Tai Tiếng

Chương 49: Chương 49




Edit: Sa

Ba ngày sau, Hạ Thanh Thời nhận được kết quả giám định ADN. Cô lật ngay đến trang cuối cùng, nhìn dòng chữ ngắn ngủi: Xác suất có quan hệ huyết thống đạt 99,99%.

Nghĩa là hai mẫu được giám định ADN cho ra kết quả 99,99% là có quan hệ huyết thống với nhau. Điều đó có nghĩa đã xác định Hoa Tấn và Hạ Hiểu Đường là cha con.

Cô không vui như đã tưởng.

Nghi vấn trong lòng cô lại trỗi dậy, càng lúc càng mãnh liệt. Cô rất muốn biết có phải ông Hạ đã biết sự thật Hạ Hiểu Đường không phải là con ruột của mình từ lâu rồi không.

Tối đó, Hạ Thanh Thời gửi ẩn danh kết quả giám định ADN cho mấy chục phóng viên giải trí và blogger. Mỗi người đều nhận được kết quả giám định và rất nhiều bằng chứng kèm theo.

Với những tin tức bí mật này, phóng viên và blogger mong còn không được, huống hồ còn là tin liên quan đến sự việc đang hot.

Do lo sợ tin tức bị người khác đăng trước, vì vậy chỉ mười phút sau khi Hạ Thanh Thời gửi thư điện tử, một blogger nổi tiếng đã nhanh chóng đăng tin.

“Tôi vừa nhận được một tin bí mật, hóa ra sự việc đang hot gần đây không phải là lần đầu tiên. Gợi ý: Cách đây hai mươi năm, nam chính cùng một nữ diễn viên có tin đồn yêu nhau, tuy nhiên lúc đó nam chính đã có gia đình. Sau khi chia tay không bao lâu, nữ diễn đó kết hôn với một doanh nhân, nghe nói người đó còn là chồng của bạn thân của nữ diễn viên nữa cơ [cười trộm]. Bây giờ xem ra vị chồng của bạn thân này là ông vua đổ vỏ rồi [cười trộm] [cười trộm] [cười trộm]”

Kèm theo là tấm ảnh chụp kết quả giám định ADN.

Blogger nói rất rõ ràng, gần như là chỉ mặt điểm tên.

Quả nhiên, chỉ nửa tiếng sau, cư dân mạng đã lần mò theo thông tin của blogger tìm ra nhân vật được nhắc đến.

Nam chính tất nhiên là Hoa Tấn đang ngập chìm trong biển nước bọt mấy ngày qua, còn nữ chính là nữ diễn viên Thẩm Lộ Dao có chút ít danh tiếng vào hai mươi năm trước.

Khi gửi kết quả giám định, Hạ Thanh Thời cũng gửi kèm tư liệu của ông Hạ, nhờ vậy mà các blogger đỡ vất vả hơn rất nhiều,

Sau khi cư dân mạng đào bới được nữ chính, blogger lập tức đăng bài viết mới lên weibo, nội dung không có gì ngoài một đường dẫn đi thẳng đến trang weibo chính thức của công ty ông Hạ, có phần giới thiệu đầy đủ thông tin của tổng giám đốc công ty và cả hình của ông Hạ nữa.

Với sự hiểu biết rộng lớn của mình, cư dân mạng lập tức hiểu được đây chính là chồng của bạn thân kiêm ông vua đổ vỏ.

***

Ngày hôm sau, Hạ Thanh Thời đuổi Tiếu Tiêu về Tây An, còn cô thì dẫn Yến Thời và Bóng Nhỏ về Bắc Kinh.

Ở sân bay, Bóng Béo ôm chân Tiếu Tiêu gào khóc như sinh ly tử biệt: “Chị Tiêu Tiêu dẫn em theo với!”

Hạ Thanh Thời cốc mạnh vào đầu cậu nhóc: “Diễn vậy có mệt không?”

Bị cốc đầu, Bóng Béo khóc càng đứt ruột đứt gan, gương mặt mũm mĩm ướt nhẹp nước mắt đầy tuyệt vọng. Cậu ôm chặt chân Tiếu Tiêu, có chết cũng không buông, “Chị Tiêu Tiêu ơi! Cứu em và anh Yến Thời với!”

Hạ Thanh Thời đen mặt.

Thằng béo này có ý gì? Ở với cô là đầm rồng hang hổ hả?

Tiếu Tiêu rất giỏi quan sát sắc mặt nên biết ai có quyền hạn nhất ở đây, cô nàng bế Bóng Béo lên, hôn vào má cậu, sau đó bi thương nói: “Chị cũng thích em lắm, nhưng em còn nhỏ quá…”

“…” Bóng Béo ngừng khóc, đôi lông mi vừa dài vừa rậm ướt nhẹp.

Tiếu Tiêu tỏ ra đau lòng không thôi: “Khi nào đủ mười tám tuổi thì em hãy tới tìm chị nhé!”

Nói xong, cô nàng dứt khoát nhét Bóng Béo vào lòng Hạ Thanh Thời.

Hạ Thanh Thời và Bóng Béo nhìn nhau. Nhìn ánh mắt rét buốt của chị mình, Bóng Béo gào lên, liên tục quẫy đạp hai chân, vừa khóc vừa ngả người về phía Tiếu Tiêu: “Chị gả cho anh Yến Thời trước nhé! Chờ em lớn em lại cưới chị!”

“Đủ chưa?” Hạ Thanh Thời nổi giận, một tay bế cậu nhóc một tay kéo vali, “Còn muốn diễn không?”

Bị cô mắng, Bóng Béo không dám khóc lớn mà chỉ dám nhỏ giọng nghẹn ngào. Vì Bóng Béo diễn lố quá nên Hạ Thanh Thời không phát hiện kể từ lúc Bóng Béo bảo Tiếu Tiêu gả cho Yến Thời, nếu là bình thường, Tiếu Tiêu sẽ hùa theo nhưng lúc nãy lại im bặt, Hạ Thanh Thời càng không phát hiện Tiếu Tiêu tỏ ra rất mất tự nhiên.

Hạ cánh xuống Bắc Kinh, Hạ Thanh Thời đưa Yến Thời và Bóng Nhỏ về nhà, sau đó đến nhà họ Hạ.

Giống như cô dự đoán, nhà họ Hạ vốn đã không có nhiều người thì lúc này càng trở nên quạnh quẽ, cả nhà u ám như không có người ở.

Vừa lái xe vào cổng, Hạ Thanh Thời liền nhìn thấy ngoài sân đậu một chiếc xe tải nhỏ, có mấy người đang khuân vác hành lý chất lên xe, xem ra ông Hạ muốn đuổi họ ra khỏi nhà đây mà.

Vào nhà, Hạ Thanh Thời nhìn thấy Hạ Hiểu Đường và Thẩm Lộ Dao đang cãi nhau kịch liệt trong phòng khách.

Hạ Hiểu Đường nghẹn ngào: “Tại sao mẹ lại lừa dối con bao nhiêu năm nay? Tại sao lại để con gọi bố của người khác là bố suốt hơn hai mươi năm? Tại sao lại bảo con đi tranh giành tình cảm với chị ta? Mẹ có biết bây giờ khi nghĩ lại, trông con rất nực cười không?”

Giọng Thẩm Lộ Dao sắc bén: “Mẹ làm vậy là vì ai? Còn không phải vì con à? Không có bố con, con tưởng con sẽ có được cuộc sống như ngày hôm nay chắc? Ban đầu bố ruột của con không đoái hoài tới hai mẹ con mình, mẹ một thân một mình thì còn có cách gì nữa?! Đúng vậy! Là lỗi của mẹ! Là vì số mẹ khổ! Lúc đầu không sinh con ra thì bây giờ đã không có chuyện gì rồi!”

Hạ Thanh Thời đóng cửa lại.

Trông thấy cô, hai mẹ con Thẩm Lộ Dao lập tức im bặt, nhìn cô đầy cảnh giác. Ba người không nói gì mà cứ nhìn nhau trong im lặng. Cuối cùng, Hạ Hiểu Đường mất kiên nhẫn, cô ta không nhịn nổi nữa nên nói: “Chị tới đây làm gì? Đến để chế giễu trò hề của chúng tôi đúng không?”

Thẩm Lộ Dao ngăn con gái lại: “Hiểu Đường, đừng nói nữa!”

Hạ Thanh Thời không tỏ thái độ gì, ung dung nói: “Nếu cô cho rằng bản thân là trò hề vậy thì tôi tới để chế giễu.”

Hạ Hiểu Đường cắn chặt răng, không đáp lại.

Mục đích Hạ Thanh Thời đến đây là để tìm ông Hạ, nhưng với tình hình này thì chắc là ông ấy không có ở nhà. Cô không muốn nói nhiều với hai mẹ con trước mặt nên xoay người định đi về, nhưng khi đang mở cửa thì bị Hạ Hiểu Đường gọi lại.

Hạ Hiểu Đường nhìn cô, mắt cô ta đỏ quạch, giọng nghèn nghẹt: “Là chị đúng không?”

Tuy câu hỏi không đầu không đuôi nhưng hai người họ đều biết nó có nghĩa là gì.

Kết quả giám định ADN đột ngột phát tán trên mạng, tuy không nói rõ là mẫu ADN của ai nhưng mọi người đều biết đáp án. Ai có thể có cả mẫu xét nghiệm của Hoa Tấn và Hạ Hiểu Đường? Hạ Hiểu Đường nghĩ ngay đến Hạ Thanh Thời.

Hạ Thanh Thời không phủ định mà lẳng lặng nhìn Hạ Hiểu Đường. Chỉ cần cái nhìn này thôi, không cần nói gì hết, Hạ Hiểu Đường hiểu rõ người làm việc này chính là cô.

Cùng lúc đó, Hạ Thanh Thời áp sát vào người Hạ Hiểu Đường, hạ nhỏ giọng chỉ đủ để hai người nghe: “Hạ Hiểu Đường, việc tôi hại cô không liên quan gì tới cô cả.”

Mặc kệ là con gái của ông Hạ hay Hoa Tấn, Hạ Hiểu Đường đều là đứa con ngoài giá thú, là bằng chứng của việc phá hoại một gia đình. Hạ Thanh Thời cũng có thể giống những người khác, lấy đạo đức làm vũ khí, dùng bất cứ thủ đoạn nào để đối phó với Hạ Hiểu Đường. Ai bảo cô ta là con gái của kẻ thứ ba, cô có làm gì thì cũng không hề quá đáng, đúng không? Nhưng Hạ Thanh Thời khinh thường việc lấy lý do dối trá đó để tô son trát phấn cho hành động của mình. Cô nhìn Hạ Hiểu Đường, giọng bình thản: “Tôi hại cô là bởi vì cô gây trở ngại đến lợi ích của tôi.”

Tôi hại cô không phải vì cô là người xấu mà bởi vì chính tôi mới là kẻ xấu xa.

Hạ Hiểu Đường cắn môi nhìn cô, cô ta hiểu rõ ý của cô. Ngay sau đó, cô ta ôm mặt khóc nức nở.

***

Hạ Thanh Thời lái xe đến công ty của ông Hạ để tìm ông. Bây giờ, cô không còn muốn nói gì với ông nữa, nhưng cô phải giải đáp nghi vấn bấy lâu nay trong lòng mình.

Năm sáu tuổi, trong lúc Yến Thời và Hạ Hiểu Đường leo lên cây trong vườn chơi, Hạ Hiểu Đường bất cẩn suýt ngã khỏi cây, Yến Thời giơ tay kéo cô ta lại, không ngờ cô ta bị giật mình nên lỡ tay đẩy anh xuống. Khi ngã xuống, Yến Thời bị đụng vào đầu. Anh bất tỉnh suốt ba ngày sau đó, sốt cao không dứt. Nhìn thấy con như vậy, ông Hạ rất đau lòng, vậy là đánh Hạ Hiểu Đường một trận khiến cô nhóc sáu tuổi đã suýt bị đánh chết.

Thẩm Lộ Dao khóc lóc cầu xin cho con gái: “Dù nó không phải là con…”

Nhưng khi chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Thanh Thời, bà ta lập tức dừng lại.

