Tai Tiếng

Chương 8: Chương 8




Edit: Sa

Tuy đã qua nhiều năm nhưng Hạ Thanh Thời vẫn còn nhớ cú điện thoại của bà Hoắc vào năm đó. Cứ nghĩ tới là lại xấu hổ. Năm đó bà Hoắc yêu cầu cô chia tay Hoắc Đình Dịch, nhưng vị “mẹ chồng” này chưa từng lộ mặt, ngay cả thư ký của bà cũng chỉ tới gặp cô một lần.

Cô nhớ rất rõ giọng nữ điềm đạm, kiêu ngạo trong cú điện thoại đầu tiên: “Cô Hạ, cô nên biết rõ cô và Đình Dịch không hợp nhau.”

Dừng một chút, bà nói tiếp: “Hai đứa cũng không thể ở bên nhau.”

Hạ Thanh Thời không đồng ý với câu trước, tuy cô và Hoắc Đình Dịch là anh em kế nhưng hai người chưa bao giờ sống với thân phận đó. Bọn họ yêu nhau thật lòng, chẳng phải loạn luân, không ai có quyền can thiệp. Nhưng cô không thể phản bác câu sau.

Bà Hoắc xuất thân từ gia đình cán bộ nhà nước, ngoại hình quý phái, lòng tự ái cao, từ nhỏ luôn được nâng như nâng trứng.

Trong cuộc hôn nhân miễn cưỡng kéo dài hai năm giữa bà với ông Hoắc, hai vợ chồng chưa bao giờ hòa thuận. Sau khi ly hôn, bà tuyệt đối không dây dưa với chồng cũ, càng không dễ dàng chấp nhận con của vợ sau của chồng cũ làm người nhà mình.

Tất nhiên, không chỉ có bà mà mẹ của Hạ Thanh Thời cũng vậy.

Hạ Thanh Thời chỉ lớn hơn Hạ Hiểu Đường hai tháng, khi còn bé, cô không hiểu điều đó có nghĩa là gì, nhưng lớn thì đã hiểu. Cô nghĩ đây cũng chính là nguyên nhân mẹ ruột của cô bỏ rơi cô và Yến Thời để xuất ngoại.

Có thể nói cuộc hôn nhân tan vỡ vì sự phản bội của chồng là điều may mắn đối với mẹ của Hạ Thanh Thời. Cuộc hôn nhân thứ hai của bà tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với cuộc hôn nhân đầu tiên, chồng sau dù còn trẻ mà đã quản lý tập đoàn xuyên quốc gia. Hai người họ là bạn học thời cấp ba, hợp tính nhau, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

Hạ Thanh Thời chỉ mới gặp bà ấy một lần, đó là lúc cô đi du học.

Trước đó Hạ Thanh Thời chưa từng gặp mẹ đẻ, năm mười tám tuổi, cô một thân một mình ra nước ngoài, cho dù bình thường tỏ ra chín chắn, điềm tĩnh bao nhiêu thì giờ phút gặp mẹ mình, cô vẫn rất hồi hộp.

Cô sẽ không tha thứ cho bà. Khi đó Hạ Thanh Thời đã nghĩ thế, không gì có thể bù đắp cho sự thiếu vắng tình thương và sự chăm sóc của mẹ trong suốt mười tám năm ròng. Nhưng cô muốn nghe một lời giải thích. Cô ép mình không được mềm lòng. Cho dù người đàn bà ấy có kể lể, có khóc lóc cầu xin tha thứ, muốn dùng nước mắt hòng tìm kiếm sự đồng cảm thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ tuyệt đối không mềm lòng. Đáng tiếc tất cả cũng chỉ là suy diễn của Hạ Thanh Thời.

Khi gặp lại đứa con gái ruột mà mình đã bỏ rơi bao năm trời, bà ta không áy náy cũng chẳng hối hận, chỉ hờ hững nói: “Sau này cô đừng tìm tôi nữa.”

Đến lúc đó, Hạ Thanh Thời mới biết thì ra bà ta xem cô và Yến Thời chỉ là một sai lầm mà thôi.

Mẹ đẻ của họ giờ đã hạnh phúc mỹ mãn bên gia đình mới, còn cô và Yến Thời chẳng qua chỉ là một vết nhơ trong cuộc đời mà bà ta muốn xóa bỏ.

***

Hoắc Đình Dịch định dẫn Joey đi gặp mẹ mình nhưng chị Lan lại nói: “Mẹ cậu còn chưa về, buổi trưa nghe điện thoại xong thì đi rồi, nói rằng khoảng ba giờ sẽ về.”

