Tạm Biệt, Bầu Trời Tươi Đẹp Ấy

Chương 4: Chương 4: Bạn cùng bàn, cậu đến từ hành tinh khác sao?!




Edit: C.LThứ bảy, chỉ có An Tâm ở nhà một mình..

7:30 bố dượng liền đi làm, mẹ dẫn Diệp Siêu đi vườn bách thú, nói là cô giáo cho bài tập về nhà yêu cầu viết một đoạn văn miêu tả loài vật..

Buổi chiều, An Tâm làm xong bài tập, duỗi lưng một cái, nhìn bầu trời trong lành ngoài cửa sổ, đeo một cái túi nhỏ ra khỏi cửa.

An Tâm không thích ‘căn nhà’ hiện tại, lạnh nhạt không có một chút ấm áp, mà đối với bọn họ mà nói thì cô cũng chỉ là một điều phiền toái. Trên đường cái, người đến người đi, một số tiệm bán quần áo mở nhạc ầm ĩ, An Tâm mò mẫm cái túi nhỏ đeo trên thắt lưng. Đi đến trước một tiệm bán quần áo lớn, nhìn xuyên thấu qua tủ kính thấy một chiếc váy công chúa màu trắng…

An Tâm nhớ tới bố của cô, vào sinh nhật tám tuổi của cô năm đó, bố của cô sẽ tặng cho cô một chiếc váy công chúa màu hồng phấn rất đẹp, bố nói chỉ cần cô mặc chiếc váy công chúa của bố cô mua tặng thì cô có thể biến thành cô công chúa xinh đẹp nhất..

Nhưng mà không có bố yêu thương công chúa, vĩnh viễn cũng sẽ không hạnh phúc a…

An Tâm nhìn bầu trời xanh thẳm, rủ mắt…

Về đến nhà, mẹ và Diệp Siêu đã trở về. Mẹ nhìn chằm chằm vào cái túi nhỏ của An Tâm: “Cô đi chết ở đâu thế? Không cần làm cơm sao?”

“Không phải là mẹ bảo con đi tìm việc làm sao?” An Tâm cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

Mẹ An Tâm trầm mặc rồi lại hỏi: “Tìm được không?”

An Tâm liếc bà rồi nhìn xuống đất lắc đầu..

“Vậy cô ra ngoài lâu như vậy làm cái gì? Việc làm thì không thấy đâu, đúng thật là tôi uổng công tạo điều kiện cho cô đọc sách.”

“… Bọn họ nói con còn nhỏ.”

“Nhỏ cũng không cần kiếm tiền, cô ăn mặc không phải tốn tiền sao.”

An Tâm trầm mặc cúi thấp đầu, thấy mẹ rất lâu cũng không lên tiếng, len lén nhìn bà ấy. Mẹ thở phì phì ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay vòng trước ngực, Diệp Siêu bên cạnh thấy An Tâm liếc mắt về hướng bọn họ liền lè lưỡi làm mặt quỷ với cô.

An Tâm bĩu môi, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, thế nhưng An Tâm có thể cảm nhận được bây giờ mẹ rất tức giận: “Còn đứng ở đây làm cái gì, không cần đi mua đồ ăn nấu cơm sao? Đừng có đứng trước mặt tôi nữa, nhìn thấy là lại bực mình.”

“…”

Khoảng thời gian hai ngày cuối tuần, An Tâm ngoại trừ tìm việc làm thì bận bịu với công việc nhà rồi tự giam mình ở trong phòng để qua hết ngày. Trở về tới trường học, những người ở trong ký túc xá đều đã có mặt. An Tâm cất kỹ túi sách, lấy ra vài cuốn sách trở lại lớp học.

Thời gian vào tiết chỉ còn hơn 10 phút, các bạn trong lớp cũng lần lượt ngồi vào vị trí của mình, chờ đợi tiết học bắt đầu…

Quý Đa Mỹ vừa vào lớp học liền chạy đến bên cạnh An Tâm ngồi xuống, kéo cánh tay của cô nói: “Từ nay về sau chúng ta sẽ là bạn bè, cậu cũng coi tới là bạn bè phải không?”

An Tâm sững sờ nhìn cô, không hiểu tình hình, ngây ngốc gật đầu..

