"Tôi không hiểu tại sao cái này lại là một vấn đề to tát như vậy" Bastien nói vào điện thoại với sự nhẫn nại ép buộc. Chàng không thể tin rằng cái chuyện quan trọng mà Meredith cần sự chú ý của chàng là cuộc gọi của người bán hoa về việc những bó hoa trình bày trong đám cưới của Kate và Lucern. Chàng cho rằng Kate,với tư cách cô dâu, thì có thể sẽ nghĩ việc này là quan trọng, và chàng hiểu điều đó,nhưng vấn đề trong câu hỏi dường như khá lặt vặt đối với chàng. Tuy nhiên người bán hoa, một gã với giọng the thé đáng tiếc và một cái tật nói ngọng không may tương tự, đã hành động như thể đó là một thảm họa nguy hiểm.
"Tôi đã giải thích rồi, Ngài Argeneau," người bán hoa nói với sự trầm trọng. " Toàn bộ những cây hoa hồng Sterling của những người trồng hoa chúng tôi đã bị xâm phạm bởi_"
"Vâng, vâng. Đã bị rệp vừng ăn"
"Không phải rệp vừng, thưa ngài," người bán hoa sửa lại với sự kiên nhẫn cường điệu." Đó là_"
"Việc đó không quan trọng," Bastien ngắt lời, sự kiên nhẫn của chàng bắt đầu tuột dần. Người đàn ông đang làm cho chuyện này khó khăn hơn mức cần thiết. Câu trả lời cho tình trạng khó khăn này dường như khá đơn giản. " Những người trồng hoa hồng của anh đã bỏ đi. Vậy hãy tìm đến những người làm vườn khác."
Có một chút ngập ngừng nhanh, theo sau bởi một tiếng thở dài đầy chịu đựng. "Ngài Argeneau, một người nào đó không thể chỉ cần hạ xuống vườn ươm địa phương là mua hàng trăm đóa hồng Sterling được. Những thứ này là những bông hoa hiếm.Chúng phải được cắt trước khi chúng thậm chí hoàn thành việc phát triển"
"Vậy thì thay bằng một loại hoa hồng khác vậy," Bastien đề nghị.
"Hồng Steling là vật trang trí chính giữa bàn của toàn bộ lễ cưới!"Người đàn ông kêu gào lên thảm thiết. "Tất cả các sự sắp đặt và màu sắc đã được chọn để đồng bộ với nó. Một người nào đó không thể chỉ_"
Bastien cau mày, tai chàng căng thẳng khi gã nọ đột ngột rơi vào im lặng. Chàng chắc rằng chàng đã nghe 1 cái chộp lấy trong giọng nói của người bán hoa trước khi gã ngừng nói. Gã này thật sự rầu rĩ. Gã ta chắc phải là một trong những loại người nghệ sỹ giàu cảm xúc, Bastien khẳng định vậy_mặc dù chàng chưa bao giờ nghĩ đến việc một người bán hoa như là một nghệ sỹ cả. Mặc dù gã này không nghi ngờ gì là có khí chất đó. "Xin chào? Roger, phải không?"
"Roberto," người đàn ông ngắt nhanh, sau đó nuốt xuống cổ họng. "Tôi xin lỗi. Phụ tá của tôi vừa đưa cho tôi tờ fax với nhiều tin xấu. Lần này là về những cái bình lớn để đựng trà mà cô Leever đã chọn"
"Sao?" Bastien hỏi thận trọng
"Có một cuộc hỏa hoạn tại nhà máy nơi chúng được sản xuất. Nó gây ra trì hoãn. Những cái bình sẽ không đến đây đúng thời gian cho đám cưới cô ấy"
"Dĩ nhiên chúng sẽ không thế," Bastien lầm bầm. Chàng ấn một tay qua mái tóc và thở dài. " Xem này, chỉ cần đặt những bông hoa hồng mà có màu gần với cái ban đầu nhất có thể, và sử dụng những bình trà mà giống với kiểu đó nhất và mọi thứ sẽ ổn." Đó dường như là một giải pháp hợp lí. Chàng nhận thấy dựa vào sự im lặng như đá theo sau đề nghị này rằng người bán hoa không nghĩ như thế.
"Khi nào thì cô Leever trở lại thành phố?" Roberto cuối cùng hỏi
"Tôi không thật chắc chắn," Bastien thừa nhận. Kate đã không quá rõ ràng vào vấn đề trong cuộc chạy vội vàng để bắt kịp chuyến bay của cô, và chàng không nghĩ ra để hỏi khi Lucern gọi báo cho chàng biết họ đã đến nơi an toàn. Cá nhân mà nói, chàng hầu như hy vọng hai người bọn họ sẽ đi trọn cả 2 tuần cho đến đám cưới luôn. Bastien có chút chắc chắn rằng Kate sẽ lấn lấy hết thời gian của Terri khi cô quay trở lại, và chàng đã lên kế hoạch để làm việc đó cho bản thân mình rồi.
