Edit: C.LMưa to, tiếng mưa ‘rào rào’ huyên náo, mây đen giăng đầy trời, sấm sét vang dội..
Chung Họa Ngữ bịt lấy lỗ tai, không ngừng chạy trốn…
Thở dốc, nặng nề thở dốc..
Cô không muốn rời đi, cho nên chỉ có thể không ngừng chạy trốn, một khắc cũng không thể lưu lại…
Toàn thân Chung Họa Ngữ ướt đẫm, mái tóc đen dài dán vào gương mặt, ánh mắt dài nhỏ nhìn chằm chằm vào đích đến – trường học Nhạc Dương.
Tựa như mấy ngày hôm trước, đứng ở cửa ra vào, lẳng lặng nhìn, không đi vào, không nói lời nào..
Khi đó cô muốn gặp mặt cô ấy một lần..
Tựa như lúc này, vẫn muốn gặp cô ấy một lần..
Hứa Hướng Tình, cái tên này đối với nàng mà nói là ác ma cũng là thiên sứ..
Cô hận cô ấy nhưng lại càng thương cô ấy hơn…
Giống như tình cảm của đứa em gái dành cho chị của mình..
Cho nên cô chạy trốn, dùng hết toàn lực chạy trốn..
Giờ phút này An Tâm đang ngồi trong phòng học, nhìn ngoài cửa sổ, cố gắng xoa xoa đôi mắt của mình, đứng ở cửa trường học chính là cô ấy có phải không? Không phải cô ấy đã rời đi rồi sao? Vĩnh viễn sẽ không trở lại…
Nhưng mà, hiện tại đang đứng ở nơi đó, hướng về phía phòng học bọn họ vẫy tay không phải là Chung Họa Ngữ thì là ai chứ! Cô ấy trở về rồi sao?
An Tâm kiềm chế không được kích động trong lòng, mãnh liệt đứng lên: “Thầy ơi, em muốn vào nhà vệ sinh một lát!”
Thấy toán dang giảng bài nhập thần, trừng mắt nhìn cô nói: “Hiện giờ đang lên lớp, lúc nghỉ giải lao sao không chịu đi.” Nói xong, liếc mắt phất tay ra hiệu ý bảo “đi đi”.
An Tâm rời khỏi lớp học, thầy toán chỉ vào trục toạ độ trên bảng đen, nghiêm túc nói: “Các em tưởng tượng cái này giống như đường pa-ra-bôn, đoạn này vẽ liên tiếp lên cao, không phải nhìn giống góc vuông, từ từ hạ xuống một đường thẳng…”
Triệu Tề Minh nghiêm trang nhìn thầy giáo, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thoáng nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc nhíu mày.
“Cậu không đi sao?” Hồi lâu, An Tâm vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi cô.
Thấy cô ấy gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, thấy toàn thân cô ấy ướt sũng, lôi kéo cô ấy chuẩn bị trở về ký túc xá thay đổi quần áo, nhưng không ngờ bị tha tránh né.
An Tâm nhìn tay mình nắm hụt trng không trung, lúng túng cúi đầu. Có phải cô nhiều chuyện lắm hay không?
Chung Họa Ngữ nhìn chằm chằm vào An Tâm, bước chân về phía trước vài bước, lôi kéo tay áo An Tâm, âm thanh rất khàn khàn: “Giúp tôi, tôi muốn gặp cô ấy…”
Tuy rằng không hy vọng xa vời rằng cô sẽ gặp được cô ấy, nhưng mà Chung Họa Ngữ tránh cô rồi bây giờ lại khẩn cầu, An Tâm vẫn có chút thất lạc, cô cho rằng cô và cô ấy là bạn bè..
Thì ra chỉ có cô nghĩ như vậy…
Hốc mắt Chung Họa Ngữ đỏ bừng, chăm chú nhìn An Tâm, cô không có dũng khí đi vào, cô cần sự trợ giúp của cô ấy. Mà cô cũng tin tưởng An Tâm sẽ giúp cô, bởi vì bọn họ rất giống nhau, cô ấy hiểu cô..
Quả nhiên, An Tâm gật gật đầu, gọi cô vào trong tránh mưa..
“Không phải là cô đã đi rồi sao?” Hứa Hướng Tình nhìn thấy Chung Họa Ngữ rất kinh ngạc, cô ta không phải là đã rời đi rồi sao? Sẽ không xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của cô nữa…
“Không đi.” Chung Họa Ngữ cúi đầu..