“Đa Mỹ, cậu làm sao lại kết bạn cùng với một người ngu ngốc như vậy, cậu bị ngốc sao.” Hứa Hướng Tình lôi kéo Quý Đa Mỹ đi về chỗ ngồi, cô không rõ, cái loại ngu ngốc kia có cái gì đáng để kết bạn, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

Quý Đa Mỹ hất tay Hứa Hướng Tình ra, chỉ vào Chung Họa Ngữ ngồi phía trước: “Cậu không phải cũng kết bạn với cô ta hay sao, cậu cũng biết tôi chán ghét cô ta mà?!”

Hứa Hướng Tình gật gật đầu: “Nhưng mà cái này không giống vậy…”

“Chỗ nào không giống nhau, tớ không muốn nhìn thấy cô ta, nếu cậu vẫn tiếp xúc với cô ta thì chúng ta sẽ tuyệt giao.”

An Tâm liếc nhìn Chung Họa Ngữ cúi đầu, muốn tìm kiếm biểu cảm gì đó trên mặt của cô ấy, đáng tiếc, cô ấy cúi đầu, tóc dài che mất gương mặt của cô ấy mất rồi.

Cô nghĩ cô ấy giống với cô, hai người cùng thuộc về một thế giới.

Chủ nhiệm lớp vừa mới bước vào lớp, Triệu Tề Minh đi sát ngay phía sau liền chạy tới chỗ ngồi của mình..

Chủ nhiệm lớp hất cằm, ánh mắt phía sau cặp kính nhìn chằm chằm vào Triệu Tề Minh, nghiêm túc nói: “Có một số học sinh đừng tưởng rằng mau mắn vào lớp học rồi thì có thể điềm nhiên như không có việc gì, lần sau không xảy ra chuyện như thế này nữa đâu.”

Triệu Tề Minh cười đùa tí tửng nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt chuyển đến giữa lớp: “Trước khi vào học, thông báo với các em một chuyện tốt, tháng 11 toàn trường có tổ chức một trận bóng rổ giao đấu hữu nghị, hy vọng các bạn nam lớp chúng ta có thể hăng hái báo danh đăng kí, đương nhiên các bạn nữ nếu muốn có thể đi theo cổ động cho các bạn nam, phô trương khí thế.”

Phòng học chỉ toàn một mảng âm thanh xì xào bàn tán, An Tâm rủ mắt, nhìn không rõ ánh mắt của cô.

Triệu Tề Minh lấy cùi chỏ thúc cô hỏi: “Nếu tôi tham gia chơi bóng rổ, cậu có đi cổ vũ tinh thần cho tôi không?”

An Tâm nhìn hắn một cái, nhìn về phía dãy lớp học khác ngoài cửa sổ.

Anh ấy ở đâu đó trong dãy nhà kia, hẳn là sẽ đi tham gia đúng không?!

“Aizzz, anh đây là đang hỏi cô em đấy, dù sao cũng phải nói một lời đi chứ.”

An Tâm nhíu mày, hắn ngồi cùng bàn, thật sự rất ầm ĩ. Đưa tay xé trang giấy trắng kế tiếp, ở phía trên đã viết gì đó, từ từ đưa tới trên bàn của hắn.

Triệu Tề Minh cầm lấy giấy trắng, nhìn trái nhìn phải một chút, không rõ cái kia là có ý gì. Thấy An Tâm nằm ở trên mặt bàn chợp mắt, nói thầm: “Bạn cùng bàn, cậu đến từ hành tinh khác sao?!” Tại sao lại khó hiểu như vậy chứ…

Buổi sáng, trên bầu trời ánh dương đã chiếu sáng rực rỡ, những đám mây trắng toát biến ảo đủ loại hình dáng. Trong phòng học, thầy giáo chìm đắm trong thế giới của sách giáo khoa, ngay cả khi mấy bạn ầm ĩ dưới bục giảng cũng hoàn toàn không hay biết gì…

Đợi đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, thầy giáo bị kéo về từ suy nghĩ, ho nhẹ vài tiếng: “Tan học!” Mang theo cuốn sách giả vờ trấn định đi ra khỏi lớp.

Bên trong sách Ngữ văn là những tác phẩm văn học xưa, nếu đọc hiểu sẽ say mê trong đó, còn giống như bọn hắn nghe không hiểu gì thì đó thuần túy chính là bài hát ru con tra tấn người.

Thời gian nghỉ giữa giờ, trong phòng học là một mảnh huyên náo, không có chút lười biếng giống như khi vào tiết.