"Tôi chỉ đơn giản phải nói chuyện với cô ấy. Ngài sẽ phải yêu cầu cô ấy gọi cho tôi và cũng phải đưa cho tôi số điện thoại nơi mà cô ấy có thể đến. Những vấn đề này phải được giải quyết ngay giờ, để đảm bảo chúng ta có nguồn cung cấp chúng ta sẽ cần trong tay mà sắp đặt mọi thứ cho nhà thờ và nơi đón khách kịp thời gian." Đó không phải là một đề nghị, mà là một sự thông báo cấp bách.
Bastien cáu kỉnh vào cái điện thoại, sau đó liếc nhìn đồng hồ trên bàn làm việc của chàng. Giờ này hẳn là giữa trưa ở California. Chàng nghi rằng Kate đang ở trong khách sạn của cô lúc này, nhưng chàng cho rằng gọi và tìm hiểu sẽ không là điều gây tổn thương gì.
"Giữ máy" chàng quát vào ống nghe, sau đó đặt người đàn ông vào chế độ chờ. Chàng tiếp đến liên lạc đến bàn làm việc của Meredith, hy vọng cô đã không bỏ về cả đêm nay.
"Vâng, thưa ngài?"
Bastien thở phào nhẹ nhõm. "Kết nối cho tôi đến khách sạn của Kate, Meredith,"chàng ra lệnh. Chàng sau một lát nói thêm "Và cảm ơn vì vẫn chưa bỏ về.
Chàng không chờ xem cô biết Kate ở khách sạn nào hay không; Meredith biết mọi thứ. Hơn nữa, cô đã nói với chàng rằng Kate đã gọi đến văn phòng sớm vào ngày hôm đó để lại số điện thoại liên lạc phòng khi họ cần gặp cô.
"Cô Leever ở đường dây số 2, thưa ngài" Meredith thông báo một lát sau đó,
"Cảm ơn." Bastien nhấn nút vào đường dây đó, và ngay lập tức được chào bằng giọng lo lắng của Kate.
"Meredith đã nói nhanh với chị về rắc rối. Cô ấy nói em đang nói với Roberto ở một đường dây khác. Em có thể làm 1 cuộc thảo luận bằng điện thoại cho cả 3 chúng ta được không?"
Bastien chớp mắt. Chàng không ngạc nhiên rằng Meredith đã tóm tắt sơ qua cho cô ấy; việc làm đó tiết kiệm cho chàng chút thời gian và rắc rối, điều mà thư kí của chàng làm rất giỏi. Và may thay, để đảm bảo rằng người nào đó sẽ gọi lại cho chàng, Bastien biết người bán hoa đã giải thích vấn đề cho Meredith khi gã gọi lúc sáng sớm nay. Sự ngạc nhiên của chàng là sự hốt hoảng hình như xuất hiện trong giọng nói của Kate. Cô dường như luôn là một người phụ nữ có óc xét đoán hoàn hảo đối với chàng. Kiểu phản ứng này đối với việc mất 1 loại hoa ngu ngốc đó và một cái bình trà ngớ ngẩn dường như là một một chút quá đáng. Có phải cả thế giới phát rồ rồi không? Cảm sốt khi trời quá nóng, chàng nghĩ vẻ thông thái. Đó cũng là lời giải thích hợp lí cho sự bị mê hoặc của chàng với Terri.
"Bastien? Em có thể làm 1 cuộc thảo luận bằng điện thoại cho chúng ta được không?" Kate lặp lại thiếu kiên nhẫn.
"Ơ... vâng," chàng nói. "Giữ máy" Chàng nhấn vào dãy số cần thiết, sau đó nói "Xin chào?"
"Vâng," vị hôn thê của Lucern nói cùng lúc với giọng the thé của người bán hoa, "Ngài Argeneau?"
"Ồ, Roberto!" Kate hét lên với sự nhẹ nhõm, hình như đã nhận ra giọng của người đàn ông.
Bastien ngồi lại và xoay xoay hai ngón tay cái với nhau khi 2 người kia tiếp tục trạng thái khủng hoảng, cả hai than thở rền rĩ trong phiền muộn về việc mất những bông hồng Sterling, sau đó chuyển sang sự cảm thán khủng khiếp về việc trễ hẹn của những cái bình đựng trà. Họ đồng ý với nhau về tất cả quá nhiều thứ . Kinh khủng. Rùng rợn. Thảm thương.
"Bi kịch thảm thương" Bastien đồng ý, chỉ giữ chúng trong suy nghĩ chàng không lắng nghe hay hứng thú gì. Chàng không thực sự nghĩ. Chàng ước họ nhanh lên và ổn định để thảo luận những gì cần phải làm để sửa chữa tổn thất, hơn là lãng phí thời gian than van điều này có thể phá hủy hoàn toàn nghiêm trọng đến toàn bộ đám cưới như thế nào.
"Chúa ơi!" Terri há hốc vào những cái tủ nhà bếp bị nhét cứng. Chúng đã đi từ hoàn toàn trống trơn đến ngập tràn trong khoảng thời gian 2 ngày. Bất kì thứ gì và tất cả mọi thứ một con người có thể muốn giờ đã chất đầy các kệ tủ. Nếu không có gì hơn, thư kí của Bastien là người thấu đáo tỉ mỉ không nghi ngờ gì, Terri quyết thế khi ánh nhìn của cô lướt lên những hàng dãy đồ ăn được chất và sắp xếp gọn gàng. Giờ đã có quá nhiều, cô không thể quyết định được nên ăn cái gì.
