Nếu có một ngày, Đường Nặc có thể nói thích với anh, thì khung cảnh đó sẽ như thế nào? Sẽ phấn khích bao nhiêu, sẽ hạnh phúc bao nhiêu, hay sẽ mừng rỡ bao nhiêu.
Thẩm Du Ninh từng vô số lần ảo tưởng cảnh tượng đó, nhưng lại không nghĩ tới sẽ bất ngờ như vậy, anh thậm chí không thể kích động nổi, bởi vì Đường Nặc đang khóc.
Thật ra cũng không tính là khóc, bởi vì giọt nước mắt kia rơi thật sự quá nhanh, nhanh đến mức Thẩm Du Ninh lầm tưởng là nước trên tóc, nhưng nếu chỉ là nước mưa, tại sao lại làm người đỏ mắt.
Đường Nặc không muốn khóc, khóc trước mặt Thẩm Du Ninh sẽ khiến đối phương hoang mang, sẽ khiến đối phương lo lắng, huống chi người không tốt là bản thân mình, nào có chuyện xin lỗi người ta còn khóc.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Du Ninh, cậu lại không kìm được, tựa như ngày đó cuối cùng cũng nhận được tin nhắn wechat của đối phương, những nhớ nhung chồng chất như núi, cuối cùng cũng tìm được nơi phó thác.
“Em sao vậy?” Thẩm Du Ninh chưa từng thấy Đường Nặc rơi nước mắt, trái tim thình thịch nhảy loạn, “Đừng làm anh sợ, em sao vậy?”
Một tay Thẩm Du Ninh vuốt ve khuôn mặt Đường Nặc, tay kia vỗ nhẹ sau lưng cậu, anh giống như biển lặng, nơi Đường Nặc có thể thả lỏng.
“Em không sao.” Đường Nặc dần bình tĩnh lại, sụt sịt nói: “Có anh ở bên thật sự rất tốt.”
Không biết Đường Nặc nói những lời này là có ý gì, cũng không biết vì sao muốn thổ lộ, Thẩm Du Ninh có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng Đường Nặc còn đang ướt đẫm run rẩy, anh không thể bận tâm đến chuyện khác.
Y tá mang máy sấy tới, Giang Dực cầm quần áo của Thẩm Du Ninh đến cho Đường Nặc, Thẩm Du Ninh bảo Đường Nặc đi thay đồ trước, chuyện khác để lát nữa lại nói.
Áo quần của Thẩm Du Ninh Đường Nặc mặc không vừa, quá rộng, cậu ngồi một góc bên giường, yên lặng kéo cổ tay áo, Đô Ân Vũ đến rút kim chuyền cho Thẩm Du Ninh xong thì đi.
Cảnh tượng hệt như hết thảy vừa rồi chưa từng xảy ra, không có giọt nước mắt rơi cách đây không lâu, không có tin nhắn wechat nói thích kia, không có cảnh Đường Nặc vội vàng chạy tới, đứng trước cửa phòng nghe thấy Thẩm Du Ninh nói thích mình trước đó nữa.
Nhưng tất cả đều đã được khắc sâu vào ký ức cả hai, lúc người xung quanh đi hết Đường Nặc mới không kìm nén nổi chạm phải ánh mắt Thẩm Du Ninh, lúc này không chỉ có đôi mắt cậu đỏ mà vành tai trắng nõn cũng đỏ bừng.
Thẩm Du Ninh trước tiên không nói gì, cũng không dò hỏi, chỉ dịu dàng nhìn cậu, đường như dù cậu không nói, Thẩm Du Ninh cũng không ép hỏi, nói hay không cũng không sao cả, đều không quan trọng bằng khoảnh khắc hai người được bên nhau.
Nhưng Đường Nặc hiểu sự dịu dàng của Thẩm Du Ninh không phải để cậu lạm dụng lấy cớ, cậu ngập ngừng tìm từ, chậm rãi nói: “Ca ca, anh đã từng nghe đến hội chứng Alport chưa?”
Thẩm Du Ninh bị tiếng gọi ca ca này làm cho ngực căng trướng, không nghe rõ những lời sau đó của Đường Nặc.
