Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 110: Chương 110: Nghĩ cách, song tu




“Sao các người lại xuất hiện ở đây?” Ngọc Tình nhìn đội đặc công với ánh mắt lạnh lùng, thoáng qua sự bối rối phức tạp.

Đã một thời, bản thân cô cũng là một thành việc trong số bọn họ, đã một thời, bản thân cô dường như cũng giống với bọn họ, lấy việc chấp hành nhiệm vụ là thiên chức, đã một thời, cái quốc gia này là tất cả trong tim cô.

Nghĩ tới đây Ngọc Tình khẽ cười, cười bản thân đã từng ngây thơ như thế, cười bản thân bây giờ vẫn canh cánh trong lòng, cô nhìn bọn họ, dường như nhìn thấy một thời của bản thân mình trong đó.

“Đến đây là vì cái gì?” Ngọc Tình nhìn những người đó, lại mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng.

“Tôi....chúng tôi tới đây là để rèn luyện.” Lưu Hoa ngồi dưới đất nhìn khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của Ngọc Tình, ánh mắt thoáng qua sự si mê, anh ta nuốt nước bọt rồi mở miệng.

Vào thời điểm nay Lưu Hoa cũng đã gần 20 tuổi, là lúc mà chớm biết yêu, người như bọn họ thường có một loại si mê đối với thực lực, vậy là vừa nãy khi được chứng kiến thực lực của Ngọc Tình, cùng với việc sau khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng thanh tú của cô, trong lòng Lưu Hoa lập tức xuất hiện một sự đam mê.

Nét mặt của Lưu Hoa Ngọc Tình đương nhiên là nhìn thấy, cô khẽ nhếch mép cười, trong lòng cảm thấy vô cùng mỉa mai. Không có một ai mà hiểu người đàn ông này hơn cô, không có một ai có thể hiểu ánh mắt đó hơn cô.

ở kiếp trước, người đàn ông này đã dùng ánh mắt như vậy để nhìn bản thân cô, lúc đó cô chưa từng yêu một ai đã cho rằng đó là yêu. Sau đó, mãi tới khi chết, cô mới biết đó là một sự ghen tỵ cùng cực, trong ánh mắt của người đàn ông này, danh lợi luôn đứng lên trên tình yêu. Còn về việc rốt cuộc anh ta đã từng yêu cô hay chưa thì cô không biết và cũng không muốn biết.

“Rèn luyện?” Ngọc Tình có phần ngạc nhiên, trong lòng có chút nghi hoặc. Người của đội đặc công tới Côn Minh để rèn luyện? ở kiếp trước, cô dường như không hề tham gia hoạt động rèn luyện thế này.

Ngọc Tình nghĩ vậy, ánh mắt cô liếc qua tất cả mọi người đang ngồi trước mắt, cuối cùng dừng lại ở một người đàn ông đang ngồi cạnh Lưu Hoa.

Cô hơi nheo mày lại: “Anh là kẻ tu chân.”

Ngọc Tình nói không phải một câu hỏi mà là một câu khẳng định. Ý của cô chỉ có cô và Phong Nhã Trần hiểu, cô đang nói là kẻ tu chân đưa tới để rèn luyện. Ánh mắt Ngọc Tình hơi sáng lên, xem ra có rất nhiều sự việc đã thay đổi và không còn giống với kiếp trước rồi.

Ngọc Tình nhìn kẻ tu chân đó với ánh mắt phức tạp. Kiếp trước, nhìn thì có vẻ cô là người đứng đầy của đội đặc công trong Cục An ninh Quốc gia, thế nhưng chỉ có cô biết, phía trên đội đặc công còn có một nơi thần bí nhất.

Ở kiếp trước, cô không hề biết đó là cái gì, thế nhưng kiếp này được tái sinh, có rất nhiều việc mà trước đây không hiểu thì bây giờ đã hiểu rồi. cô đã biết rồi, cái thần bí đó chính là những kẻ tu chân.