"Anh có cảm thấy thích món gì cụ thể không, Vincent?" cô hỏi.
"Cô có trên thực đơn không?" hắn hỏi
Terri cười to, không cho câu nhận xét là nghiêm túc. Vinny là một diễn viên. Cô không nghi ngờ rằng tán tỉnh là bản chất thứ hai của hắn. Hắn còn thậm chí không nhận thức ra một chút nào khi hắn làm việc đó nữa kìa.
Cô đóng cái tủ đầu tiên và mở cái khác, mày cô gắn chặt khi cô nhìn thấy thêm nhiều thức ăn hơn. Cô không bao giờ biết được rằng sự bối rối đó có thể là kết quả của quá nhiều lựa chọn. Nó là thế, mặc dù_ điều này là 1 nỗi đau, bởi vì Terri thậm chí không thật sự đói, nhưng biết cô sẽ bị chết đói từ một nửa của vở kịch nếu bây giờ cô không ăn chút gì đó. Nhưng ăn cái gì đây? Vincent rõ ràng không dự định giúp bất kì thứ gì. Có lẽ C.K sẽ có ích hơn.
Đóng tủ lại, Terri mỉm cười lơ đãng với Vincent khi cô đi vòng qua hắn và đi trở ra vào phòng khách.
"Anh cảm thấy muốn ăn cái gì?" cô hỏi Chris, người đã ra khỏi phòng của mình và yên vị. Anh ta quay cái nhìn khỏi cái tivi để nhướng cặp lông mày lên có vẻ dò hỏi
"Không có gì. Tôi đầy cứng rồi," anh ta nói. " Tôi đã ăn cả ngày nay rồi, từ khi món đồ ăn đầu tiên bắt đầu được chuyển đến"
"Ồ." Terri chìm xuống trên cái mép của ghế dài bên cạnh anh ta để tính toán vấn đề
" Nhà bảo tàng thế nào?" C.K lịch sự hỏi sau giây lát
"Thật là vui" cô họat bát lên một chút khi nhớ đến nó. " Họ có rất nhiều đồ hay ho ở đó. Chúng tôi không đi xem hết mọi thứ, dù vậy. Nó rất mênh mông rộng lớn! Nhưng Bastien nói là chúng tôi có thể trở lại vào lúc khác"
Chris gật đầu. "Dù sao đi nữa, nó cũng có lẽ tốt hơn nên đi thành một vài lần hơn là nhét hết vào một ngày"
"Vâng" Terri đồng ý, sau đó hỏi, "Ngày của anh thế nào?"
"Ố, cô biết đấy.Dài. Chán" Chris thở dài, sau đó ánh mắt của anh ta đậu lên chồng bản thảo trên cái bàn phòng khách. "Tôi đã cố làm việc, nhưng cơn đau cứ làm cho xao lãng"
"Hmm" Terri gật đầu thông cảm khi anh ta trải chân lên cái đống đồ. Cô chưa bao giờ bị gãy xương trong đời, và không có cảm giác thực rằng cơn đau đó sẽ như thế nào. Nhưng dường như tốt hơn là tránh cho anh ta khỏi cái chủ để này, vì thế cô hỏi, "Anh đã ăn gì rồi?"
Cô hy vọng rằng câu trả lời của anh ta có thể giúp cô quyết định được mình cũng ăn cái gì. Nhưng câu trả lời của người đàn ông này đã mang lại một cái nhăn nhó trên mặt của cô.
"Khoai tây chiên, phô mai và xúc xích" anh ta nhún vai
"Đó khó có thể là ăn kiêng khỏe mạnh" Terri đánh mạnh
"Được, không có ai nấu cho tôi cả. Tôi phải lo liệu cho mình" người biên tập nói vẻ phòng ngự, sau đó vỗ vào cái nạng mà Terri không để ý đang dựng vào cái ghế dài.
"May thay, thư kí của Bastien mang 2 bé này lên cách đây nửa giờ. Tôi giờ có thể tự mình đi được vòng quanh được rồi"
"Tốt," cô nói, nhận thấy rằng Bastien và Vincent trước giờ toàn giúp người đàn ông này vào giường và ra khỏi giường mỗi ngày. Cô không biết anh ta có cần giúp đỡ mặc quần áo hay cởi ra hay không, nhưng mặc dù vậy anh ta cũng sẽ có thể muốn vài bộ đồ sạch không lâu nữa. Cô phải nhắc nó với Bastien, Terri quyết định vậy, sau đó cho phép tâm trí mình quay trở lại với vấn đề của cô
Cô liếc nhìn Vincent, người đã theo cô ra khỏi nhà bếp. " Anh chắc là anh không thể nghĩ về bất kì món gì đặc biệt hay cụ thể mà anh thích để ăn thêm à?"
Gã đàn ông này nhún vai rời rạc. "Mùi của cô là đủ tốt để ăn rồi"
Terri cười to và lắc đầu. Sự tán tỉnh của hắn có chút dễ thương. Và cô chắc hắn vô hại hòan tòan. Không giống anh họ hắn, người không hề tán tỉnh nhưng ru ngủ một cô gái vào những cảm xúc sai về sự an toàn bằng cách nói về việc này và việc kia và cuộc sống chung chung cả ngày cho đến hết, thôi mien và chọc cười cô với những câu chuyện kể về những trò đùa dại trong quá khứ và cuộc sống hiện tại, cho đến khi quai hàm của cô uốn cong vì mỉm cười quá nhiều và cười to quá thường xuyên. Bastien không hề gởi đến một lời nhận xét ve vãn nào từ khi cô đến, để mặc cô đơn giản thích thú làm người đồng hành của chàng mãi cho đến, Bùm! Chàng nắm lấy cô trong ngạc nhiên bởi cái túm lấy bất ngờ và hôn cô với một sức nóng mà đã mang niềm đam mê của cô đến cuộc sống vội vã và bất ngờ.
Niềm đam mê cô thậm chí chưa từng biết là mình có, Terri thú nhận không vui, quay lại nhà bếp để kiểm tra những thứ có trong tủ lạnh. Bastien hoàn nguy hiểm hơn 2 người đàn ông kia. Ít nhất là với trái tim của cô.
Basien lắng nghe một cách biếng nhác vào cuộc nói chuyện trên điện thoại, tâm trí của chàng lang thang về Terri và nụ hôn chia sẻ giữa bọn họ. Cô có vị của ly sinh tố dâu mà cô đã uống, ngọt ngào và ngon lành. Nụ hôn đó_ quá ngắn ngủi trong chốc lác, nhờ vào tiếng kêu quác quác của những con chim_thật là có uy lực mạnh mẽ. Bastien dường như đã quên mất chính mình. Chàng đã ở ngay đó, trước nhà bảo tàng nơi bất kì ai cũng có thể nhìn thấy, nhưng chàng không bận tâm. Chàng đã cũng thích tiếp tục quên về bản thân mình_ và sẽ như thế, nếu không vì những con chim ngu ngốc kia.
"Những con bồ câu khốn kiếp thật" chàng lầm bầm
"Những con bồ câu nào?" Kate hỏi
"Những con đã phá ngang nụ hôn của em dành cho Terri"
"Em đã hôn Terri à?" Lucern hỏi
"Em đã bảo với anh là cậu ấy đang phải lòng cô ấy mà, anh yêu," Kate nói với niềm vui sướng
Bastien chớp mắt bối rối, nhận ra rằng chàng đã tham gia vào cuộc nói chuyện trở lại lúc nào không hay và những bông hoa đã không còn là chủ đề lúc này nữa. "Luc? Anh tham gia vào cuộc điện thoại này lúc nào vậy?"
"Anh nhấc một cái điện thoại khác khi em đặt Kate vào chế độ chờ. Đó cũng là đám cưới của anh mà," anh nói theo cách giải thích. "Giờ, ngừng việc thay đổi chủ đề đi. Nó như thế nào?"
"Cái gì như thế nào?"
"Nụ hôn"
"Em_" Bastien ngập ngừng, lúng túng. Nụ hôn đã thật tuyệt vời. Đam mê và ngọt ngào, nó đã làm cho chàng khao khát muốn thêm nữa. Nhưng chàng không nói với bọn họ điều đó. Chàng được an toàn khỏi việc cố hình dung ra câu trả lời bởi một đầu nguồn mà hầu như không có thực: Roberto
"E hèm. Có lẽ chúng ta nên quay lại với vấn đề cần giải quyết lúc này?" Người bán hoa nghe có chút e thẹn kiểu cách với tất cả sự đột ngột. Đã hết cái kịch tính và đau khổ than van.
"Ồ, vâng, Robeto. Dĩ nhiên" Kate thở dài "Tôi nghĩ ý kiến của anh là tốt nhất đó. Anh có địa chỉ của Bastien không?"
"Anh ta cần địa chỉ của em làm gì?" Bastien hỏi mất hết tinh thần. Chàng đã bỏ lỡ việc gì khi chàng đang mơ mộng vẩn vơ về nụ hôn đó?
"Gởi cho em vài mẩu xếp đặt để em có thể chụp hình chúng bằng cái máy ảnh kỹ thuật số của em sau đó gởi chúng qua e-mail cho Kate. Em đã không lắng nghe, đúng không? Anh đoán là đang mơ mộng về Terri rồi"
"Em thích sự lựa chọn khi giao tiếp với anh là khi anh càu nhàu hơn" Bastien bảo anh vẻ dứt khoát. Chàng đã ngạc nhiên khi nghe một tiếng cười khùng khục từ anh trai mình.
"Rất tốt" Roberto xen vào, nghe nghiêm túc như một ông già. "Vâng, tôi đã viết ra địa chỉ rồi. Tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ và gởi chúng đi đầu tiên vào buổi sáng cho ngài Argeneau chụp hình. Làm ơn, làm ơn, làm ơn chọn càng nhanh càng tốt, vì thế chúng ta có thể đảm bảo lấy được những gì mình cần đúng giờ."
"Vâng, Roberto. Tôi hứa tôi sẽ làm," Kate đảm bảo với anh ta. " Cả Lucern và tôi sẽ kiểm tra mỗi giờ để xem cậu ấy email những tấm hình đến hay chưa, và chúng tôi sẽ chọn ngay lập tức"
"Tốt, tốt" Roberto lấy chút thời gian để phê bình lại vào những bi kịch kinh khủng cho những điều này trước khi nói tạm biệt và cúp máy.
"Được rồi," Kate lầm bầm khi anh ta đi khỏi
"Vâng, được rồi, Bastien?" Lucern hỏi
"Được, em sẽ đảm bảo gởi những tấm hình cho chị ngay một phút khi những cái sự chuẩn bị ấy đến nơi" Bastien nói thật nhanh. "Giờ thì em tốt hơn nên đi nếu em muốn sẵn sàng đúng giờ đón Terri đến nhà hát tối nay. Tạm biệt." Chàng gác máy trước khi cả Kate hay Lucern có thể phản đối, và cười toe vào việc chàng đã xoay sở để tránh cuộc tra tấn hạch hỏi mà chàng chắc chắn là sẽ bị.
Huýt sáo 1 cách êm ái, Bastien đứng lên và băng qua phòng đến quầy rượu trong góc của văn phòng chàng. Có 2 cái tủ lạnh đằng sau nó: Một không khóa và một có khóa nhỏ hơn. Chàng mở khóa cái tủ lạnh nhỏ hơn, lôi ra một túi máu và khóa nó lại. Sau đó chàng mở miệng, chìa răng ra, và cắm phập nó vào túi máu khi chàng đi bộ trở lại căn phòng.
Bastien kiểm tra tin nhắn trên bàn làm việc của chàng trong khi tiêu hóa máu. Không có cái nào trong số chúng dường như là khẩn cấp, điều mà cũng có nghĩa chàng phải bảo vài người tốt khốn khổ nào đó làm việc cho chàng người mà có khả năng tự mình chăm sóc tốt vấn đề, cũng như chàng không phải là người cần thiết tuyệt đối như chàng luôn nghĩ thế.
Có lẽ đó là điều tốt, Bastien nghĩ khi chàng quăng cái túi máu giờ đã trống không vào thùng rác bên dưới cái bàn làm việc và rời văn phòng. Chàng chúc Meredith ngủ ngon, người mà đang thu dọn đồ của cô sắp sửa chuẩn bị rời đi, sau đó đi bộ ra thang máy lên căn hộ.
Bastien xem xét về buổi tối trước mắt khi chàng cho thang máy đi lên. Chàng có khoảng 1 giờ để sẵn sàng cho vở kịch, cái mà mất rất nhiều thời gian. Và chàng đã đặt chỗ muộn cho bữa tối tại một nhà hàng Ý nhỏ xinh không xa với nhà hát là bao. Chàng hy vọng Terri thích món Ý. Như chàng nhớ, đó luôn là món ưa thích nhất của chàng cách đây... ừm... một khỏang thời gian dài, khi chàng vẫn thường tìm đồ ăn hấp dẫn.
Chàng đang cân nhắc, họ nên đón một chiếc taxi đến nhà hát, hay đi bằng xe hơi, khi thang máy mở ra lối vào căn hộ. Một chiếc taxi, chàng nghĩ, sẽ là lựa chọn tốt hơn; chàng thật sự không muốn bị làm phiền bởi việc tìm bãi đỗ xe.
"Anh có thích thêm phô mai cho món rau trộn không?" Terri hỏi sau khi cô cắt xong cần tây. Cô đã quyết định rau trộn là lựa chọn thông minh để ăn tạm: có ích cho sức khỏe, nhanh và nhẹ bụng đủ cho cô cầm cự đến bữa ăn tối sau vở kịch; và nó sẽ không làm cô no một cách không thỏa mái. "Bất kì thứ gì cô thích" là trả lời của Vincent. Hắn ta tựa lưng vào cái quầy bếp bên cạnh cô, tay thì bắt chéo trên ngực còn chân thì vắt chéo qua mắt cá trong một tư thế thư giãn khi nhìn cô làm việc. Họ đã nói chuyện một cách thân tình về việc cô ở lại đây cho đến giờ. Vincent dường như tò mò muốn biết Bastien đã đưa cô đi đâu, và cô có vui vẻ trong suốt thời gian đó không.
Terri đã hào hứng kể về mọi thứ cô được xem và làm, và Bastien thật tử tế và hài hước và thông minh như thế nào, và chàng dường như đã làm mọi thứ trở nên hấp dẫn hơn như thế nào, đến khi cô lắng nghe mình nói và nhận ra rằng cô đang phun tọt ra mọi thứ. Cô trông thật đáng thương_ giống như một người phụ nữ đang yêu.
Cô nhanh chóng cắt đứt lại và hỏi về pho mát để thay đổi chủ đề.
"Tôi đã không nhìn thấy Bastien như thế này trong một khoảng thời gian rất rất dài"
Thông báo của Vincent thu hút cái nhìn tò mò của Terri. " Là như thế nào?"
"Hạnh phúc"
Terri cảm thấy nhảy lên một hy vọng và phấn khích, nhưng nhanh chóng dập tắt nó. Dìm đầu mình tránh xuống, cô quay sự chú ý của mình trở lại với những gì đang làm.
"Ồ?"
"Vâng. Khi đó chúng tôi còn rất trẻ. Những cậu bé thực tế so với bây giờ." Có một sự châm biếm mỉa mai trong giọng của hắn ta. Terri không hiểu, nhưng cô quên ngay tất cả về điều đó khi hắn nói thêm, "Và anh ấy thì đang yêu"
Những lời này có một tác động dị thường lên Terri. Đầu tiên cô bị đánh mạnh bởi sốc. Theo sau đó là bởi một cơn đau nhức nhối ở vùng lân cận của trái tim cô. Những phản ứng ngu ngốc, cả hai thứ đó, cô nghĩ lờ mờ. Một người đàn ông đến cái tuổi của Bastien sẽ khó mà không ít nhất đã từng một lần yêu. Terri đã chưa hỏi, nhưng cô nắm được rằng cũng chàng cỡ tuổi cô hoặc lớn hơn một chút. Hơn nữa, cô không "yêu" chàng, cô đảm bảo với mình, vì thế cô không có quyền cảm thấy bất kì thứ gì về tình yêu mà chàng đã có trước đây.
"Người phụ nữ ấy đã làm tan nát trái tim anh ấy," Vincent thông báo. "Tôi rất ghét nếu cô cũng làm như thế"
Terri quá giật mình hoảng hốt vì lời bình luận, và cái giả định đó liên quan đến cảm giác của Bastien, đến nỗi cô lắc mạnh đầu vòng quanh há hốc nhìn hắn lúc giữa lát cắt cuối cùng của miếng cần tây.
Mắt của Vincent không nhìn cô; chúng nhìn vào miếng cần tây cô đang cắt. Terri nhìn thấy một ánh chớp quan tâm lướt qua mặt của hắn khi hắn bảo, "Hãy cẩn thận, cô đang sắp cắt phải_"
"Ối!" Terri nhảy lên và đánh rơi con dao khi cơn đau phân tán ra từ ngay ngón trỏ bàn tay trái của cô. Phản ứng 1 cách bản năng, cô nắm lấy ngón tay bị thương bằng bàn tay phải và ấn nó thật mạnh gần vào thân mình, giữ nó thật chặt với một nổ lực làm cho hết đau, không nói đến việc ngừng máu mà có thể chảy ra từ đó.
Vincent phóng đến bên cô. "Đưa đây, để tôi xem nào"
Terri ngần ngừ, sau đó giơ cả hai tay và buộc bản thân phải mở những ngón tay của cô và chìa ra vết thương, sau đó đỏ mặt lung túng. Nó đau như qủy ấy, nhưng đó thực sự chỉ là một vết cắt nhỏ cô nhìn thấy với vẻ kinh sợ. Cô phản ứng như thể bị mất cả một chi.
"Thỉnh thoảng vết cắt nhỏ nhất lại là đau nhất" Vincent bình luận, như thể đọc được những suy nghĩ trong đầu cô. Hắn quan sát vết thương, và một chút máu rỉ ra từ đó với một sự thôi miên mà có chút lo lắng. Đặc biệt khi hắn đột nhiên hít vào, như thể mùi của một bông hoa dại.
"Vincent!"
Tiếng kêu giòn giọng của Bastien làm cho cả Terri và Vincent đều giật mình nhảy lên. Lấy lại tay mình, Terri quay sang mĩm cười không tự nhiên với người chủ nhà. Chàng thậm chí không chú ý đến nỗ lực ấy, để lại một mình cô đánh giá nó. Mắt chàng tập trung vào người em họ.
"Xin chào, Bastien. Vất vả nửa giờ ở văn phòng hả?" Vincent trêu nhẹ. Sau đó hắn vẫy tay đến Terri. "Cô ấy bị đứt tay khi cắt mỏng cần tây. Em chỉ xem xét nó cho cô ấy thôi"
Bastien ngay lập tức giật mình nhìn lại, biểu hiện của chàng mềm đi bởi sự quan tâm. Đó là một sự an tâm khi biết máu mà chàng ngửi thấy khi bước vào bếp là không từ một vết cắn. Cái mùi hương đó, kết hợp với cách mà hai người túm tụm lại với nhau, đã làm cho chàng nghĩ rằng Vincent đã cắn Terri. Chàng mừng vì mình đã sai. " Nó có nặng lắm không?"
"May mắn là không" Vincent bước dịch qua một bên để cho chàng có chỗ đứng xem xét vết thương của Terri. "Nên lấy một miếng băng cá nhân để dán nó lại. Tôi sẽ đi xem thử chúng ta có một miếng nào không"
Bastien nhận thức được người đàn ông kia lướt ra khỏi phòng, nhưng chính mình chỉ tóm lấy và nâng bàn tay của Terri lên để xem xét vết thương. Chàng an tâm rất nhiều, em họ chàng nói đúng và đó không phải là vết cắt sâu. Nó nhỏ và không sâu để thật sự phải dùng đến một miếng băng cá nhân, nhưng cái mùi của những giọt máu đã lướt ra từ chỗ bị thương thì rất mạnh đến nỗi Bastien hầu như bị bốc hỏa vì nó. Chàng cho rằng nó hẳn còn tệ hơn nhiều đối với Vincent, kẻ đi săn cả đêm mà vẫn chưa được ăn gì cho ngày nay. Điều này có nghĩa là Bastien có thể đã nợ hắn một lời xin lỗi. Chàng vừa mới tiêu hóa xong 1 túi máu, mà vẫn khó lòng kiềm chế không chộp lấy ngón tay của Terri bỏ vào miệng và mút lấy những chút máu nhỏ trong đó. Vậy thì, Vincent đã phải cố xoay sở để kiềm chế, mặc dù có vẻ giống như đang đói lắm.
"Nó sẽ ổn thôi, tôi sẽ đi xem Vincent làm thế nào để tìm ra một miếng băng cá nhân" Bastien nói cộc lốc. Chàng thả tay cô ra và rời nhà bếp một cách nhanh chóng, cười khẩy cho hành động tìm kiếm của em họ chàng. Chàng tìm ra Vincent trong văn phòng phía sau của căn hộ, lảng vảng như một con hổ đói.
"Em không cắn cô ấy" hắn nói ngay lập tức "Chúng em chỉ đang nói về anh"
"Anh biết. Anh xin lỗi," Bastien bắt đầu; sau đó ngưng lại và chớp mắt. "Về anh?"
Vincent thả lỏng người và gật đầu. "Cô ấy thích anh, Bastien. Ý em là thật sự thích anh. Nhưng có điều gì khác nữa. Có một nỗi sợ đang giữ cô không biểu lộ những cảm xúc của mình. Cô ấy có lẽ không phải là một người dễ chinh phục"
"Anh không muốn chinh phục cô ấy, Vincent. Cô ấy không phải là một nước ngoại bang với tài nguyên giàu có phong phú mà anh thèm thuồng."
"Vậy thì anh muốn gì từ cô ấy?"
Bastien im lặng. Chàng không biết câu trả lời. Chàng đã không bị phụ nữ thu hút trong một thời gian dài, có lẽ là chưa bao giờ. Chàng thậm chí còn không nhớ cảm giác thu hút của Josephine. Chàng tuyệt nhiên chưa bao giờ cảm thấy quá dễ chịu với người phụ nữ mà chàng đã luôn luôn coi như là tình yêu của cả cuộc đời chàng. Có thứ gì đó thật ban sơ từ Terri. Cô thể hiện những gì mình cảm thấy theo cách riêng biệt không quan tâm đến những gì người khác có thể nghĩ; cô không bận tâm cố gắng thể hiện như kiểu cô biết gì đó khi cô không biết, vì cho rằng mình trông có vẻ ngốc nghếch. Terri trung thực, đáng hoan nghênh và làm cho Bastien cảm thấy như thể rằng chàng có thể là chính mình khi bên cạnh cô, như thể rằng đó là đủ rồi.
Chàng chỉ muốn đối xử trung thực đáp lại với cô. Đó là cảm giác chàng đang tranh đấu không ngừng, e sợ rằng nếu chàng tiết lộ sự thật mình là một ma cà rồng với cô, cô sẽ lảng tránh chàng như Josephine đã làm.
"Đó là một sự mạo hiểm mà cuối cùng anh sẽ phải đối đầu, nếu anh muốn một mối quan hệ nghiêm túc với cô ấy. Đây là một kỉ nguyên mới, dù vậy. Giờ ma cà rồng cũng có quyền. Terri có thể sẽ không phản ứng như Josephine chút nào đâu" Vincent không phiền cố che giấu thực tế là hắn đang đọc suy nghĩ của anh họ hắn. Lại rơi vào tình trạng lộn xộn như trước, Bastien đã không nhớ phải bảo vệ những suy nghĩ của mình. "Anh có thể đọc được tâm trí của cô ấy không?"
Bastien lắc đầu. Chàng đã cố khi đi mua sắm buổi chiều đó và không thể đọc được một thứ gì cả.
Vincent gật đầu một cách uy nghiêm. "Cuối cùng anh sẽ phải nói với cô ấy. Có lẽ Kate có thể giúp anh. Họ là chị em họ. Terri dù gì cũng có thể chấp nhận nó dễ dàng hơn từ cô ấy" Vincent tiến đến cửa. "Em sẽ đi ra ngoài kiếm chút đồ ăn tạm. Buổi tối vui vẻ"
Bastien nhìn cái cửa đóng lại sau lưng em họ chàng, sau đó đứng yên không chuyển động trong nhiều phút. Chàng cảm mệt mõi, trống rỗng và đói. Suy nghĩ cuối cùng ấy đã mang chàng đi đến cái tủ lạnh bị khóa trong cái bàn làm việc của chàng để lôi ra một túi máu. Chàng đập răng vào nó, tiêu hóa nó thật nhanh, sau đó ghê tởm quăng cái túi rỗng ra xa. Nó không giúp gì cho cái điều đang làm chàng đau đớn. Bastien vẫn cảm thấy trống rỗng. Máu không phải là cái mà chàng đang khao khát. Cái mà chàng mong ước. Cái mà chàng thật sự mong muốn là một người mà của riêng chàng. Một người để làm chàng hòan thiện. Chàng muốn thuộc về một người nào đó. Người mà có thể chấp nhận sự khác biệt của chàng và ôm ghì chặt lấy chàng và nó. Chàng muốn một tình yêu không điều kiện. Hơn nữa về điểm này, chàng muốn tình yêu không điều kiện của Terri.
"Thật là tuyệt diệu"
Bastien mỉm cười vào nụ cười hào hứng trên gương mặt của Terri và màu ửng đỏ vì phấn kích trên má của cô. Nghĩ rằng cô sẽ thích thú nó, chàng đưa cô đi xem vở Bóng ma trong nhà hát Opera, và nhận ra rằng chàng cũng hoàn toàn thích thú với nó. "Em có đói không?"
"Em đang chết đói đây," cô thừa nhận với một tiếng cười. "Cái món salad đó đã ngừng chặt bụng em khoảng 1 tiếng trước. Còn anh thì sao?"
"Anh có thể ăn chút gì đó" Bastien trả lời mơ hồ. Chàng không thật sự đói, nhưng mong chờ được ngồi đối diện qua 1 cái bàn với Terri, nhìn vào ánh mắt nhảy múa và lấp lánh của cô và những biểu hiện thay đổi khi cô nói chuyện. "Nhà hàng chỉ cách đây một dãy nhà. Em có thể đi bộ xa như vậy để đến đó trên đôi gót cao của em không, hay là anh sẽ gọi 1 chiếc taxi?"
"Đi bộ nghe cũng tốt," cô đảm bảo với chàng. "Em thường hay mang giày cao gót cả ngày khi đi làm việc"
"Em trông thật xinh với chúng" Bastien liếc nhìn xuống bộ đầm dự tiệc cocktail ngắn màu đen của cô dài đến chân với đôi vớ ni-lông màu đen quyến rũ và đôi giày cao gót cài móc. Terri trông thật đáng yêu, và có gì đó gợi cảm không ngờ mặc dù thực tế cái váy cô mặc không hở hang một chút xíu nào cả. Nó không có tay và ngắn, nhưng không khiếm nhã như thế, ngắn trên gối, Và trong khi nó đường viền cổ chữ V, nó không bị cắt quá sâu để làm lộ ra nhiều hơn một dấu mờ xẻ ngực.
Họ nói chuyện về vở kịch khi rời khỏi rạp hát, thảo luận về đồ trang trí sân khấu, trang phục, và âm nhạc. Cuộc nói chuyện trở nên bị cản trở khi họ đến được nhà hàng. Họ được chỉ bàn ngay lập tức và menu được đưa đến. Menu của Terri không ghi giá trên đó, trong khi của chàng thì có, và chàng cười thật tươi vào sự bực mình vì việc đó của cô. Cô sẽ không được trả tiền cho bữa ăn này bất kể là gì. Sự kiêu hãnh của cô sẽ phải lùi lại cho tối nay. Chàng muốn đãi cô như những gì cô đáng được nhận:phục vụ rượu và thức ăn và hầu bàn như một nàng công chúa.
Thức ăn thật là ngon và dịch vụ hiếm thấy, nhưng khỏang giữa bữa ăn, Bastien bắt đầu ước rằng chàng đã đưa Terri đến một nơi nào đó mà ít trang trọng hơn. Sự im lặng, không khí của tiền bạc có chút cưỡng thúc, làm cho cả hai ít nói hẳn. Bastien nhớ sự hào hứng của Terri và tia mắt lấp lánh trong tiếng cười của cô, vì cô đã kiểm soát chúng thật chặt chẽ.
Vào phút cô ăn xong, chàng đề nghị họ đi bộ đến một nơi khác mà chàng biết để uống một chút sau bữa tối. Sự nhanh nhảu khi cô đồng ý nói cho chàng biết rằng lúc đó Terri đã nhận ra nhà hàng thú vị, cô cũng thích một bầu không khí tốt hơn cho cuộc nói chuyện cuả họ. Bastien ngờ rằng việc cố tỏ ra biết cư xử theo cách khuất phục ấy đang giết chết cô
Họ đi bộ một dãy phố nhỏ để đến Maison, một nhà hàng có quầy bar mà chàng biết có không khí cho phép họ nói chuyện thỏa mái hơn.Quán cafe ngoài sân đang mở và đầy người đang thưởng thức không khí đêm ấm áp một cách không đúng lúc, và Bastien rất mừng khi cô đề nghị họ ngồi ngoài sân.
Cuộc nói chuyện của họ quay lại về vở kịch, và sự thích thú của Terri về nó dễ nhận ra đến nỗi Bastien quyết định họ có lẽ nên đến thêm vài lần nữa khi cô còn đang ở trong thành phố. Suy nghĩ đó nhắc chàng rằng cô cuối cùng sẽ rời đi để bay về nhà ở Anh, một ý nghĩ mà chàng thấy rằng đã làm chàng nhăn nhó không vui. Chàng đang tận hưởng sự bầu bạn của cô và thoát khỏi cuộc sống mà, đến tận giờ, dường như mới tạm ổn_ nhưng hồi tưởng lại nó dường như tăm tối và lạnh lẽo ảm đạm vì tập trung vào công việc và ít chuyện nhỏ khác.
Làm thế nào mà chàng đã sống như một sự tồn tại trống rỗng trong khỏang thời gian quá lâu như vậy khi mà cuộc sống lại có quá nhiều niềm vui như vậy?