Phòng ngủ chính có ban công với nhà vệ sinh riêng, căn nhà Đường Nặc thuê lúc trước, bởi vì bạn cùng nhà làm việc với nghỉ ngơi không có quy luật nên tránh nửa đêm dùng phòng vệ sinh ảnh hưởng nhau cậu đã nhường phòng ngủ chính cho cậu ta.
Không ngờ giờ dọn đến nhà Thẩm Du Ninh vậy mà lại được ở phòng ngủ chính, Đường Nặc cảm giác mình có hơi giọng khách át giọng chủ, đứng trong phòng ngủ cũng có chút dè dặt, Thẩm Du Ninh chưa đi cậu cũng không dám ngồi.
“Cứ xem như nhà mình là được,“ Thẩm Du Ninh thấy cậu ngại thì đùa: “Em đã trả tiền thuê nhà rồi thì đừng ngại ngùng nữa.”
Đường Nặc bị anh chọc cười cong mắt, nghiêm túc gật đầu.
“Đồ của anh em cứ dùng tự nhiên, không cần phải hỏi anh, phòng sách giờ có hơi lộn xộn, hầu như là tài liệu công việc của anh, mấy ngày nay anh sửa soạn lại chút, dọn xong sẽ nói với em.”
Đường Nặc tiếp tục gật đầu, rồi đột nhiên như nhớ ra gì đó lại lắc đầu.
“Tay anh còn chưa lành mà, để mấy ngày nữa hẵng dọn.”
“Không sao, lúc nào em chuyển nhà, mai được không?”
“Không được, không được,“ Đường Nặc liên tục xua tay, “Lần trước chuyển nhà em không nói với anh cũng là sợ anh tới giúp rồi lại bị thương.”
Thẩm Du Ninh thấy cậu lo lắng không biết phải trả lời thế nào, ngực trướng căng vừa bất đắc dĩ vừa thấy ấm áp.
“Anh nhờ người khác tới giúp em, không làm, được không?”
Đường Nặc thấy Thẩm Du Ninh nhượng bộ cậu cũng thỏa hiệp, nói: “Được, là bạn sao? Để em mời họ ăn bữa cơm.”
Ngày hôm sau, 'bạn' mà Giang Dực dẫn tới có hơn hai mươi người đàn ông cao to vạm vỡ, dàn hàng trước cửa Coucher de soleil.
Đường Nặc còn tưởng tiệm mình bị làm sao sợ đến mức đầu lưỡi không thẳng nổi, lắp bắp nói: “Các anh... định, định làm cái gì vậy?”
Thẩm Du Ninh đỡ trán thở dài, hôm qua anh còn dặn Giang Dực tuyệt đối không được phô trương quá, mang mấy người là được rồi, vậy mà kết quả, đây chính là kế hoạch một đêm hành động đơn giản của hắn?
Đô Ân Vũ ở trong xe không chịu xuống, thật sự cảm thấy quá mất mặt, chờ Giang Dực giải thích rõ ràng với người ta xong mới chịu lộ diện.
Đường Nặc còn chưa hết sợ mà tiếp nhận sự thật này, Giang Dực lại còn lấy làm tự hào lắm, dùng khủy tay chọc chọc Thẩm Du Ninh, “Đủ cho mặt mũi rồi đúng không?”
Thẩm Du Ninh không còn gì để nói nữa, hỏi hắn trưa đặt nhà hàng ở đâu, quả nhiên, nhà hàng tư nhân Nhật Bản với diện tích 16000 km vuông.
“Người anh em, ý tốt của cậu tôi xin nhận, nhưng tôi có chút sợ hãi.”
“Sợ gì?”
“Xa hoa dâm dật, sợ cậu bị bắt.”
Dưới sự khuyên bảo của Thẩm Du Ninh địa điểm ăn cơm tối từ nhà hàng tư nhân xuống thành phòng bao khách sạn, lại từ phòng bao xuống nhà hàng xoay, cuối cùng Thẩm Du Ninh đánh nhịp quyết định ăn lẩu cá ở quán lẩu cách đây hai con phố.
Dọn nhà xong, xe chạy vào trong ngõ nhỏ, vẻ mặt của Đường Nặc cuối cùng cũng thả lỏng.
Cũng may cũng may, đều là người quen.
Lẩu cá cũng được, không cay, bổ sung collagen, hợp khẩu vị với anh Du Ninh nhà mình.
Đường Nặc rất ít khi tụ tập với người lạ, bốn người ngồi quanh bàn tròn, Thẩm Du Ninh nhìn thấy cậu lén xoắn tay.