Tuy sau khi bác sĩ xác định Yến Thời không thể hồi phục, ông Hạ vẫn cưng chiều Hạ Hiểu Đường, nhưng vì câu nói của Thẩm Lộ Dao, Hạ Thanh Thời luôn ôm lòng nghi ngờ.

Dù nó không phải là con.

Chỉ sáu chữ ngắn ngủi nhưng đủ để cô nghi ngờ hai mươi năm.

Cô vào thang máy đi lên tầng cao nhất, đó là phòng làm việc của ông Hạ.

Sự việc gây xôn xao dư luận, tuy người ngoài không biết thực hư ra sao nhưng những người quen biết đều hiểu rõ chuyện nhà họ Hạ.

Thư ký ngăn cô ngoài cửa, tỏ ra khó xử: “Tổng giám đốc Hạ thông báo không gặp ai cả.”

Hạ Thanh Thời cười, cô vẫn không dừng chân mà đi tiếp tục đi thẳng, “Nếu ông ấy mắng cô thì cứ bảo tôi tự xông vào.”

Thư ký biết Hạ Thanh Thời là đứa con mà tổng giám đốc Hạ thương yêu nhất, bây giờ thấy cô nói vậy nên cô ấy cũng không cản nữa.

Cô đẩy cửa phòng làm việc của ông Hạ ra, ông đang ngồi đằng sau cái bàn làm việc rộng rãi, chỉ trong một đêm mà ông già đi thấy rõ, trông vô cùng tiều tụy.

Thấy cô vào, ông Hạ không tỏ thái độ gì mà chỉ hỏi: “Con tới làm gì?”

Hạ Thanh Thời ngồi xuống đối diện ông: “Thăm bố.”

Ngay cả Hạ Hiểu Đường cũng đoán ra Hạ Thanh Thời là người đi giám định ADN huống chi là ông Hạ. Vì vậy, Hạ Thanh Thời không có ý định lấp liếm cho mình, cũng không hề muốn giải thích.

Hai bố con lẳng lặng ngồi đối diện nhau hồi lâu, cuối cùng ông Hạ đứng dậy, mở tủ kính lấy một cái hộp nhỏ.

“Qua uống với bố ly trà nào.”

Hạ Thanh Thời đi tới sofa ngồi xuống, tiếp tục im lặng.

Ông Hạ thích uống trà, rảnh rỗi sẽ nghiên cứu trà đạo. Hạ Thanh Thời biết sở thích của ông nên lúc trước rất thường xuyên tìm mua những loại trà ngon cho ông.

Ông Hạ nhìn hộp trà, cười: “Hộp trà Quân sơn ngân châm(1) này là do con tặng vào sinh nhật năm ngoái của bố, bố không nỡ uống.”

(1) Quân sơn ngân châm (Junshan Yinzhen) là một loại trà vàng từ đảo Junshan thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Đây là một trong mười loại trà nổi tiếng nhất Trung Quốc.

Hai bố con nhìn gương mặt mờ ảo của nhau qua làn khói mỏng lượn lờ.

“Thanh Thời.” Ông Hạ thở dài, “Con hận bố lắm đúng không?”

Hạ Thanh Thời bưng ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ, cô không muốn bàn luận chuyện đó với ông nên chỉ nói: “Trà này không ngon lắm.”

Ông Hạ ngẩn người, sau đó nói: “Vì luôn cất ở trong tủ nên chắc là bị ẩm.”

Ông Hạ nhìn cô, cười: “Bao năm qua, bố luôn có lỗi với con và Yến Thời. Bố không phải là người cha tốt.”

Hạ Thanh Thời nhìn ông Hạ, khóe môi cong lên thành nụ cười châm chọc.

“Là vì lương tâm của bố đột nhiên trỗi dậy hay vì phát hiện mình đã nuôi con giúp người khác bao nhiêu năm nên mới thấy có lỗi với tôi và Yến Thời?”

“Bố thực sự thấy có lỗi với các con.” Ông Hạ thở dài, “Con hận bố, bố cũng không trách, nhưng có một việc…”

Ngừng trong giây lát, ông Hạ nói tiếp: “Bố biết bố có lỗi với Yến Thời. Bây giờ bố chỉ muốn bù đắp cho nó thôi, con cho bố đón nó về nhà nhé.”