“Không rõ lắm, là một loại bệnh chứng gì sao?”
“Là viêm thận di truyền.” Đường Nặc im lặng một chốc, lại nói tiếp, “Lúc trước có phải em đã từng nói sức khỏe của mẹ em không được tốt không, là vì mắc bệnh này.”
Thẩm Du Ninh nghe thấy di truyền thì chững lại một chút, sau đó cẩn thận hỏi, “Vậy em cũng bị sao?”
“Không phải,“ Đường Nặc lắc đầu, ngay sau đó lại sửa lời, “Thật ra là em không biết, em cũng chưa kiểm tra.”
“Ừm, vậy nếu em rảnh anh dẫn em đi kiểm tra một lần, nếu mà có mắc thì chúng ta chữa trị sớm một chút.”
“Không trị hết được.” Đường Nặc đột nhiên cúi đầu, giọng nói trở nên cô đơn, “Này là bệnh nan y, chỉ có thể cố gắng để không cho nó trở nên nghiêm trọng hơn thôi.”
“Vậy sao,“ giọng nói Thẩm Du Ninh vẫn như cũ, anh duỗi tay với Đường Nặc, ý bảo cậu ngồi sát lại chút, “Nói thật, anh không hiểu biết gì về bệnh viêm thận di truyền, nhưng em có thể nói với anh, anh cũng có thể đi hỏi thăm các bạn bè là bác sĩ của anh, mặc dù không thể chữa khỏi nhưng chúng ta cũng tranh thủ cố gắng chút.”
Đường Nặc sững sờ một chốc, hoàn toàn không ngờ Thẩm Du Ninh sẽ nói như vậy, anh không hỏi hậu quả của căn bệnh cũng không hỏi tại sao ban đầu không đi làm kiểm tra, mỗi câu anh nói đều là 'chúng ta', khiến cho tương lại của Đường Nặc trước sau có anh.
Thẩm Du Ninh càng như vậy Đường Nặc càng không thể dấu anh, anh có quyền được biết tất cả những kết quả có khả năng xảy ra, anh là người có quyền biết nhất, cũng là người đáng được biết nhất.
“Mặc dù em không làm kiểm tra, nhưng em... xác suất mắc rất cao, bởi vì bắt đầu từ mùa hè năm ngoái em thỉnh thoảng sẽ xuất hiệt một ít bệnh chứng.”
“Căn bệnh này lúc đến giai đoạn cuối sẽ bị điếc, thị giác cũng sẽ bị suy giảm, nghiêm trọng nhất là sẽ bị nhiễm trùng đường tiểu.”
Đường Nặc càng nói trái tim Thẩm Du Ninh càng bị siết chặt, anh thậm chí còn trách cứ ông trời, sao nhẫn tâm dồn hết đau khổ lên người một cậu bé thiện lương tốt đẹp như vậy.
“Không nghe được, chúng ta sẽ học ngôn ngữ ký hiệu, không nhìn được sau này đi đâu anh cũng sẽ nắm tay em, dù là nhiễm trùng đường tiểu anh cũng có thể hầu hạ em nửa đời sau, Nặc Nặc đừng sợ, anh sẽ không vì những tai họa bệnh tật đó mà không cần em đâu.”
“Em không sợ anh không cần em.” Đường Nặc dùng đầu ngón tay nhẹ chạm lên vết bầm vì đâm kim chuyền trên mu bàn tay Thẩm Du Ninh, “Em sợ anh cần em.”
Thẩm Du Ninh sẽ có tương lai huy hoàng không nên vì cậu mà bị khốn cảnh tra tấn. Nếu tương lai chỉ toàn chông gai nguy hiểm, Đường Nặc không muốn để Thẩm Du Ninh theo mình chịu khổ.
“Cho nên ban đầu em không tiếp nhận anh, không nói với anh, là bởi vì cái này?”
Thẩm Du Ninh hiểu ra tâm tư Đường Nặc, trở tay nắm lấy tay đối phương như sợ người chạy mất, “Vậy nếu có kết quả kiểm tra thì sao? Nếu lỡ như kết quả không tốt, có phải em định không nói một lời với anh mà âm thầm trốn đi?”
