nói xong, anh ta đưa tay lên khẽ vỗ vài tiếng, tiếng vỗ tay ào ào vang lên khắp khu triển lãm, trên bục của phòng triển lãm có hai khối thủy tinh trong suốt được nâng từ dưới lên từ từ. Và phía bên trên chúng chính là sản phẩm đặc biệt quý giá được nói tới.

Hai chậu hoa đó, một chậu được đưa ra với giá ngất trời, nụ hoa tròn tròn giống như hoa mai đang vươn ra, cứ một cành thì hai nụ, bông hoa to tròn. Sắc hoa màu trắng phía dưới, rồi phía trên lại là màu hồng phớt , giống như cánh bướm vậy, trông kì lạ nhưng đẹp mắt.

Chậu hoa này chính là loại hoa Ngọc Tình từng đem bán – Cúc Kim Sa, nhưng loại lần này với loại lần trước tuy bề ngoài có vẻ giống nhau nhưng nội tại lại khác hoàn toàn. Trải qua cơn mưa Ngọc Túy, cây cúc lần này có linh khí dồi dào. Làm người khác vừa nhìn đã có cảm giác rất thoải mái, sảng khoái.

Cái cảm giác này người già là cảm nhận rõ nét nhất. Vì vậy lão Triệu dường như khi nhìn thấy chậu cúc này đã cảm thấy nó thật tuyệt vời. ngạc nhiên nhưng ông ta trùng sắc mặt xuống: “Tiểu nha đầu, cháu làm thế này là không thấu đáo đâu đấy nhé, chậu cúc Kim Sa lần này đẹp hơn rất nhiều so với chậu lần trước!”

Ngọc Tình nghe thấy vậy, đơ người ta, sau đó mới cười ha ha: “Chắc chắn rồi ạ! Đây là vật báu của chợ đấu giá này đấy ạ, sao lại có thể dễ dàng bán cho người khác được chứ! Lại nói, tiền nào của đấy mà ông, chậu cúc Kim Sa đó của cháu tuy là không so được với chậu này, thế nhưng cũng là hàng thật, tốt hơn nhiều so với những loại hoa phổ thông rồi ạ! Vì vậy, ông Triệu, 300 vạn đó của ông cũng không thiệt đâu ạ!”

Ngọc Tình chậm rãi, bình tĩnh trả lời, lại một lần nữa làm cho ông Triệu thấy ngưỡng mộ. Ông không ngờ được rằng, con bé này ăn nói đâu ra đấy, hợp tình hợp lý.

“Ông xem lão Triệu, tôi sớm đã nói với ông rồi, tiểu Ngọc nha đầu là một gian thương mà ông còn cứ không tin, sao nào, bây giờ không muốn tin cũng phải tin rồi chứ?” lão Trần đứng bên cạnh cười ha ha nói.

“Hức!” lão Triệu hức một tiếng, không nói gì, phẩy tay áo một cái: mặc kệ ông.

Ngọc Tình nghe thấy chỉ khẽ cười: “Ông Trần nói thế sao được ạ! Không có thương mại thì làm sao có gian thương, cháu đây mở cửa làm ăn thì phải kiếm tiền chứ ạ, nếu cứ không tính toán thua lỗ thì sớm có mà đóng cửa rồi!” Ngọc Tình vừa nói còn vừa nheo mày liếc nhìn lão Trần vẻ không đồng tình với quan điểm của ông ta.

Cái thái độ như vậy của một bé gái làm cho những người có mặt ở đó không thể không cười ha ha. Cái con nha đầu này đúng vẫn còn là một đứa trẻ.

Ừm....tiểu nha đầu này khá lắm, đây là ý kiến thống nhất mọi người cùng nghĩ trong lòng.

Còn Phong Nhã Trần thì nắm chắc lấy tay Ngọc Tình! Người này là của tôi đấy, hức, ai cũng đừng hòng tranh với tôi.

Ngọc Tình nhìn sự đắc ý và hành động của cậu, cô khẽ cười. cái tên này lắm lúc đúng là một đứa trẻ thực sự, đặc biệt là đối với cô.

Có điều một Phong Nhã Trần như thế thì làm gì mà Ngọc Tình không yêu cho được chứ?

Nói xong về cúc Kim Sa, lại giới thiệu về vật báu thứ hai.

Chậu hoa thứ hai được trồng trong một chiếc chậu lớn. Đó là một chậu sen, lặng lẽ nằm trong chậu nước. Cánh hoa màu tím vô cùng đẹp và kiều diễm. Những chiếc xúc tu ở vị trí trung tâm vàng như nhụy của hoa hướng dương còn ở giữa là nhụy hoa e ấp như nàng công chúa vừa mới thức giấc. Hai màu vàng và tím cao quý kết hợp với nhau trở nên thật tuyệt diệu.

