CHƯƠNG 63
Tô Thần xách cặp ra khỏi trường, trời đã mờ tối nhưng nương theo ánh đèn đường, cậu vẫn có thể thấy Sở Thiên Dương đang dựa vào xe dừng cách đó không xa chờ mình. Mấy bạn học cùng đi cũng nhận ra Sở Thiên Dương song chẳng ai có gan tới hỏi chuyện, vì vẻ mặt nghiêm nghị chẳng nói chẳng rằng của anh trông khá đáng sợ, hồi ấy Tô Thần cũng từng nghĩ phải cách người nọ xa một chút, ai biết giờ lại thành loại quan hệ này. Ngẫm lại, cậu cũng thấy khó tin.
Tô Thần đi lướt qua Sở Thiên Dương, không hề chào hỏi, chỉ cho anh một ám hiệu. Sở Thiên Dương gật nhẹ đầu, lái xe tới trạm xe bus gần đó, lát sau, Tô Thần bước tới mở cửa xe ngồi vào, hai người nhìn nhau cùng mỉm cười.
Sở Thiên Dương gõ gõ trán Tô Thần, “Anh nói này, hai đứa mình hẹn hò mà lại phải ngụy trang thành hoạt động bí mật thế này à? Làm như thể anh là đồ chẳng ra sao ấy?”
Tô Thần cười cười, gạt tay anh ra, “Thôi mà, anh cũng biết thừa nguyên nhân rồi, còn sinh sự cái gì. Đến lúc em tốt nghiệp đại học sẽ không cần thế này nữa.” nói xong, ném túi sách ra ghế sau, kéo dây an toàn, “Anh bảo chiều nay có cuộc họp cơ mà, sao ra sớm thế?”
“Tối rồi kia kìa. Hơn nữa, nếu anh không chịu khó tới sớm, nhỡ em bị người khác dỗ đi thì sao? Lúc đó anh biết đi chỗ nào khóc ăn vạ đây?” Sở Thiên Dương vừa nói vừa nháy mắt với Tô Thần.
Tô Thần nghe xong, không thèm nói gì, vung nắm đấm qua luôn.
Sở Thiên Dương cười cười tránh qua một bên, đạp chân ga, Tô Thần đành thu tay về, “Trước sao em không phát hiện cái miệng anh rộng ngoác như vậy, cái gì cũng dám nói.”
Sở Thiên Dương cười trừ, không nói nữa, chỉ chuyên tâm lái xe. Tô Thần cũng không cằn nhằn thêm, nghiêng đầu nhìn ánh đèn đường loang loáng qua cửa kính, nhập thu rồi, trời nhanh tối hơn.
Gần đây Tô Kiến Quân bỗng nhiên thích câu cá, lại quen thêm mấy ông bạn già cùng sở thích, Tô Thần bèn mua một bộ đồ câu cho ông, chiều nay ông gọi điện cho cậu bảo muốn đi câu cùng bạn, tối không về mà nghỉ lại quán trọ cạnh hồ chứa nước, cậu chỉ dặn dò theo vài câu rồi chúc ông vui vẻ. Tô Thần cũng rất mừng khi thấy cha đã sống thoải mái hơn xưa. Sở Thiên Dương biết chuyện bèn hẹn Tô Thần cùng đi ăn tối, ngẫm lại gần đây bận chuyện ôn thi không có nhiều thời gian bên nhau, Tô Thần nhận lời.
Sở Thiên Dương vốn định đặt chỗ ở nhà hàng nhưng ấn tượng lần đầu cùng anh dùng cơm tây quá sâu sắc nên Tô Thần bèn bảo anh gọi đồ về nhà nấu. Sở Thiên Dương cũng đồng ý, anh vốn chỉ muốn có cơ hội gần nhau, ăn cơm là lí do bên ngoài thôi.
Hai người cùng đi siêu thị mua thức ăn rồi lái xe về nhà Sở Thiên Dương. Đến nơi, Sở Thiên Dương bỏ giầy, bật đèn, nhấc túi đồ trong tay Tô Thần, “Em vào đi, dép ở trong ngăn tủ ấy.”
“Ừ” Tô Thần thay dép, vào phòng, “Lần trước đi vội quá, chưa kịp xem kĩ, nội thất nhà anh bố trí đẹp đấy.”
“Thật à?” Sở Thiên Dương đang xếp đồ ăn ra bàn bếp, nghe thấy vậy bèn hớn hở thò đầu ra, “Anh tự thiết kế toàn bộ đấy, em thích thì tốt quá.”
“Ông Tyson không ở đây à?” Tô Thần cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi, đi vào bếp, thấy Sở Thiên Dương đang bỏ rau củ ra ngoài bèn nhận lấy, mở nước rửa rau.
“Ông ấy ở khách sạn, ông bảo ở cùng anh không quen.”
“Thế à.” Tô Thần gật đầu, cậu chỉ tiện thể hỏi thăm, không chú ý lắm.
Rửa rau xong, Tô Thần bắt đầu làm cá, vừa bật bếp đun nước vừa quay sang hỏi Sở Thiên Dương, “Anh muốn ăn gì, cá kho hay hấp?”