Ngừng một chút, chị Lan tiến tới sát gần anh, nói nhỏ: “Rốt cuộc cậu và cô Tiểu Hạ có quan hệ gì? Cô ấy nói hai người đã kết hôn rồi!”

“Cô ấy tới đây?” Hoắc Đình Dịch thấy thái dương của mình giật giật, “Cô ấy đang ở đâu?”

Chị Lan bĩu môi, chỉ lên lầu hai, “Ở trên phòng khách nhỏ(1), bà cụ đang hỏi chuyện cô ấy.”

(1) Phòng khách nhỏ: Là một phòng nhỏ dành để tiếp khách, có thể coi là phòng khách phụ trong nhà.

Nếu mẹ mình không có ở đây thì thằng nhóc trong lòng mình không còn tác dụng di dời hỏa lực nữa.

Hoắc Đình Dịch bế cậu quay trở lại viện, đặt cậu xuống trước mặt Sâu Sâu và Tiểu Diệp Tử, nói nhỏ nhẹ: “Mấy cháu chơi cùng Joey được không?”

Sâu Sâu hào hứng gật đầu: “Được ạ! Thưa cậu Đình Đình!”

Còn Tiểu Diệp Tử thì nhìn Joey thấp hơn mình nửa cái đầu, tỏ ra nghi ngờ: “Rốt cuộc cậu ấy là cậu hay dì ạ?”

Hoắc Đình Dịch bật cười, vừa định giải thích thì không ngờ cậu bé Sâu Sâu đã giành nói trước: “Là cậu họ!”

Sắp xếp cho Joey xong, Hoắc Đình Dịch lên lầu hai, đi thẳng tới phòng khách nhỏ.

Mẹ anh là con gái út trong nhà, mấy năm nay hai ông bà cụ lớn tuổi, sức khỏe không tốt, năm ngoái ông cụ qua đời bỏ lại bà cụ một mình nên bà chuyển về ở với mẹ.

Hồi bé Hoắc Đình Dịch ở nước ngoài cùng bố, bà cụ rất hiếm khi gặp anh nên từ nhỏ luôn thương đứa cháu ngoại này nhất.

Anh còn cách xa phòng khách mà đã nghe thấy tiếng cười.

Hoắc Đình Dịch thấy khó tin, cụ rất khó tính, ngay cả anh mà cũng thường xuyên làm mất lòng cụ. Đợi đến khi vào sảnh, Hoắc tiên sinh nhìn thấy bà cụ ngày thường rất khó chiều ấy đang nắm tay Hạ Thanh Thời, cho cô ngồi gần mình, gương mặt hiền từ, cười tít mắt nhìn cô.

***

Hạ Thanh Thời đã tính cả rồi. Mẹ chồng hẹn cô lúc ba giờ chiều nhưng cô đã tới lúc hai giờ kém.

Cô rõ hoàn cảnh gia đình Hoắc tiên sinh như lòng bàn tay: Mặc dù bà Hoắc là con gái út của cụ Diệp nhưng bà không phải là đứa con được thương yêu nhất. Tính tình bà Hoắc bướng bỉnh từ nhỏ, mà bà cụ cũng thuộc dạng người ngang ngược nên hai mẹ con cứ như oan gia. Tuy nhiên, bà Hoắc vẫn rất hiếu thảo, chỉ riêng chuyện chuyển về đại viện không quân để sống cùng mẹ là đủ thấy.

Hạ Thanh Thời biết từ trên xuống dưới nhà họ Diệp, người có thể làm bà cụ vui thì Hoắc Đình Dịch chỉ đứng thứ hai, người đứng thứ nhất là chắt gái duy nhất trong đám chắt trai của nhà họ Diệp – cô bé Tiểu Diệp Tử vừa ăn sinh nhật ba tuổi cách đây không lâu.

Buổi trưa Hạ Thanh Thời đứng chờ ngoài cửa nhà họ Diệp, mười mấy phút sau cô liền nhìn thấy Tiểu Diệp Tử cầm cái lồng chim đi ra cửa.

Hạ Thanh Thời rất rành cách dỗ trẻ con.

Mặc dù mới ba tuổi nhưng Tiểu Diệp Tử đã có mối tình đầu, đó là anh Sâu Sâu cùng sống trong đại viện.