“vậy bây giờ cô xuất hiện ở đây làm cái gì? Cầu xin tôi sao?” Hứa Hướng Tình nói: “Tôi sẽ không giúp cô đâu, mẹ của tôi cũng đã nói rồi, nhà tôi bây giờ không nuôi nổi một người nhàn rỗi như cô đâu..”
“Tôi không phải đến cầu xin cậu, tôi chỉ là tới thăm cậu, còn có cám ơn cậu.” Cám ơn cô ấy đã mang cô từ trên đường phố rét lạnh về nhà, cám ơn cô ấy đã tặng búp bê Baby cho cô, đó là món quà đầu tiên trong đời cô có được..
Còn có cám ơn cô ấy đã không hề làm cho cô lưu luyến…
Hứa Hướng Tình hiểu rõ, hiểu rõ cô ta vì sao cảm ơn cô. Không muốn nhìn ánh mắt mông lung của cô ấy: “Không cần cám ơn tôi, tôi chỉ là nhìn thấy cô đáng thương thôi. Bây giờ tôi cảm thấy rất chán ghét cô, vì vậy cô đi đi, rời khỏi nơi này đi..” Không bao giờ muốn thấy cô ta trong cuộc đời của cô nữa.
“Tôi sẽ rời đi… Cậu sẽ nhớ tôi chứ?” Sau khi rời đi, một năm, ba năm, mười năm, thậm chí là dài hơn nữa, cậu còn có thể nhớ tới một người rất lệ thuộc vào cậu hay không?
“Sẽ không!” Sẽ không, cô ấy sẽ quên mất cô, quên sạch sẽ, tựa như cô chưa từng xuất hiện ở trong tám năm cuộc đời của cô ấy vậy.
An Tâm đứng cách đó không xa, nhìn bóng lưng cô đơn của Chung Họa Ngữ, còn có Hứa Hướng Tình quay người cao ngạo rời khỏi.
An Tâm đi đến trước mặt Chung Họa Ngữ lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Cô ấy nhìn bóng lưng Hứa Hướng Tình khẽ lắc đầu..
Tình cảm này gọi là gì? Nó vượt qua cả tình cảm bạn bè, đơn giản mà lại phức tạp…
“Cậu sẽ rời đi sao?” An Tâm hỏi cô.
Chung Họa Ngữ cuối cùng cũng không nhìn bóng lưng Hứa Hướng Tình nữa, ngước mắt nhìn cô cười nhạt: “Sẽ không. Không rời đi, vĩnh viễn cũng không rời đi.”
Không rời đi, cô đã quen với khí hậu ở nơi thành thị này rồi. Mùa đông sẽ có tuyết rơi, rất lạnh rất lạnh nhưng cô thích đứng ở trong đống tuyết hà hơi vào đôi bàn tay lạnh lẽo. Mùa hè mặt trời rất gay gắt, nhưng cô lại thích đứng dưới tán cây kia không muốn rời đi. Còn có cơn mưa ở nơi đây nữa, nhẵn nhụi, dịu dàng, mềm mại lướt ngang trên mặt đất sau đó rất nhanh biến mất không thấy gì nữa…
“Này! Cậu tên gì? Ba mẹ cậu đâu rồi?” Tiểu Hướng Tình ngồi xổm ở trước mặt cô, bông tuyết rơi vãi trên hàng lông mi của cô.
“Này, cái này cho cậu, đây là con búp bê Baby tôi thích nhất đấy!”
“Sau này tôi sẽ là chị của cậu, không phải sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Hứa Hướng Tình tám tuổi dịu dàng vuốt tóc của cô, khi đó, cô cảm giác được rằng ở nơi nào đó trong lòng cô có cái gì đó tan chảy, mềm nhũn, thực hạnh phúc..
Hạt mưa dần thưa, có phải mưa sắp tạnh hay không? Chung Họa Ngữ vươn tay ra, giọt nước nhỏ trên mái hiên rơi vào lòng bàn tay của cô, lành lạnh.
Cô thích nước, giống như cá thích nước vậy, khát vọng ở trong nước, thỉnh thoảng nhảy lên mặt hồ, nhả ra bọt nước, lại lặn vào trong nước, tự do tự tại..
Nghe nói, trí nhớ cá vàng chỉ có 7 giây, thật tốt, cảm giác giống như sống lại một lần nữa vậy…
Nếu như có thể dự tính kiếp sau, cô hy vọng mình là một con cá vàng nhỏ, không vội mà lớn lên, từ từ bơi ra biển cả, lại nhảy ra khỏi biển khơi, liếc mắt nhìn một thế giới khác ngoài mặt nước