“Kho đi, anh còn muốn ăn thịt kho tàu nữa.”
“Món ấy tốn thời gian lắm, hôm nay muộn rồi, làm cá kho, thêm một đĩa thịt xào lăn thôi, thịt kho tàu để lần sau đi.”
“Thế cũng được,” Sở Thiên Dương nghĩ nghĩ một chút, lại nói, “Em làm thêm cả thịt băm chưng trứng cho anh đi, lần trước em làm bị ông Tyson ăn hết, anh được mỗi một miếng.”
“Rồi rồi.” Tô Thần mở tủ lạnh, lấy hai quả trứng, quay lại thấy Sở Thiên Dương vẫn đứng ở cửa, “Anh ra phòng khách đi, đứng đây chỉ tổ vướng tay vướng chân.”
Sở Thiên Dương sờ sờ mũi, đành quay ra phòng khách, ăn cơm là to nhất, trong bếp, lời Tô Thần là thánh chỉ.
Lát sau, Tô Thần gọi Sở Thiên Dương vào bưng thức ăn ra. Một đĩa cá kho, một đĩa thịt xào lăn, một bát thịt băm chưng trứng, một đĩa súp lơ xào, Tô Thần còn làm thêm một bát canh trứng có bỏ thêm ít tép khô, mùi vị thơm ngon lạ.
Sở Thiên Dương không nói năng gì nhiều, nhận bát liền cắm mặt ăn cơm, Tô Thần mới ăn mấy miếng đã thấy anh xới bát thứ hai, đành mở miệng, “Ăn từ từ thôi, ai tranh của anh đâu, ăn nhanh lại đau dạ dày đấy.”
Sở Thiên Dương ngẩng đầu khỏi bát, nhìn Tô Thần một chút, lại kéo cổ cậu tới hôn một cái, sau đó tủm tỉm cười, cúi đầu – ăn tiếp!
Tô Thần cười không được, tức không nổi, đành thè lưỡi liếm liếm dầu dính trên môi, bắt đầu cặm cụi ăn, mới được một lát mà thức ăn đã hết hơn nửa, không ăn nhanh thì chỉ còn cơm không thôi.
Ăn xong, Tô Thần phái Sở Thiên Dương đi rửa bát, chưa được 5 phút đã thấy anh đi ra.
“Xong rồi?” Tô Thần nghi hoặc nhìn hai tay sạch sẽ của anh.
“Có máy rửa bát mà.” Anh vừa nói vừa tủm tỉm cười nhìn cậu, sao nhìn kiểu gì cũng rất anh tuấn thế này, nhưng Tô Thần lại càng nhìn càng tức, lẩm bẩm oán thầm, có tiền hay lắm à! Máy rửa bát, mai về mình cũng mua một cái!
Tô Thần còn đang lầm bầm đã bị Sở Thiên Dương nắm thắt lưng ôm vào lòng, hơi thở nóng rực phun bên tai cậu, “Thần, anh muốn em. Làm nhé, được không?”
Sở Thiên Dương vừa nói vừa với tay vào trong áo Tô Thần, vuốt ve bụng cậu, hôn nhè nhẹ lên sau tai cậu, lại vươn lưỡi liếm khẽ vành tai Tô Thần, cảm thấy thân thể cậu run lên liền ngậm cả vành tai vào miệng.
“Ưm …” Tô Thần bị anh khiêu khích cũng động tình, bàn tay cũng vòng qua vuốt ve lưng anh, tay kia nắm lấy tóc anh, nghiêng đầu hôn lên môi người yêu.
Miệng lưỡi quấn quít lấy nhau, nhiệt độ trong phòng dường như đang dâng lên nhanh chóng, không biết là ai bắt đầu, đến khi hai người quấn lấy nhau ngã xuống sô pha thì quần áo hai bên đã rơi lả tả, trên đất còn lăn mấy cái cúc áo bị giật đứt bung.
Tô Thần nằm ngửa trên sô pha, Sở Thiên Dương đè trên người cậu, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống cổ, xuống vai, bụng, rồi dây dưa trên đùi cậu, mái tóc đen của anh thỉnh thoảng lướt qua da thịt cậu khiến thân thể đã vô cùng mẫn cảm của Tô Thần lại run lên không ngừng. Thế nhưng, khi Sở Thiên Dương liếm hôn đến hạ thân cậu, Tô Thần đẩy anh ra.
Sở Thiên Dương nghi hoặc ngẩng đầu, “Sao vậy?”
Tô Thần nhếch miệng cười đầy quyến rũ, ngồi dậy, nắm lấy tóc anh, hôn lên môi anh, sau đó dùng sức lật Sở Thiên Dương xuống dưới, khóa ngồi trên thắt lưng anh, ngón trỏ đặt trên chóp mũi người yêu, sượt qua cặp môi đầy đặn, lướt nhẹ qua hầu kết đang cuộn lên xuống, lại trượt xuống hai điểm sậm màu trên khuôn ngực rắn chắc. Hô hấp của anh ngày càng dồn dập theo đường đi của ngón tay trơn nhẵn kia, khi nó dừng lại ở vị trí nọ, Tô Thần ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Dương, cười cười cúi người, ngậm lấy nơi mẫn cảm nhất của anh vào miệng, cái lưỡi mềm mại không ngừng ve vuốt, khóe mắt cong lên, nhuộm một sắc hồng nhuận, mị hoặc lạ lùng.