Hạ Thanh Thời đi theo Tiểu Diệp Tử, cho đến khi nhìn thấy một cậu bé có cái đầu tròn tròn, cô mới biết hóa ra Tiểu Diệp Tử đi tìm anh Sâu Sâu. Nhưng đáng tiếc anh Sâu Sâu của Tiểu Diệp Tử không hiểu chuyện yêu đương gì cả, vừa nhìn thấy Tiểu Diệp Tử là bỏ chạy nhanh như thỏ.

Tiểu Diệp Tử cầm lồng chim vừa lau nước mắt vừa đuổi theo ông anh béo ị của mình: “Anh ơi! Anh Sâu Sâu ơi! Anh chờ em với!”

Cô nhận ra thằng nhóc Sâu Sâu kia, đó là cậu bé đang rất nổi trên mạng, tài khoản weibo là “Sâu quý lộc cộc cuộn mình”, được cư dân mạng xưng tụng là “Vua Sâu Mập.”

Thời gian gần đây, ban quản lý công ty đã họp nội bộ là có nên đi theo trào lưu mà ký hợp đồng bồi dưỡng các đứa bé nổi tiếng trên mạng không, và cậu bé Sâu Sâu này là ứng cử viên số một.

Hạ Thanh Thời từng liên lạc với “Sâu mẹ”, nhưng không ngờ cô vừa nói ra dự tính của công ty thì “Sâu mẹ” ở đầu bên kia điện thoại liền hùng hổ nói: “Mấy người coi tôi là hạng người bán con cầu vinh hả? Mấy người đừng mơ mộng nữa! Tôi tuyệt đối sẽ không bán Vua Sâu Mập làm trâu làm ngựa cho mấy người đâu!”

Ban đầu Hạ Thanh Thời cứ tưởng đối phương nói đùa, nhưng khi giải thích lại lần nữa, cô mới biết hóa ra người ta nghĩ thế thật. Quả là một câu chuyện dở khóc dở cười.

Mặc dù không nhận được sự đồng ý nhưng Hạ Thanh Thời vẫn luôn chú ý đến tài khoản “Sâu quý lộc cộc cuộn mình” nên biết Sâu Sâu thích ăn cua và xoài nhất. Cua thì không được rồi, nhưng xoài thì có cách.

Hạ Thanh Thời lập tức đặt hai phần xoài lớn, vừa ngồi lau nước mắt cho Tiểu Diệp Tử vừa mỉm cười nói: “Viên Viên, mợ là mợ Đình Đình của cháu. Mợ mời cháu và anh Sâu Sâu ăn xoài nhé?”

Tiểu Diệp Tử thút tha thút thít đáp: “Cháu không thích ăn xoài.”

Hạ Thanh Thời dỗ dành cô bé: “Nhưng anh Sâu Sâu thích.”

Tiểu Diệp Tử ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô: “Thật không ạ?”

“Mợ bảo đảm, chắc chắn là thật.”

Không ngoài dự đoán của Hạ Thanh Thời, sau khi hai phần xoài tươi được đưa tới, Tiểu Diệp Tử thành công bắt được Vua Sâu Mập hoang dã.

Trên đường về nhà, Tiểu Diệp Tử vô cùng vui vẻ một tay nắm tay anh Sâu Sâu, một tay nắm tay người mợ từ trên trời rơi xuống.

Lúc về nhà họ Diệp, bà cụ Diệp đang chăm sóc hoa ở ngoài sân, đột nhiên thấy chắt gái dắt một người lạ về thì nhíu mày.

“Bà cố ơi!” Tiểu Diệp Tử vui vẻ gọi to, “Mợ Đình Đình mời cháu và anh Sâu Sâu ăn xoài đó cố.”

Sau khi hạ gục được Tiểu Diệp Tử, Hạ Thanh Thời lại nhanh chóng hạ gục bà cụ.

Biết cụ là người đã được tinh luyện qua năm tháng, Hạ Thanh Thời không dám giấu giếm gì trước mặt cụ mà lập tức giải thích quan hệ lằng nhằng giữa cô và Hoắc Đình Dịch.

Cô làm như sắp khóc: “Bà ngoại, cháu biết cháu và Đình Dịch không nên ở bên nhau, nhưng cháu thật lòng yêu anh ấy.”

Không ngờ bà cụ lại không để tâm, nói: “Bố mẹ nó ly hôn hai mươi năm rồi, hai cháu kết hôn cũng chẳng có gì đáng ngại.”

Nói xong, cụ nhìn Hạ Thanh Thời, “Lúc trước ngoại nghe nói Tiểu Hoắc gặp tai nạn giao thông, không qua khỏi, đúng không?”

Hạ Thanh Thời dè dặt gật đầu.