Gương mặt Hạ Thanh Thời không chút cảm xúc: “Không được, anh ấy không thể tiếp tục bị bắt nạt được.”

Ông Hạ lập tức nói: “Bố đã đuổi mẹ con họ ra khỏi nhà rồi, trong nhà không có ai bắt nạt nó nữa đâu.”

Hạ Thanh Thời cảm thấy sao mà nực cười quá đỗi, cô nhìn ông Hạ, tựa như chưa thấy ai vô liêm sỉ như ông ta, “Người luôn ức hiếp Yến Thời không phải là ông ư?”

Yến Thời là con ruột của ông ta, nhưng đã bị người trong nhà ông ta chà đạp suốt hơn hai mươi năm qua. Nếu ông ta không đồng ý thì ai dám làm gì Yến Thời? Tất thảy đều là do ông ta ngầm đồng ý mà ra.

Cô biết, cô biết hết.

Cô đứng dậy định đi ra khỏi phòng nhưng tay chân lại cứng ngắc. Ngay sau đó, cô ngã xuống sofa, nhanh chóng mất ý thức.

Hạ Thanh Thời bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô từ từ ngồi dậy, thấy toàn thân uể oải.

Chuông điện thoại vang lên không ngừng, cô ngỡ ngàng trong giây lát, đưa tay vỗ mặt rồi bắt máy.

Ở bên kia điện thoại, chị Phân nghèn nghẹt: “Mợ chủ, sao cô không nghe điện thoại? Lúc nãy có người đưa anh cô đi rồi!”

Hạ Thanh Thời hoảng hốt, cô đứng bật dậy, “Ai đưa Yến Thời đi? Đi đâu?”

“Bố cô dẫn theo nhiều người tới lắm.” Giọng chị Phân như sắp khóc, “Lúc trước cô dặn không cho ai đưa Yến Thời đi hết, nhưng bọn họ một mực dẫn cậu ấy đi nên tôi đã báo công an.”

Nghe chị ấy bảo đã báo công an, Hạ Thanh Thời yên tâm hơn đôi chút nhưng lòng vẫn nóng như lửa đốt: “Sau đó thì sao?”

“Nhưng mà, nhưng mà…” Chị Phân ấp úng, “Khi công an tới nơi, bố cô nói ông ấy là người giám hộ của anh cô nên họ để ông ấy đưa Yến Thời đi rồi.”

Hạ Thanh Thời cảm thấy đầu mình như nổ tung. Tuy cô vẫn không biết rốt cuộc ông Hạ muốn làm gì Yến Thời nhưng cô tuyệt đối không thể để Yến Thời rơi vào tay ông ta.

Hạ Thanh Thời cố gắng giữ bình tĩnh, bước nhanh tới lục tung bàn làm việc của ông Hạ. Cô tìm hết trên mặt bàn cũng như trong mấy ngăn kéo nhưng không tìm thấy được gì. Cô cắn chặt môi dưới, chợt nhớ ra cái tủ trong phòng nghỉ của ông Hạ có một cái két sắt.

Cô nhanh chóng đi vào phòng nghỉ, mở cửa tủ ra, bên trong quả thực có két sắt.

Hạ Thanh Thời biết mật mã của két sắt, cô nhập mật mã, sau đó vang lên âm thanh chói tai, thông báo nhập sai mật mã. Sửng sốt mấy giây, cô nhập dãy số ngược lại mật mã ban đầu, két sắt vang lên một tiếng, sau đó cửa két sắt được mở ra.

Trong két sắt rỗng tuếch, không có gì cả. Trừ một xấp giấy mỏng.

Hạ Thanh Thời cố gắng kiềm chế cơ thể đang run rẩy của mình và lấy tờ giấy ra. Nhìn dòng tiêu đề được in to, cô lảo đảo.

BÁO CÁO CHẨN ĐOÁN BỆNH NHIỄM TRÙNG ĐƯỜNG TIẾT NIỆU

Tay cô siết chặt tờ giấy khiến nó nhăn nhúm.

Thảo nào, thảo nào… Ông ta muốn thận của Yến Thời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.