Tấm Ảnh Cũ

Chương 4: Chương 4




Hóa ra đã lâu như vậy.

Chàng thiếu niên 16 tuổi ấy đã biến thành người đàn ông 27 tuổi, đã trở thành linh hồn dưới lòng đất.

Lê Vũ không ngừng rơi nước mắt, cậu ôm ảnh chụp co người lại, chỉ có bờ vai khẽ run rẩy.

Tựa như ở một giây ấy, chàng thiếu niên Triệu Mộ 16 tuổi sẽ cõng theo cây đàn violon đi tới chỗ cậu tỏ tình. Cậu hoảng hoảng hốt hốt gật đầu, Triệu Mộ liền từ trước cửa sổ cười lớn chạy đi, tiếng chân chạy bạch bạch vang đến tận trước cửa nhà cậu. Cậu mở cửa ra, Triệu Mộ tựa trước cửa nhà nóng bỏng nhìn cậu, nhìn thấy cậu mở cửa anh liền nở nụ cười rạng rỡ.

Vẫn còn nhớ…

Triệu Mộ hít sâu một hơi, lấy violon của mình ra, vô cùng khẩn trương kéo ra một làn giai điệu quái dị.

Một hồi dài, một hồi ngắn.

Két — ken két — ken két —

Tự như tiết tấu tim đập.

Lê Vũ nghe không hiểu, nhưng sự dịu dàng trong từ khúc gần như làm người rơi lệ, nó thấm đẫm yêu thương. Cậu ngây người, mặt Triệu Mộ đầy vẻ đắc ý.

“Giai điệu này tên là ‘Anh yêu em’.”

Triệu Mộ như một nhạc công quay về phía Lê Vũ còn đang thụ sủng nhược kinh mà cúi đầu vái chào, tiếp đó đứng dậy trang trọng giới thiệu, “Là mật mã chỉ thuộc về hai người chúng ta.”

Rồi liền không nhịn được mà cười ra tiếng.

Lê Vũ ngây ngốc nhìn anh.

“Anh sẽ đàn vì em, mãi đến vĩnh viễn.” Anh cười híp mắt ngoẹo cổ, “Vậy nên, Lê Vũ, bắt đầu từ bây giờ, em chính là bạn trai của anh.”

Tuổi trẻ cứ luôn tùy tiện như thế đấy, há mồm ngậm miệng đều là vĩnh viễn.

Lời nói chính là hung khí giết người…

Anh không hề biết câu nói như thế cũng có thể trở thành dao, con dao sắc bén cắm vào tim gan cậu, đến khi nó rút ra thì đỏ như máu, sinh mệnh cũng chuyển động theo miệng vết thương ấy — nhưng cũng có thể anh biết, chẳng qua đê tiện ích kỉ cố ý trói chặt Lê Vũ lại.

Lê Vũ lúc đó tuổi nhỏ, còn tưởng rằng anh ấy có thể thật sự làm được.

Nhưng mà, vĩnh viễn là bao lâu đây?

— “Mãi đến tận một ngày anh chết.” Triệu Mộ kiên định nói.

Vậy nên, vĩnh viễn hóa ra chỉ vỏn vẹn có mười một năm.

Lê Vũ không hiểu âm nhạc, ngũ âm cũng không hiểu, hát không ra tiếng, mỗi âm hát ra đều không đồng nhất trên khung nhạc. Triệu Mộ kéo sai cậu cũng không nghe ra, kéo lệch tông cậu vẫn cười vui hớn hở — loại nhạc khúc đơn điệu không có ca từ này đối với cậu mà nói đều giống nhau, thậm chí ngay cả giai điệu Triệu Mộ chuyên tâm sáng tác “Anh yêu em” cũng chỉ là âm phù nhịp dài ngắn phổ thông đan xen mà thôi.

Một hồi dài, một hồi ngắn.

Một hồi dài, một hồi ngắn.

Cạch — ken két — két — ken két —

Đúng, giống như thế đấy.

Làn điệu dịu dàng cùng tiếng tim đập hòa lẫn vào nhau, như có ai đó giẫm lên địa phương mềm mại nhất trong lòng cậu, nhón chân lên mà mềm mại khiêu vũ.

Két — ken két —

Két — ken két —

Lê Vũ bỗng nhiên mở mắt ra.

Trời chẳng biết đã tối đen từ lúc nào, ánh đèn từ bên ngoài lọt vào ô cửa kính. Cậu run rẩy, có giai điệu nào đó ghé vào tai cậu nhẹ giọng nỉ non.

“A Mộ…?”

Nét mặt Lê Vũ gần như có thể xem là kinh hoảng, “A Mộ?”

— Đây là mật mã chỉ thuộc về riêng hai người bọn họ.

Vững vàng mà khóa bọn họ lại với nhau.

Lê Vũ chợt đứng bật dậy, giống như bị điên mà mở tủ quần áo ra, lục tung đồ đạc lên, thậm chí còn nằm xuống cố gắng quan sát dưới gầm giường chật hẹp.

Nhà bếp, nhà vệ sinh, gầm bàn gầm giường…

Không tìm được.

Không tìm thấy.

Chẳng thấy đâu cả.

Căn nhà trống rỗng, chỉ có khóe miệng cong lên của người trong di ảnh, cùng với gương mặt đầy lạnh lẽo.