Bà cụ vung mạnh tay lên, “Người cũng không còn nữa, vậy thì chẳng có gì phải lo!”

Hạ Thanh Thời tiếp tục cài mìn bà cụ: “Nhưng mẹ không thích cháu… Bọn cháu lén đăng ký kết hôn, cũng là cháu sai.”

Nghe vậy, bà cụ nhíu mày, tỏ ra không đồng tình: “Giới trẻ ngày nay không biết nghĩ gì nữa, chuyện lớn như kết hôn mà cũng không báo với gia đình tiếng nào!”

Hạ Thanh Thời ngoan ngoãn nghe bà cụ dạy dỗ xong mới nói nhỏ: “Bọn cháu kết hôn vội vã như thế là vì…”

Bà cụ nhìn cô.

Hạ Thanh Thời cúi thấp đầu xuống: “… Cháu muốn sinh con cho Đình Dịch.”

Bà cụ Diệp kích động nắm chặt tay Hạ Thanh Thời.

Lúc Hoắc Đình Dịch đi vào phòng khách nhỏ thì nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Nhìn thấy anh, bà cụ lập tức thu lại nụ cười, giả vờ tức giận, nói: “Giỏi lắm! Anh còn biết gạt bà cụ này nữa đấy, có vợ mà đem giấu kỹ không cho tôi xem!”

Không đợi Hoắc Đình Dịch giải thích, bà cụ liền nói tiếp: “Thanh Thời nói với ngoại rồi, hai đứa muốn có con. Đừng quan tâm tới mẹ cháu, nó phiền phức lắm, chuyện gì cũng phải chen chân vào cho bằng được.”

Nói xong, cụ quay đầu nhìn Hạ Thanh Thời, “Sau này nếu con đó dám bắt nạt cháu thì cháu cứ tới tìm bà ngoại, bà ngoại làm chỗ dựa cho cháu!”

Hoắc tiên sinh đứng cách xa mấy bước, nhìn hình ảnh bà ngoại – cháu dâu yêu thương nhau trước mắt, huyệt thái dương lại giật giật.

Một giây sau, bà cụ nhíu mày nhìn anh: “Hai đứa muốn có con thì tốt nhất là năm nay mang thai đi, năm sau sinh, vậy là kịp để tháng chín được đi học.”

Hoắc Đình Dịch im lặng.

Ban đầu kết hôn là do ý muốn nhất thời, hai người chưa bàn tới chuyện con cái. Sau đó hai người cùng thống nhất là bọn họ còn quá trẻ để có con.

Hoắc tiên sinh không ngu, với sự hiểu biết của anh về Hoắc phu nhân, anh lập tức hiểu được ý đồ của cô. Anh dời tầm mắt, nhìn sang Hạ Thanh Thời. Tay cô được bà cụ nắm chặt, trên mặt cô hiện lên nụ cười hiền lương thục đức, nhưng Hoắc tiên sinh vẫn nhận ra Hoắc phu nhân đang nghiến nhẹ răng, đôi mắt nhìn anh lóe lên vẻ uy hiếp.

Hoắc tiên sinh hít sâu một hơi, đành chấp nhận số phận mà đóng vai ác, “Bà ngoại, bây giờ cháu còn chưa muốn có con.”

Bà cụ lập tức nổi giận: “Anh không muốn có con thì muốn cái gì? Đâu bảo anh…”

Đang nói, người thứ tư bước vào phòng khách. Đó là một người phụ nữ trung niên, vì được chăm sóc cẩn thận nên trông bà rất trẻ.

Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy bà nhưng Hạ Thanh Thời vẫn lập tức đứng lên, cười nói: “Con chào mẹ ạ. Con là Thanh Thời.”

Người phụ nữ trung niên đứng cách đó mấy bước nhướn mày đánh giá Hạ Thanh Thời từ trên xuống dưới.

Nhìn mẹ chồng, Hạ Thanh Thời cảm thấy sảng khoái lạ lùng, huống chi trước mắt cô biết mình đã thắng bà một hiệp nên không hề khó chịu mà đứng đó mỉm cười để mặc đối phương đánh giá. Nào ngờ bà cụ rất thương đứa cháu dâu này nên liền kéo cô ra phía sau mình, trừng mắt nhìn con gái: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mẹ hỏi cô, cô hẹn gặp nhà thông gia lúc mấy giờ?”

Bà Hoắc nhíu mày, “Con còn chưa đồng ý cuộc hôn nhân này đâu, gặp cái gì mà gặp?”

“Không cần cô đồng ý!” Bà cụ nhướn mày, “Tôi đồng ý là được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.