Ngọc Tình khẽ hít thở một hơi thật sâu: “Các người đi đi.” Nói xong, cô đã quay đầu đi rồi, không muốn nhìn thêm bọn họ nữa, phải biết rằng, lúc này cô đã cố gắng để khắc chế bản thân, bây giờ cô đang cực kì muốn dùng sức mạnh tinh thần để giết chết những người đàn ông giả tạo đó. Thế nhưng cô không muốn, bời vì như thế cũng không giúp cô giải được hận.

Cô muốn khi anh bỏ công bỏ sức bò được lên vị trí cao hơn, khi đó cô sẽ cướp đi tất cả, tận miệng nói cho anh ta biết, những gì anh ta quan tâm và mong muốn có được thì trong mắt cô chẳng qua cũng chỉ là cát bụi.

Ngọc Tình quay lưng lại, mở miệng một lần nữa: “Tất cả những gì ở đây, nếu các người đã nhìn thấy hết rồi thì mời các người về hãy báo lại với cái mà các người tự cho là quốc gia rằng ở đây còn có một Phệ Hồn Trận vô cùng mạnh, mục tiêu của chính là Ấn Trấn Yêu của lối vào thế giới Phong Ấn Quái.”

Nói rồi Ngọc Tình không mở miệng thêm một câu nào nữa, phía sau cô Lưu Hoa mở miệng: “Tiểu thư, tôi.....”

Anh ta còn chưa nói dứt lời thì liền bị Phong Nhã Trần ném cho một cái nhìn sắc lạnh như dao, đừng tưởng anh không nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của anh ta, muốn ngấp nghé Tình Tình? Cũng không tự nhìn bản thân mình là cái hạng gì!

Ánh mắt của Phong Nhã Trần rõ ràng là căm ghét và thù địch, Lưu Hoa nhìn tuy là muốn mở miệng nhưng rồi lại không dám nữa, vừa nãy anh ta cũng đã được chứng kiến hết rồi, tốt nhất là không dây vào làm gì.

Lúc này Lưu Hoa không biết, chính cái sự thể hiện lúc này của anh ta làm cho Phong Nhã Trần vô cùng căm ghét. Chỉ thấy Phong Nhã Trần quay đầu đi với thái độ khinh thường, trong lòng đã đánh giá được con người Lưu Hoa, người đàn ông này đúng là một kẻ hèn nhát!

Tất cả mọi người không ai nói thêm gì nữa, ngay sau đó từ phía sau lưng cô truyền tới một giọng nói kiên định chắc nịch: “Tiền bối là ai, tôi làm thế nào để liên hệ được với cô?”

“Bang Chim ưng phương bắc, Ngọc Tình.” Ngọc Tình do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra thân phận thật, lúc này cô nói ra là muốn mượn mồm của người đàn ông này để nói với quốc gia rằng Ngọc Tình cô bọn họ không dây được vào đâu.

Thế nhưng cô lại không ngờ răng, bây giờ cũng đã muộn một chút, có một số người không biết nhìn xa trông rộng đã ra tay rồi.

“Bang Chim ưng?” người đó nhắc lại một lật, sau đó gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi, hôm nay cảm ơn tiền bối đã cứu giúp, Nguyễn Khánh vô cùng biết ơn.”

Ngọc Tình nhìn Ngọc Tình từ phía sau lưng, đưa tay lên trước mặt tạ ơn – cách hành lễ của kẻ tu chân. Ngọc Tình không hề nhìn thấy cô cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ lạnh nhạt nói hai từ: “Không cần.”

“Vậy vãn bối xin cáo từ.” Nguyễn Khánh nói xong, liền ra hiệu cho những người khác đi, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Ngọc Tình, trong ánh mắt là sự sùng bái và tôn kính. Lúc này anh ta đã coi Ngọc Tình là một lão yêu quái không xuất thế. Dù sao thì anh ta cũng không tin Ngọc Tình mới có 15, 16 tuổi.

Nếu như anh ta biết Ngọc Tình thực sự mới có mười mấy tuổi đầu anh ta nhất định sẽ tròn xoe mắt, sau đó mắng một tiếng: “Biến thái!” 15, 16 tuổi đã có những khả năng như vậy, đứa trẻ này chắc là bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ rồi!

