CHƯƠNG 75 PN2: RÊU PHONG CHUYỆN CŨ
Nhập thu.
Về chiều, Tyson rất thích ngồi trong nhà cũ ở Trung Quốc, pha một bình trà, dựa lưng vào gốc cây cổ thụ, lẳng lặng nhắm mắt, khóe miệng, thường xuyên vẽ nên một vạt cười ấm áp lại mang theo chút gì cay đắng.
Sở Hùng ngồi bên ban công, nhìn người đã làm bạn hơn nửa đời cùng ông, thở dài một hơi thật sâu. Nếu như, có thể trở lại năm đó, thì tốt biết bao? Ông ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm. Nếu như, có thể giữ lại cậu bé quật cường mà lại hay ngượng ngùng ấy, thì tốt biết bao …
Tô Thần bế Sở Duệ Dương đi tới. Bạn nhỏ Duệ Dương đã biết đi nhưng vẫn rất quấn Tô Thần, cậu vừa tan tầm về nhà là dính chặt không tha. Tô Thần thì không sao nhưng Sở Thiên Dương đã ức muốn bốc hỏa, lại chẳng làm gì được vật nhỏ này, chỉ đành đứng phía sau nghiến răng nghiến lợi.
“Ông nội, đừng ngủ ở đây, dễ bị cảm lắm.”
“Ừ” Sở Hùng mở mắt, nở nụ cười, “Ông chỉ đang nhớ lại vài chuyện cũ thôi, lại đây, Duệ Dương, ông nội ôm cái nào.” Sở Hùng vừa nói vừa nhấc Sở Duệ Dương đặt lên đầu gối mình, “Lại nặng lên rồi, Thần tiểu tử, lần sau nó đòi con ôm thì con cũng đừng để ý đến nó, cả ngày không chịu hoạt động, cẩn thận sau này lớn lên thành một con heo mập.”
Tô Thần cười cười không nói, đi vào nhà lấy một cái chăn mỏng đắp lên chân cho ông, thuận tiện bọc bé Duệ Dương lại, trời đã trở lạnh, tuy buổi chiều có nắng ấm nhưng vẫn không thể lơ là, mấy hôm trước cậu không chú ý làm bé bị cảm lạnh, cha cậu đã mắng cậu một trận thật lâu.
“Hôm nay con không tới công ti à? Nói mới nhớ, chuyện mở chi nhánh Tô ký ở Mĩ đã chuẩn bị xong rồi sao?”
“Dạ, đã xử lí mọi chuyện xong rồi ông ạ.” Tô Thần gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, “Ông nội, mấy hôm nay con vẫn muốn hỏi, có phải ông Tyson có tâm sự gì không ạ?”
“Ông ấy?” Sở Hùng lắc đầu cười cười, “Chỉ đang nhớ lại mà thôi. Thời gian này năm nào cũng vậy cả.”
“Nhớ lại ạ?”
“Đúng vậy.” Sở Hùng nắm cái tay bé nhỏ đang vung loạn xạ của bé Duệ Dương, nhét vào trong chăn, bé giãy mấy cái không được, tức giận nhe răng với ông, “Ông lão ấy có tuổi rồi, rất nhiều thứ đã bắt đầu chìm vào lãng quên, nếu không tranh thủ lúc còn có thể nhớ được mà nhớ lại nhiều một chút, sợ là sau này không nhớ nổi nữa.”
“Thế ạ.” Tô Thần gật đầu, không biết có nên hỏi tiếp hay không.
Sở Hùng quay sang nhìn Tô Thần, nói tiếp, “Cậu bé, con biết không, kì thực họ của Tyson là Windsor, năm ấy ông ta là người thừa kế của một dòng họ hầu tước hiển hách nhất nước Y.”
Tô Thần hơi giật mình, tuy cậu không quan tâm tới chính trị nhưng cũng có nghe nói tới dòng họ hoàng thất nước Y này.