“Hộc …”
Theo động tác của Tô Thần, Sở Thiên Dương bất thần rướn người, một dòng khoái cảm mạnh mẽ chảy từ thắt lưng lan ra toàn thân, khoang miệng mềm ẩm cho anh khoái cảm không nói thành lời, thậm chí khiến anh không thể khống chế nổi hô hấp.
“Đủ rồi!”
Sở Thiên Dương rốt cuộc gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy thắt lưng Tô Thần, đè cậu xuống dưới, tách cặp đùi cậu ra vắt lên vai mình, lôi hộp thuốc bôi trơn từ đám quần áo lộn xộn kia ra.
Tô Thần vừa thấy thứ trong tay anh thì khóe miệng câu lên, một tay vén tóc trên trán anh lên, một tay kéo bàn tay kia của Sở Thiên Dương đến miệng, cắn cắn ngón tay thon dài, “Nói em biết, anh muốn bao lâu rồi, hửm?”
Sở Thiên Dương không nói, chỉ dùng hành động cho cậu biết, anh muốn đã bao lâu!
!!
Tô Thần đột nhiên há miệng, nhưng không phát ra tiếng, mồ hôi chảy xuống khiến hai mắt mờ đi, cậu cố thở gấp. Mà Sở Thiên Dương dường như cũng biết mình quá đà bèn ngừng lại, cúi xuống hôn nhẹ lên mặt, lên môi cậu, “Thần, bảo bối, xin lỗi, xin lỗi …”
Tô Thần hổn hển thở, cảm thụ nhịp đập của anh bên trong mình, lùa tay vào tóc anh, hơi ngẩng đầu hôn lên môi, lên cổ anh, nụ hôn mang theo vị mằn mặn của mồ hôi, khẽ nói, “Không sao, anh động đi.”
Sở Thiên Dương dừng một chút, cuối cùng không chịu nổi mê hoặc, cắn nhẹ lên đầu gối Tô Thần đang ở trên vai anh, nắm chặt lấy thắt lưng cậu, bắt đầu vũ điệu mê hoặc cùng thân thể bên dưới mình.
Hô hấp của Tô Thần trở nên nhẹ và gấp gáp hơn, cậu khe khẽ rên rỉ, thắt lưng bị người yêu nắm chặt, chỉ có thể bị động nhận từng va chạm của anh, đau đớn cùng sảng khoái thiêu đốt thân thể cậu, cặp chân thon dài lung lay theo nhịp điệu của anh, ma sát trên tấm lưng thon gồng lên, nóng rực khác thường bên trong, đường nhìn bắt đầu mơ hồ, trong mắt cậu lúc này chỉ còn lại gương mặt gợi cảm đầy mồ hôi của người ấy.
Tô Thần vươn tay ôm lấy vai anh, há miệng cắn mạnh.
Thân thể Sở Thiên Dương run lên thật mạnh, nắm lấy tóc cậu, ngửa đầu cậu ra, áp lên miệng cậu cái hôn như gặm cắn, khí lực toàn thân anh lúc này dường như tập trung hết về một điểm, anh thậm chí còn muốn cứ thế nhai nát con người này nuốt vào bụng mình!
Rốt cuộc, khi ngọn lửa nhiệt tình bùng lên đến cao điểm, trong phòng một lần nữa trở lại tĩnh lặng, chỉ còn lại từng hơi thở gấp cho biết trong phòng vừa xảy ra chuyện gì.
Sở Thiên Dương nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Tô Thần, cảm thụ tĩnh lặng của giây phút này, lát sau, anh ngẩng đầu, vén tóc Tô Thần, những nụ hôn nhỏ vụn không ngừng hạ xuống, mà một lời cũng chưa cất lên.
Tô Thần híp mắt cảm nhận ôn nhu Sở Thiên Dương dành cho mình lúc này, mặc anh ngậm lấy miệng mình, lùa lưỡi vào quấn quít, giờ khắc này, cậu nhận ra, mình thích người này, thích đến mức không thể xác định rõ được!
“Tô Thần, em là của anh, chỉ có thể là của anh!” Từng chữ kiên định rơi xuống cùng những nụ hôn ấm áp.
Tô Thần nghe được, cười cười, nâng cằm Sở Thiên Dương, “Lời này, em đem nguyên vẹn trả cho anh, Sở Thiên Dương, anh là của em, chỉ có thể là của em, hiểu chứ?”
Lời còn chưa dứt, môi đã bị nụ hôn khẩn thiết ngăn lại …
———————————+++————————————–
Khụ khụ, làm chương H mà vẫn phải … minh họa
Thịt xào lăn:
Thịt băm chưng trứng: