Đánh giá: 10.0/10 từ 1 lượt
Triệu Mộ hiện tại đang gõ cửa sổ,
Lệ Vũ mở mắt ra thì vừa đúng lúc vào giờ linh.
Một hồi rồi lại một hồi, chàng trai Triệu Mộ học thanh nhạc chỉ gõ cửa thôi cũng có thể gõ đến mức có nhịp điệu như vậy. Một hồi dài, một hồi ngắn, như đang truyền đạt thông tin gì đấy.
Lê Vũ ngẩn ngơ, trầm mặc nhắm hai mắt lại, nước mắt lặng yên theo khóe mắt chảy xuống gối, lưu lại vệt nước ảm đạm.
“Em cũng yêu anh.” Cậu nói thì thào, “Em cũng yêu anh.”
Bình luận truyện