“Hồi ấy ông đi du học ở Y, có quen Tyson lúc ấy mới mười tám, khi đó người này kiêu ngạo không ai bì nổi, à phải, ông vẫn còn giữa ảnh chụp hồi đó.” Sở Hùng vừa nói vừa chỉ vào một ngăn tủ trong phòng, “Trong hộc tủ kia.”
Tô Thần lấy quyển album cũ kĩ ra, đặt vào tay Sở Hùng, ông lật ra, chỉ vào một tấm ảnh đã ố vàng, “Con xem, cái tên đứng giữa trông kiêu ngạo nhất này là ông ấy đấy. Thế nào, không nhận ra hả?”
Tô Thần chăm chú nhìn lại, tuy tấm ảnh đã hơi lờ mờ nhưng vẫn có thể thấy được, trên gương mặt anh tuấn kiệt xuất của người thanh niên kia là ngạo khí hơn người. Bên cạnh người đó có lẽ là Sở Hùng khi còn trẻ, đường nét gương mặt rất giống Sở Thiên Dương, lại thêm vài phần dương cương. Khi ánh nhìn của cậu liếc tới một thanh niên chải tóc ngôi giữa, mang kính gọng tròn thì ngạc nhiên, ngước nhìn Sở Hùng.
“Ông nội, người này là ai vậy?”
“Cậu ta tên Lương Bỉnh Thu, giống con, đều là người Trung Quốc. ” Sở Hùng dừng một chút, “Cậu ta khi đó là người yêu của Tyson.” Sở Hùng chăm chú nhìn lại bức ảnh, tựa như muốn xuyên qua đó trở lại những năm tháng thanh xuân sôi nổi xưa kia, “Lúc đó Trung Quốc đang có chiến tranh, phụ thân của Lương là một quan lớn của chính phủ, thông qua các mối quan hệ đưa cậu ta tới nước Y đi học, có thể là để né tránh hậu quả sau chiến tranh. Lương là một cậu bạn tốt, phẩm hạnh và đầu óc đều xuất sắc, thế nhưng trong trường có vài người không ưa cậu ấy, luôn gây chuyện với cậu ta. Một lần vô tình bị Tyson bắt gặp, có lẽ lúc ấy tâm tình người này không vui, đám công tử bột kia liền gặp xui xẻo, đều bị trường đuổi học. Cha mẹ họ cũng mất mặt trong giới thượng lưu của nước Y, sau đều bị đưa ra chiến trường hết.”
“Thế ạ” Tô Thần gật đầu, nghĩ lại vẫn thấy kì quái, nếu đổi giới tính của vị Lương tiên sinh này một chút, chẳng phải đã thành một màn ‘anh hùng cứu mĩ nhân’ đấy sao? “Sau đó, ông Tyson và Lương tiên sinh liền ở bên nhau ạ?”
“Làm sao có thể?” Sở Hùng nở nụ cười, “Lương cũng là con nhà gia giáo, cậu ấy chỉ còn nửa năm nữa là về nước, lúc đó không quan tâm đến bọn bắt nạt chỉ vì không muốn gây ra chuyện gì mà thôi. Nhưng khi ấy, cậu ta vẫn rất cảm kích đối với chuyện Tyson ra tay giúp đỡ. Người Trung Quốc có câu, tri ân đồ báo, Lương biết Tyson sắp chưởng quản xí nghiệp của gia tộc nên đã đưa ra không ít kiến nghị hay cho Tyson, sau hai người lại cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, càng lúc càng thân. Khi Tyson phát hiện tình cảm của mình thì rất phiền não nhưng sau đó đã tiếp nhận rất nhanh. Lương lại không được như vậy, hoàn cảnh trưởng thành, nền giáo dục mà cậu ấy tiếp thu khác Tyson nhiều lắm, Tyson phải mất rất nhiều công sức mới theo đuổi được cậu ấy. Lúc đó hầu như toàn bộ giới thượng lưu đều đang chê cười chuyện của ông ấy và Lương, thậm chí cha mẹ của Tyson và giáo hội cũng đứng ra can thiệp, Tyson bị nhốt trong tòa thành của gia tộc, còn Lương thì bị trường đuổi học.” Nói đến đây, Sở Hùng dừng lại, dù ông không nói hết nhưng Tô Thần vẫn có thể đoán được kết cục của chuyện tình buồn ấy.
Sở Duệ Dương nằm bò ra trên đùi ông nội, dường như cảm thấy buồn chán bèn ngáp một cái, Tô Thần thấy vậy bèn bế bé lên, “Ông nội, con đưa Duệ Dương đi ngủ trước đã nhé.”
“Ừ” Sở Hùng gật đầu, nhắm mắt lại
Đợi đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Sở Hùng mới mở mắt nhìn người đang ngồi dưới tàng cây, nếu như, năm ấy giáo hội không can thiệp Lương không bị cha mẹ Tyson buộc về nước, không đi tòng quân nếu như năm ấy mình có thể giúp Tyson trốn ra kịp thời … phải chăng kết cục sẽ không như bây giờ? Nếu như tất cả có thể quay lại một lần nữa, thì tốt biết bao …
Quay lại, làm sao có thể cơ chứ? Sở Hùng lắc đầu, người ta khi già đi đúng là thường hay suy nghĩ lung tung …
Tô Thần vừa dỗ được bé Duệ Dương ngủ thì thấy Tyson bước vào nhà, có lẽ do cơn gió thu, mái tóc hoa râm không còn ngay ngắn như mọi ngày mà hơi rối.
Tyson thấy Tô Thần, cười gật đầu ra hiệu, “Danny ngủ rồi?”
“Dạ” Tô Thần đáp lời, còn định nói gì đó mà không sao thốt lên lời.
Tyson nhìn cậu kì quái, “Cậu bé, con làm sao vậy?”
Tô Thần lắc đầu, có lẽ, hôm nay cậu không nên nghe câu chuyện xưa ấy.
Tối đố, Sở Thiên Dương về nhà, thấy Tô Thần ngồi đờ người trên sô pha bèn bước tới, hôn lên trán cậu, “Thần, em sao thế?”
Tô Thần lắc đầu, “Không có gì.” rồi đột nhiên đứng lên, ôm lấy anh, “Em đang nghĩ, mình thực sự rất may mắn, thật sự.”
Sở Thiên Dương thoáng kinh ngạc nhưng cũng không nói gì thêm, vòng tay ôm lấy bạn đời, hôn lên tóc cậu, “Vậy thì anh hi vọng em sẽ mãi may mắn như vậy.” nói xong, anh nâng cằm cậu, hôn lên môi Tô Thần.
Phòng ngủ lầu hai, Tyson rót hồng trà ra tách, khóe mắt quét qua cuốn album trên bàn, lơ đãng hỏi, “Lão gia, ngài kể cho Tô Thần nghe chuyện năm ấy rồi?”
“Phải”
“Cả chuyện về Lương?”
“Phải”
“Kể toàn bộ rồi?”
“Phải” Sở Hùng gật đầu theo quán tính, rồi lập tức ý thức được mình lỡ lời, vội vã mở miệng, “Không phải nói sạch! Chuyện ông đứng dưới phòng kí túc của Lương đọc thơ tình Shakespeare, bị cậu ta đánh cho nằm bẹp trên giường tôi không nói đâu!”
Tyson nheo nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Cả chuyện lần đầu hai người hôn môi lại đụng phải răng tôi cũng chưa nói!”
Tyson siết chặt nắm đấm.
“Chuyện ông để qua mặt gác cổng lẻn vào kí túc gặp Lương mà phải giả làm con gái, tôi lấy nhân cách của mình để thề là tôi chưa nói nốt!”
Khóe miệng Tyson cong lên một vạt cười rực rỡ …
Sớm hôm sau, gia chủ họ Sở xuất hiện trên bàn ăn cùng với cặp kính râm trên mắt làm đạo cụ, mà quản gia Tyson vẫn như mọi khi, quần áo thẳng thớm, phong độ nhẹ nhàng.