Tại Sinh Tồn Trò Chơi Làm Cẩm Lý

Chương 3: Chương 3: Hàng Hải Cuồng Hoan 3




Phù An An nhìn bộ dạng của bọn họ, sau lưng truyền đến gọi từ đầu thuyền.

“ Còn đứng ngây đó làm gì? Chạy nhanh lên đi! “ người đàn ông trung niên mặt chữ quốc đứng ở trên thuyền, miệng gầm lên, “ Làm việc lề mà lề mề, nếu như không phải ba của mày trả thù lao, lại còn cầu tao, tao nhất định sẽ không mang mày lên thuyền. “

Lên trên thuyền, còn có một đám người chuẩn bị lên thuyền.

Nghe được lời nói của người đàn ông trung niên, mấy người trong đó đều không hẹn mà cùng mà đem ánh mắt nhìn về phía Phù An An.

Thấy người đàn ông trung niên bộ dạng hùng hùng hổ hổ, một cô gái tóc đỏ đứng chính giữa lắc đầu, “ Chắc là không phải rồi. “

Lập tức, mấy người điềm nhiên như không thu hồi ánh mắt.

————

Thuyền hàng dù sao cũng chỉ để chở hàng, mặc dù diện tích lớn, song phần lớn không gian đều là dùng để chứa hàng hóa, chỉ có một tầng phía dưới mới là nơi bọn họ sinh hoạt.

Công việc của Phù An An là quét dọn vệ sinh.

Thuyền hàng cộng thêm cô, tổng cộng có 46 thuyền viên, mỗi ngày chỉ cần quét dọn một bộ phận khu vực công cộng, thời gian còn lại đều là nhàn rỗi.

Phù An An không thích tán gẫu cùng người bên ngoài, ngày bình thường đi ra khỏi phòng chỉ để làm việc.

Tại đây yên ổn vượt qua 4 ngày, gió êm sóng lặng.

Nhưng không biết trò chơi này rốt cuộc là chơi như thế nào, trong nội tâm Phù An An luôn có cảm giác bị treo lơ lửng ở giữa không trung.

Ở trong phòng rảnh rỗi, cảm giác thời gian chờ đợi càng thêm dài dằng dặc.

“ Phù An An, nếu mày nhàn rỗi như vậy, về sau đi phòng ăn phụ việc lặt vặt. “

Nói cái gì vậy?

Mới có cảm giác mình rảnh rỗi, đã bị người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, cũng là bác của cô phân cho công việc mới, “ Tiểu Lý giúp việc bếp núc hôm nay có chút không thoải mái, mày đi thay thế một chút. “

“Ạh, đã biết. “

Phù An An gật đầu, ông bác này trong ký ức của cô đối với em trai mình rất có ý kiến, thế nên đối Phù An An-con gái của người em trai này cũng không mấy ưa thích.

Phòng bếp của thuyền chở hàng nằm phía trong cùng của tầng này.

Phù An An đẩy cửa đi vào, thời gian cơm trưa vừa chuẩn, trong phòng ăn cực kỳ bận rộn. Đầu bếp Chu nhìn cô một cái, “ Sao bây giờ mới đến, mau đẩy nhanh toa ăn bên trong ra đi. “

“Ah, dạ! “

Phù An An đi qua, ánh mắt đột nhiên bị một người hấp dẫn.

Rõ ràng xung quanh có nhiều đầu bếp như vậy, người nọ đứng ở kia, một câu cũng không nói, đều có thể đem mọi ánh mắt tập trung lại đây.

Tuấn mỹ như hoa, mắt đẹp rủ xuống, ánh sang phản chiếu chiêc cằm tạo nên một loại cảnh đẹp vui ý. Ngón tay thon dài đang khắc một đóa hoa cà rốt.

Mặc dù kỹ thuật điêu khắc chỉ là bình thường, nhưng bàn tay thật sự là vô cùng đẹp mắt. Khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng nõn thon dài, so hoa cà rốt càng giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Đầu bếp này có túi da thật đẹp, chính là trình độ nghiệp vụ không được ổn, đáng tiếc cho đôi tay thon dài xinh đẹp này.

Phù An An thu hồi ánh mắt, đem đồ ăn trên bàn để lên trên xe đẩy nhỏ.

“ Tiểu Phù, bão tố sắp đến, hôm nay các thủy thủ lên trên boong thuyền làm việc, con đem cơm mang lên đi. “ Chu sư phó tay vừa xào rau, vừa nói, “ Mặt khác thân thể Tiểu Lý càng ngày càng không tốt, con ưu tiên đưa cho cậu ta một ít thức ăn trước đi. “

“Ah,vâng. “

Phù An An gật đầu, dùng sức khiêng thùng lớn để lên xe đẩy nhỏ.

“ Đúng rồi Chu sư phó, bão tố lúc nào đến vậy, có nghiêm trọng không ạ? “ Phù An An hỏi. Cái trò chơi sinh tồn này chẳng lẽ là gặp tai nạn trên biển ư? “ Là có chút lớn, nhưng là không cần sợ. “ Chu sư phó vẫy vẫy tay, “ Hàng cùng thuyền của chúng ta tổng hơn hai trăm mét, tải trọng hơn mười vạn tấn, tỷ lệ gặp chuyện không may còn thấp hơn so ngồi xe. “

Sợ nhất là cái loại này.

Khóe miệng Phù An An co quắp, cảm giác gặp phải tai nạn trên biển khả năng là tám chín phần rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.