Hoa này được Ngọc Tình đặc biệt tìm về trong những ngày qua. Bông sen Thụy Hỏa được coi là rất quý hiếm, rất tinh tế, đương nhiên là loại có thể gặp nhưng khó mà có được nó.

Có điều sự may mắn của Ngọc Tình cũng không tới nỗi nào, tìm mấy ngày trời cuối cùng thì cô cũng đã tìm thấy. Nước trong chậu sen đó là nước hồ trong không gian, được nuôi dưỡng đặc biệt bằng linh khí, chậu hoa này càng ngày càng trở nên diễm lệ.

Đáng tiếc là, loại sen Thụy Hỏa này mỗi năm chỉ nở có bảy ngày, mà hôm nay đã là ngày thứ năm rồi.

“Đây...đây là sen Thụy Hỏa sao?” trong đám đông đương nhiên là có người nhận ra nó. Vì vậy dường như khi chậu sen này vừa xuất hiện mọi người đã nhận ra.

Bây giờ trên thị trường tuy là có rất nhiều sản phẩm giống như thế, nhưng đồ giả và đồ thật, không nói về giá cả, màu sắc và linh khí nếu cảm nhận kĩ thì sẽ phát hiện ra sự khác nhau.

Chậu sen Thụy Hỏa này màu sắc tươi sáng, rực rỡ, cái sự diễm lệ, kiêu ngạo đó khi cánh hoa hé ra vừa nhìn là đã biết không phải sản phẩm bình thường.

Vì vậy dường như chỉ trong chốc lát, mọi người đã khẳng định, đây là hàng thật, là một chậu sen Thụy Hỏa thực sự.

“Ông Trần, ông nói đúng, chậu lúc trước là đúng là giả?” lời này được nói ra từ miệng của Tiểu Lưu đang đứng bên cạnh lão Trần, lúc này ánh mắt anh ta đang nhìn chằm chằm vào chậu sen Thụy Hỏa, khẽ hỏi.

Ngọc Tình nghe thấy, tư duy cũng theo thế mà nhớ về chuyện cũ.

Đó là lần đầu tiên Ngọc Tình đi chợ hoa, cũng là ngày mà cô có được hạt hoa cúc Kim Sa. Chợ hoa đó cũng có bán sen Thụy Hỏa, song lúc đó, Tiểu Lưu kiên quyết cho rằng đó là hàng thật.

Ánh mắt Ngọc Tình từ từ di chuyển, cô nhìn vào chậu sen Thụy Hỏa, khẽ cười.

Chậu hoa này, bất luận là từ linh khí hay là màu sắc, lại tới ý nhị, đều cho thấy là một chậu hoa quý không chậu nào so sánh được. Vì vậy thực tiễn chính là tiêu chuẩn chính xác nhất, câu nói này đúng là rất hay. Không kể là việc gì, chỉ cần tìm được đúng phương hướng, bạn sẽ phát hiện ra rằng cái sai của bạn không phải là thông thường.

“Ấy, ông chủ Tiêu, hai chậu hoa quý này của cậu có bán không vậy! Nếu bán thì ra giá đi, hay là tiến hành theo hình thức đấu giá?” dưới bục liền có người hỏi.

Đối với người yêu hoa mà nói, cái cảm giác khi nhìn thấy hai chậu hoa quý như thế này mà không thể ôm về nhà nó giống như việc mình là thái giám mà trước mặt lại là một tá người đẹp vậy.

Nhưng chỉ thấy Tiêu Thần nhẹ nhàng lắc đầu.

“Xin lỗi, ngày hôm nay chủ yếu là trưng bày triển lãm, tất cả các loại hoa bày trong phòng triển lãm hôm nay đều không tiến hành đấu giá! Ngày mùng 6 tháng này sẽ tiến hành buổi đấu giá đầu tiên. Tới lúc đó, hi vọng các vị sẽ tới tham gia!” Tiêu Thần khẽ cười nhìn mọi người giải thích và thông báo, sau đó đi xuống khỏi bục: “Bây giờ mọi người có thể tiến lại gần hơn để chiêm ngưỡng hai chậu hoa quý giá này!”

Tiêu Thần vừa bước xuống, lập tức có người lại xông lên, cái tư thế và điệu bộ vội vàng đó làm cho mí mắt Ngọc Tình rung lên, người này đến để phá đám đấy à!

Đồng tử mắt Ngọc Tình khẽ liếc, lúc này cô đang tính xem, tới ngày đấu giá sẽ có tầm khoảng bao nhiêu người xuất hiện.

Song đúng lúc đó tiếng kêu vội vàng và sợ hãi của Ngân Nguyên từ trong không gian truyền tới.

“Ngọc Tình, tôi phát hiện ra âm khí, không, một luồng khí ma quỷ tu luyện đã xuất hiện ở gần đây.”

Tiếng nói của Ngân Nguyên vừa dứt, sắc mặt Ngọc Tình lập tức trầm xuống, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh thảm hại của những cô thiếu nữ.

Sau khi trải qua sự việc đó, Ngọc Tình có một thái độ vô cùng căm ghét và thù hận đối với những kẻ tu luyện thành ma quỷ đó.

Nghĩ tới đó Ngọc Tình gằn giọng hỏi: “Phương hướng cụ thể!”

“Phía đông! Cụ thể là ở đâu tôi cũng không rõ lắm! Ngọc Tình phải nhanh lên! Ở đó có một người sắp biến thành quỷ, nếu kẻ này bị kẻ tu luyện thành ma quỷ kia cướp đi thì chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn đấy! ” tiếng nói của Ngân Nguyên mỗi lúc lại vội vàng hơn. Nó còn chưa kịp nói, kẻ đó vẫn còn trong thời kì thơ ấu, ngàn vạn lần không được cho nó có khả năng trưởng thành!

Khi chưa nghe hết lời của Ngân Nguyên, Ngọc Tình đã vội vàng dặn dò Phong Nhã Trần bảo cậu ta tự mình đi về, sau đó cô nhanh chóng rời đi.

Vừa ra ngoài, cô lập tức dùng sức mạnh tinh thần che đi cơ thể mình, bay về hướng phía đông để tìm kiếm.

Lúc này ở Nhạc gia, Nhạc Linh kêu lên một tiếng a...vang trời, một luồng khí đen từ từ phát ra từ người cô bé. Ngay giờ phút này tóc của cô ta dài ra mà mắt thường có thể nhìn thấy được mọc ra một cách nhanh chóng, chẳng bao lâu mái tóc đó đã dài ra tận tới chân.

Cặp mắt ọng nước lúc trước nay đã khô cạn cả đi, đồng tử mắt đen sì đang long lên sòng sọc, nhìn vô cùng kì lạ và nguy hiểm.

Sự kì lạ đó trong mắt Nhạc Chính Họa càng trở nên đáng sợ hơn.

Luồng khí đen của ma quỷ phát ra từ cơ thể Nhạc Linh từ từ, chậm rãi. Cô ta lầm lì đứng thẳng người lên.

“Không ngờ, ở đây còn có một tiểu ma nữ! Ông trời đúng là không tệ bạc với ta!” Lúc này một tiếng cười sung sướng vang lên, từ ngoài cửa sổ truyền vào.

Nhạc Chính Hạo bỏ Lưu Hâm ra, quay đầu nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, một người đàn ông bay lơ lửng trong không trung, người ông ta mặc một chiếc áo choàng màu đen bao trùm từ đầu tới chân, hơi thở truyền ra vô cùng lạnh lẽo.

Hiện tượng phi khoa học này vừa xuất hiện, Nhạc Chính Hạo đột nhiên đơ người ra: “Ông...ông là ai?”

“Ta là ai không quan trọng!” người đàn ông mỉm cười: “Chỉ cần ngươi giao nộp đứa con gái kia ra đây thì ta có thể giữ lại cái mạng chó cho nhà ngươi!”

Nói rồi, một bàn tay đen ngòm thò ra từ từ khỏi chiếc áo choàng màu đen, nó khẽ di chuyển. Tất cả những đồ vật thủy tinh trong phòng đều vỡ vụn.

Tiếng thủy tinh vỡ ghê tai làm cho toàn thân Nhạc Chính Hạo run lên. Ông ta liếc ánh mắt nhìn về phía Nhạc Linh.

Lúc này toàn thân Nhạc Linh vẫn phát ra luồng khí u ám, luồng khí đó giống với luồng khí khi người đàn ông kia vừa xuất hiện, sợ tới mức khó diễn tả bằng lời! Dường như không cần suy nghĩ, Nhạc Chính Hạo vội vàng gật đầu.

“Được, được, có thể...” ông ta nhìn Nhạc Linh, thần sắc có chút phức tạp, nói gì thì nói, đứa bé này cũng là do ông ta nuôi lớn, lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng! Song những điều đó so với mạng sống của ông ta thì cũng chẳng là gì cả!

“He he....” Người đó cười giọng cười của một tên yêu quái, bàn tay đen ngòm đó hướng về phía Nhạc Linh, nhẹ nhàng nắm lấy, cơ thể Nhạc Linh như không tự chủ mà bay về phía hắn ta.

Vào giờ phút khi mà bàn tay hắn sắp chạm được vào người Nhạc Linh, một luồng ánh sáng màu trắng sữa bay tới, đem Nhạc Linh bao trọn lại, luồng sinh khí ma quỷ đó có muốn tranh cướp lại cũng vô ích.

Đúng lúc này, một tiếng nói non nớt nhưng chắc chắn vang lên: “Ông ta đồng ý rồi nhưng ta thì vẫn chưa đồng ý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.