Ý nghĩ của anh ta Ngọc Tình không hề biết, thôi được, kể cả có biết đi chăng nữa, cô cũng không giải thích cho anh ta, cứ để cho bọn họ tưởng vậy cũng không tới nỗi nào.

Đáy hồ yên lặng, mấy người đó rời đi cũng không phát ra bất kì tiếng động gì, bọn họ thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, hoặc có thể nói, cả đời này bọn họ đều không muốn xuất hiện ở đây một lần nữa. Tất cả những gì xảy ra hôm nay đã vượt qua ngoài sự hiểu biết cũng như sức tưởng tượng của bọn họ rồi.

Bây giờ có thể rời đi, chắc chắn là muốn nhanh chóng rời đi, làm gì còn muốn nói gì nữa. Chỉ có Lưu Hoa, mấy lần anh ta định quay đầu lại nói gì đó nhưng đều bị Nguyễn Khánh ngăn lại.

Nguyễn Khánh không phải là một kẻ không có não, anh ta đương nhiên nhìn ra được thái độ của Ngọc Tình và Phong Nhã Trần đối với Lưu Hoa, Ngọc Tình thì nhìn anh ta với ánh mắt như muốn giết chết ngay lập tức, còn Phong Nhã Trần thì dùng ánh mắt ghê tởm để nhìn Lưu Hoa. Những người này đều là do Nguyễn Khánh đưa tới, anh ta đương nhiên không muốn để bọn họ chết ở đây.

Chỉ cho tới khi tất cả mọi người đều rời đi rồi, Phong Nhã Trần mới khẽ mở miệng: “Phệ Hồn Trận này hình như còn lợi hại hơn cả lần trước thì phải.”

Lời nói của anh với vẻ nghi ngờ, phải biết rằng thực ra bọn họ mới rời đi chưa được bao lâu, trong thời gian ngắn như vậy mà lại xảy ra chuyện thế này, điều này chỉ chứng tỏ rằng sự việc rất nghiêm trọng.

Ngọc Tình gật đầu: “Ừm!” cô nói xong thì không nói thêm gì nữa, một lúc sau Ngọc Tình mới nhìn Ngân Nguyên: “Bây giờ tôi vẫn chưa đạt đến độ kết thần, Phệ Hồn Trận này đã có kết quả như vậy, tôi rất nghi ngờ, sau khi tôi đạt tới trình độ kết thần thì ở đây liệu có thay đổi tức mức không thể kiểm soát hay xử lý được nữa.”

Sự lo lắng của Ngọc Tình là có lý, Ngân Nguyên đương nhiên là không phản bác lại. anh ta do dự một lát rồi nhìn Ngọc Tình: “Thực ra, nên nhanh chóng giải quyết cái Phệ Hồn Trận này là tốt nhất.”

Ngọc Tình vừa nghe thấy vậy liền đơ người ra: “Nhanh chóng giải quyết? Vậy, có cách gì không?”

Trong số bọn họ Ngân Nguyên sống với thời gian lâu nhất, vì vậy Ngọc Tình liền lập tức nhìn Ngân Nguyên nói.

“Tôi có thể giúp cô.” Ngân Nguyên không trả lời, Hoàng Thuần bước lên phía trước một bước, đôi mắt màu xanh ngọc của anh ta nhìn chằm chằm vào Phệ Hồn Trận, một sự căm ghét chưa từng có trong lòng nổi lên.

“Ngươi?” Ngọc Tình hỏi lại, không phải vì cô coi thường Thuần Hoàng mà là anh ta mới chui ra từ trong trứng, anh ta biết cách làm thế nào để phá giải Phệ Hồn Trận không?

“Anh ấy có thể.” Ngân Nguyên gật đầu, tán thành với lời nói của Thuần Hoàng: “tổ tiên của Thuần Hoàng là thần thú thượng cổ, một Phệ Hồn Trận thế này không làm khó được bọn họ, chỉ là bây giờ những gì Thuần Hoàng được thừa kế còn chưa được mở ra hết, vì vậy kí ức của Thuần Hoàng đối với Phệ Hồn Trận là vô cùng mơ hồ.”