Lê Vũ rốt cục khóc thành tiếng, cậu như người sắp chết mà che ngực.

Không tìm thấy.

“Mẹ nó anh đang ở đâu?!” Cậu rống lên, “Triệu Mộ!! Lăn ra đây!!! Đùa em vui lắm sao?!”

Tuyệt vọng sắp nhấn chìm cậu rồi.

Cậu lảo đảo quay về phòng, kim đồng hồ chỉ đúng số 12, bước chân cậu dừng lại, nước mắt chảy không ra.

Cậu không hề thấy sợ.

Thời gian đột nhiên chảy ngược.

Môi Lê Vũ run run.

Chàng thiếu niên ấy lại như 11 năm trước mà đứng trước cửa sổ, gõ từng cái, từng cái lên cửa.

Sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt xám ngắt.

“Anh yêu em,” Triệu Mộ cách cửa sổ cố hết sức làm ra khẩu hình, “Anh yêu em.”

— Thì ra giọng nói truyền đến từ nơi này.

“Anh yêu em.” Triệu Mộ nói.

Lê Vũ nghe không rõ Triệu Mộ đang nói gì, nhưng cậu biết anh chắc chắn sẽ nói như thế.

Nhẹ nhàng, dịu dàng, hoặc điên cuồng nói như thế, nhưng bất luận thế nào cũng vẫn làm cho Lê Vũ yêu đến hốt hoảng.

Lê Vũ đột nhiên nở nụ cười.

Như một người đàn ông muốn kết hôn với người mình yêu mà cười ngây ngốc tại hôn lễ vậy.

Cậu chật vật bước lên trước, sinh ra ảo giác, cảm giác mình như đang đi trên thảm đỏ, còn Triệu Mộ đang đứng ở phía cuối thảm đỏ.

Hoa tươi, nụ cười, nhẫn.

“Anh yêu em.” Triệu Mộ nhìn thẳng cậu.

Lê Vũ nhẹ nhàng xoa cửa sổ, xúc cảm lạnh lẽo làm cậu rụt lại, tiếng gõ lên cửa ở bên ngoài làm nảy sinh ra chấn động xuyên thấu qua tầng thủy tinh mỏng manh truyền đến tay cậu, đến máu thịt, đến tim gan, gần như đâm nhói vào cậu.

“Anh yêu em,” Triệu Mộ chống trán lên cửa sổ, “A Vũ…”

“Em ở đây…” Lê Vũ cúi đầu, “Thật tốt quá.”

Một Triệu Mộ không hề đẹp đẽ.

Anh hiếm thấy không nở nụ cười, chất lỏng màu đỏ bắt đầu tụ tập lại trong đôi mắt vô thần, tiếp đó lăn qua gò má, trên gương mặt bẩn thỉu toàn là máu, trong mắt đều là không cam lòng.

“Không được nhìn…” Anh cũng cúi đầu, “Xấu lắm… Đừng nhìn anh… Đừng chán ghét anh…”

Sao mà vậy được.

Lê Vũ liều mạng lắc đầu, hoảng loạn mở cửa sổ.

Làm sao như vậy được.

“Không… Em nhất định phải nhìn anh. Chỉ có thể nhìn anh…” Triệu Mộ nói tiếp, “Chỗ nào cũng đừng nghĩ muốn đi.”

Cửa sổ mở ra.

“A Mộ…”

Lê Vũ mừng rỡ nói.

Còn chưa kịp nói tiếp.

Vẻn vẹn chỉ là chữ “muốn” mừng rỡ bật ra khỏi miệng.

Tay Lê Vũ nực cười khựng lại giữa không trung, cậu ngốc nghếch nhìn căn phòng không một bóng người.

Mộng tỉnh rồi.

Cậu vẫn đang ôm bức ảnh gào khóc, nhưng tay phải không tự nhiên giơ lên.

Lê Vũ nghi hoặc chớp mắt.

Hóa ra, vừa nãy chỉ là giấc mộng đẹp cậu vẽ ra do khóc lóc mỏi mệt.

Không có ai gõ cửa, cũng không có ai chấp nhất nói “Anh yêu em.”

Không có gì cả.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.

Lê Vũ bỗng thật sự ý thức được, người của cậu, đã không còn.

— Thời điểm nhìn Triệu Mộ khép mắt lại ở bệnh viện, cậu không mất đi cảm xúc.

— Thời điểm nhìn Triệu Mộ bị hỏa thiêu tại tang lễ, cậu cũng không mất đi cảm xúc.

— Lúc cầm hũ tro cốt nặng trịch trên tay, cậu vẫn không hề mất đi cảm xúc.

Cậu chỉ chết lặng nghĩ — tại sao lại không mất đi cơ chứ?

Nhưng kỳ thực cũng chỉ do lòng không thừa nhận.

Triệu Mộ cái tên dính người đấy làm sao có thể buông bỏ cậu được.

Bọn họ sẽ cùng nhau, Triệu Mộ đã nói vĩnh viễn rồi mà.

Vĩnh viễn… Một từ thật đẹp.

Nhưng vừa nãy trong nháy mắt đó, Lê Vũ đột nhiên rõ ràng, vĩnh viễn chỉ thuộc về riêng hai người bọn họ đã kết thúc

Làm gì có cái gọi là vĩnh viễn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.