“Em có nghĩ như vậy, nhưng chỉ nghĩ một chút rồi thôi.” Đường Nặc nhìn Thẩm Du Ninh, ánh mắt cả hai thông thấu, hiểu rõ chân tình trong mắt nhau.
“Rõ ràng em không muốn anh bị em liên lụy, rõ ràng biết anh sẽ đau khổ, nhưng em vẫn...”
“Bởi vì em không muốn rời xa anh.” Đường Nặc nói
Liệu còn ai sẽ nghe những câu chuyện phiếm nhàm chán của cậu? Còn ai lái xe đưa cậu đi khám phá phố phường? Ăn một tô bún gạo siêu cay cũng được khen, mỗi một ly cà phê cậu làm đều có một nhận xét khác nhau, còn có bọn họ cùng nhau nuôi mèo, dù sao cũng nên tận mắt nhìn nó trưởng thành chứ.
Những điều này Đường Nặc đều không thể nói nên lời, chỉ là mới nghĩ mà chóp mũi đã chua xót.
Cậu khẽ cắn môi, Thẩm Du Ninh giang hai tay với cậu.
“Nhanh cho anh ôm em một cái.” Thẩm Du Ninh dịu dàng nói.
Gần đây bọn họ rất ít khi tiếp xúc cơ thể, càng miễn bàn đến chuyện thân mật như ôm, Đường Nặc nằm gọn trong lòng Thẩm Du Ninh, áp mặt vào hõm cổ anh trộm ngửi mùi hương quen thuộc ấm áp kia.
“Thật may em cuối cùng vẫn nói với anh, chuyện như thế này, nếu em giấu anh thì anh sẽ thật sự giận em đó.” Thẩm Du Ninh vuốt ve sống lưng Đường Nặc, cảm giác như một sợi lông vũ nhẹ nhàng âu yếm cậu.
“Anh sẽ giận bao nhiêu.” giọng nói Đường Nặc không rõ, ấp úng hỏi, “Sẽ giận hơn cả ngày đó sao?”
“Đương nhiên,“ Thẩm Du Ninh hù dọa cậu, giả vờ tức giận, “Đến lúc đó thì sẽ thật sự không để ý đến em nữa.”
“Mãi mãi cũng không để ý tới em sao?”
“Ít nhất khoảng hai ngày.”
Nói xong những lời này cả hai đều bật cười, Đường Nặc cười đến mức bả vai run run, cười xong lại ôm Thẩm Du Ninh càng thêm chặt.
Cách biểu đạt tình cảm của cậu rất thẳng thắn, dùng sức ôm chặt chính là một trong số đó.
“Nặc Nặc,“ Thẩm Du Ninh đột nhiên nói, “Có phải gần đây em hẹn kiểm tra không?”
“Hả?” Cánh tay Đường Nặc đang quàng trên cổ Thẩm Du Ninh, cậu nghiêng đầu nhìn anh, “Sao anh biết?”
“Đoán.” Thẩm Du Ninh nói, “Trước lúc anh đi em co nói tuần này sẽ cho anh biết kết quả, cho nên anh đoán hẳn là gần đây.”
Đường Nặc gật đầu lại vùi mặt vào ngực Thẩm Du Ninh.
“Lo lắng lắm đúng không.” Thẩm Du Ninh nói, “Bảo bối cứ thả lỏng đi, anh sẽ đi cùng em.”
Một câu bảo bối đã khiến Đường Nặc ngay lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, buồn bực tích tụ bao ngày qua hoàn toàn tan biến, cơ thể như được ánh mặt trời tưới tắm.
“Sao cái này anh cũng biết nữa?” Đường Nặc nói, “Anh lại đoán được em suy nghĩ cái gì?”
“Ừm, anh còn biết tâm trạng Nặc Nặc bây giờ rất tốt, có phải em đang nghĩ cảm giác có người ở bên thật tốt đẹp đúng không?”
“Không đầy đủ lắm...” Đường Nặc cuối cùng cũng rời khỏi vòng tay Thẩm Du Ninh, sửa lại lời anh, “Phải là, cảm giác có bạn trai bên cạnh thật tốt đẹp.”
Lời tác giả:
Thẩm du ninh: double kill(っ? -?)