Ngọc Tình nghe thấy vậy hai mắt sáng lên, nhìn Ngân Nguyên, biểu thị hãy nói tiếp đi.

“Một mình Thuần Hoàng bây giờ không có cách nào để mở cái Phệ Hồn Trận này ra.” Ngân Nguyên ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, đôi mắt màu xanh nước biển thoáng qua ý nghĩ phức tạp.

Ngọc Tình vừa nghe đã vội vàng nói: “Thêm tôi nữa được không?”

Ngân Nguyên gật đầu: “Công pháp của cô tới từ mẫu thân của anh ấy, từ một góc độ nào đó mà nói thì cô cũng là người có được sự truyền đạt của mẫu thân anh ấy, có cô và Thuần Hoàng cùng ra tay, đương nhiên là có thể hóa giải được Phệ Hồn Trận.”

Ngọc Tình nghe thấy vậy khẽ thở phào một tiếng, có cách thì tốt rồi.

“Chỉ là.” Những lời nói tiếp theo của Ngân Nguyên làm cho sắc mặt cô trở nên khó coi: “Phệ Hồn Trận bây giờ như mọi người nhìn thấy đấy, đã mạnh lên không ít, cho dù là hai người liên kết lại với nhau, cũng không có cách nào để tiêu diệt nó.”

Ngân Nguyên vừa nói vừa nhìn Ngọc Tình: “Muốn tiêu diệt nó cô bắt buộc phải đạt tới mức kết hồn!”

“Kết hồn?” Ngọc Tình nghe thấy vậy thực sự không biết bản thân nên nói gì, cách này cách kia cuối cùng vẫn không được, cô nghĩ vậy rồi đột nhiên mở miệng nói với Ngân Nguyên: “CHẳng phải anh nói Thuần Hoàng có thể giúp tôi à?”

Ngọc Tình vừa nói dứt lời, ánh mắt Ngân Nguyên liền bối rối, nhìn có vẻ như có chút bất lực, có chút ghen tỵ. Anh ta cười đau khổ, khẽ mở miệng: “Không sai, có một cách có thể giúp cô nhanh chóng đạt tới mức kết thần, mà cách này lại có liên quan tới Thuần Hoàng.”

Ngân Nguyên nói rồi liếc mắt lên nhìn Ngọc Tình, không đợi cô hỏi, anh liền mở miệng: “Song tu.”

“Song tu!” Ngân Nguyên vừa dứt lời, ba người còn lại liền đồng thanh nhắc lại lời anh vừa nói. Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào Ngân Nguyên, cái tên này không phải là đang báo thù cô chứ?

“Cô bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi.” Ngân Nguyên lườm cho Ngọc Tình một cái: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, cô kế thừa nhiều khả năng từ mẹ của Thuần Hoàng, còn Thuần Hoàng lại được kế thừa những khả năng tới từ thần thú phượng hoàng, hai người kết hợp lại với nhau chính là phương pháp tu luyện tốt nhất!”

Ngân Nguyên giận dữ gầm lên, cũng không biết tại sai, vừa nghĩ tới hai người bọn họ tu luyện cùng nhau, trong lòng Ngân Nguyên lại có một sự bực dọc, cái cảm giác này làm anh ta cảm thấy đau khổ.

Ngọc Tình và hai người còn lại nghe thấy vậy liền liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt của Thuần Hoàng hơi đỏ lên. Kí ức của Thuần Hoàng rất mơ hồ, anh chỉ biết bản thân có thể giúp Ngọc Tình, nhưng chưa từng nghĩ tới lại có phương thức thế này. Nói thực lòng, thực ra anh bằng lòng với cách này.

Sắc mặt Ngọc Tình thì tái xanh đi, nhìn vào Phệ Hồn Trận mà trong lòng cô lại thấy tức tối. cô dường như nghĩ cũng không cần nghĩ, kéo lấy tay Phong Nhã Trần rồi đi.”

“Đợi đã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.