Ủy viên thể dục ngồi ở vị trí phía trên, bên cạnh là nam đồng học, nữ đồng học thì vây quanh thành một vòng tròn…

“Không phải chứ, cậu cũng tham gia sao? Toàn thân cậu chỉ toàn xương sườn, rõ ràng là bị suy dinh dưỡng, đến lúc đó đừng có mà ôm trái bóng té xỉu đó.” Một nữ đồng học khinh bỉ nhìn nam đồng học đang đăng ký ghi danh, nam đồng học lúng túng nhìn mọi người, rồi truyền phiếu ghi danh đăng ký cho người bên cạnh.

“Aizzz, bạn học à, đừng nói chú em mất lòng tin rồi nha, mới bị đả kích nho nhỏ đã bỏ cuộc, thật không có lập trường mà, anh đây thay mặt toàn thể nam sinh khinh bỉ chú em.” Triệu Tề Minh không biết từ lúc nào đã chen lấn vào, tay ôm quả bóng, vẻ mặt kiêu ngạo hất cằm lên.

Nam đồng học dao động, đôi mắt nhỏ lóe lên liếc trộm Triệu Tề Minh, khẽ cắn môi, một lần nữa điền tên bản thân vào giấy ghi danh, sau đó ảo não chạy ra khỏi lớp học.

An Tâm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài cổng trường gần như không có một bóng người, đối diện dãy nhà bên cạnh cũng xảy ra tình huống không khác lớp bọn họ là mấy, vây quanh ở một chỗ, cười cười nói nói..

Đột nhiên, trên bàn An Tâm xuất hiện một tờ giấy, từ từ mở ra, phía trên chỉ viết hai từ màu đen: “Ra ngoài”

Nhìn quanh phòng học, một nửa số bạn học đã không còn thấy bóng dáng, Quý Đa Mỹ vây quanh chỗ ủy viên thể dục, đang nói chuyện gì đó với Triệu Tề Minh, Chung Họa Ngữ vẫn cúi đầu xem sách như cũ, mà Hứa Hướng Tình lại không biết đã đi đâu.

An Tâm nắm tờ giấy, cuối cùng vẫn đứng lên, đi ra khỏi lớp học.

“Chát~” Dưới bậc thang truyền đến một tiếng vang thanh thúy.

An Tâm vuốt má trái đau đớn, trừng mắt nhìn Hứa Hướng Tình: “Tại sao cậu lại đánh tôi?”

“Nhìn thấy cô chướng mắt, có được không?!” Cô ta hừ lạnh..

An Tâm cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nước mắt từ hốc mắt nhỏ xuống mặt đất.

Ngoại trừ bố dượng và mẹ của cô ra thì đây là lần đầu tiên cô bị người ta tát, mà lý do đánh cô cũng giống y như lí do của bố dượng và mẹ, nhìn cô thấy phiền…

“Tôi cảnh cáo cô, đừng tưởng rằng Đa Mỹ nói muốn kết giao bạn bè với cô thì cô có thể dương dương tự đắc, cô cũng không trở về nhà mà soi gương lại mình, lúc nào cũng mang dáng vẻ ù lì cùng cái đức hạnh ấy, buồn nôn muốn chết.”

An Tâm ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn cô ta, An Tâm cảm thấy cô ta thật đáng thương, một tiếng nói sâu trong nội tâm của cô ta nói cho cô biết, cô ta là một người cô độc, dùng tư tưởng của mình đi cười nhạo người khác để nâng cao giá trị bản thân mình.

Hứa Hướng Tình bị An Tâm nhìn đến phát cáu, muốn tát cô một cái nữa, cảm giác sau lưng có người, Hứa Hướng Tình bối rối xoay người chuẩn bị giải thích tình huống nơi này, thấy người tới là Chung Họa Ngữ, trừng mắt liếc cô ta, hất đầu rời đi..

Chung Họa Ngữ đưa lưng về phía ánh mặt trời, mái tóc đen cắt ngang che khuất ánh mắt, nhìn không thấy rõ ánh mắt của cô ấy, Chung Họa Ngữ khẽ nói với An Tâm: “Vào học.”

Lâu lắm rồi An Tâm chưa từng được nghe âm thanh trong trẻo như vậy, cảm kích nhìn bóng lưng Chung Họa Ngữ rời khỏi, khóe mắt hơi ướt át.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.