Anh vỗ mu bàn tay Đường Nặc, ý bảo cậu không cần sợ, sau đó quay đầu nói chuyện với Giang Dực, bầu không khí vô cùng thoải mái nhẹ nhàng.
Đường Nặc cũng không cần phải bắt chuyện, cậu vừa nghe Thẩm Du Ninh với Giang Dực nói chuyện vừa lặng lẽ quan sát.
Người này chính là Giang dực trong truyền thuyết, khác một trời một vực so với cậu tưởng. Ngàn dặm đặt đồ, cốp xe hoa hồng, ấn tượng ban đầu của Đường Nặc về Giang dực là một bá đạo tổng tài, nhưng gặp mặt mới phát hiện, mặc dù người này thân cao chân dài, mặt mày tuấn tú nhưng chỉ cần mở miệng lại chẳng có chút khí chất sếp tổng nào cả, nói dễ nghe thì là bình dị gần gũi còn nói trắng ra thì có hơi khờ.
Lại nhìn Đô Ân Vũ, đại khái là vì Giang Dực hay nói nên y cũng không chen vào, chỉ khi có người hỏi tới mới nói đôi câu, thời gian còn lại đều yên lặng ăn, gắp đồ ăn cho Giang Dực, Giang Dực quay đầu lại nhìn y, y sẽ nhìn hắn cười dịu dàng.
Đường Nặc cũng không thích nói chuyện cho nên cảm thấy mình rất thích hợp với Đô Ân Vũ, đối phương nhẹ nhàng tao nhã, là kiểu người mà cậu nguyện ý ở chung.
Hơn nữa lúc nãy chuyển nhà còn có một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.
Lúc ấy Giang Dực đang ở trong nhà chỉ huy nhóm bảo an làm việc, Thẩm Du Ninh đứng một bên hỗ trợ thu dọn, bên ngoài chỉ còn hai người Đường Nặc với Đô Ân Vũ, cậu ban đầu còn có chút xấu hổ, sau đó Đô Ân Vũ chủ động chào hỏi với cậu còn khen bánh kem cậu làm ngon.
Đây là chuyện cậu thích được nghe nhất, lập tức vui vẻ nói lời cảm ơn với đối phương, Đô Ân Vũ lại nói em gái Giang Dực kể từng gặp cậu, nói cậu cực kỳ xinh đẹp.
“Giờ gặp mặt rồi tôi mới phát hiện, cậu còn xinh đẹp hơn cả Hoan Hoan miêu tả.”
Dáng vẻ Đô Ân Vũ chân thành tha thiết, nghiêm túc mà khen cậu, Đường Nặc thụ sủng nhược kinh, trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn có chút ngại ngùng, chỉ đành nói: “Cảm ơn anh, anh... anh cũng rất đẹp.”
Nói đến đẹp, ba người trước mặt Đường Nặc này đều độc nhất vô nhị, chỉ cần đi trên đường thôi cũng có hàng trăm người xin wechat, Giang Dực đẹp trai phóng khoáng, Đô Ân Vũ thanh tú tinh xảo, Thẩm Du Ninh...
Thẩm Du Ninh ngọc thụ lâm phong, ôn tồn lễ độ, rực rỡ như ánh mặt trời, phong độ nhẹ nhàng.
Đường Nặc xếp thứ tự trong lòng, anh Du Ninh nhà mình vẫn đẹp nhất.
Giang Dực rất giỏi xã giao, cũng rất thân thiện, không hề khách sáo xa lạ gì với Đường Nặc, lúc cậu không trả lời được thì Thẩm Du Ninh sẽ đáp thay.
Nhắc đến chuyện hoa hồng, Giang Dực lại cảm khái, “Tiểu Đường, lần này ít nhiều cũng nhờ cậu, lúc ấy tôi tưởng tượng hay lắm, nhưng thực tế lại rất khó khăn.”
Bị Giang Dực gọi như vậy lại còn dùng giọng điệu kia, Đường Nặc cảm giác như mình đang được lãnh đạo khen, có xúc động muốn rót trà cho Giang Dực.
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần khách sáo,“ Đường Nặc nhân tiện nói: “Cũng cảm ơn áo khoác lông của hai người, tôi rất thích.”
Giang Dực không nói chuyện, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, vừa mới chuẩn bị mở miệng dò hỏi thì bị Đô Ân Vũ véo một cái lên tay.
Đô Ân Vũ nhanh chóng đáp: “Đó là việc nên làm, tôi cũng rất thích thiết kế hoa hồng của cậu.”
Tác giả có chuyện nói:
Giang Dực: Hôm nay cũng rất đệp trai.