Đường Nặc luôn hàm súc dè dặt, nhưng chữ yêu này lại lỗ mãng nóng bỏng.
Hô hấp Thẩm Du Ninh ngưng trệ, theo bản năng đảo khách thành chủ, môi lưỡi liều mạng dây dưa, hôn cho người dưới thân run rẩy.
Anh ngậm lấy cánh môi trên ướt át, nhấm nháp vị ngọt tràn ra giữ môi châu, khẽ cắn môi dưới no đủ, dịu dàng cọ xát giữa hàm răng.
Đường Nặc không thở nổi, Thẩm Du Ninh dụ dỗ cậu mở miệng, cậu ngoan ngoãn làm theo, khớp hàm dễ dàng bị cạy ra, môi lưỡi đối phương cùng nhau thâm nhập.
Nụ hôn của Thẩm Du Ninh luôn rất tốt, trước tiên là khiêu khích, rồi đến xâm lược, sau đó sẽ thình lình rút khỏi, sự bình tĩnh sau khi bị cướp đoạt đột ngột khiến Đường Nặc càng muốn được đòi hỏi, không muốn hư không.
Thời gian tạm dừng cũng đủ lâu, lâu đến mức người trong lòng Thẩm Du Ninh cọ chóp mũi anh trao đổi hô hấp, hôn mút như có như không, sau đó đôi môi lấp lánh ánh nước chủ động quấn lấy anh đòi hỏi.
Trước chưa yêu Đường Nặc không biết hóa ra hôn môi có nhiều cách như vậy, Thẩm Du Ninh luôn chờ thật lâu mới dán tới khiến cậu không kìm được mà khao khát.
“Anh cố ý,“ Đường Nặc dục cự còn nghênh, chống tay trước ngực Thẩm Du Ninh, “Anh lại chọc em, lần sau không cho anh hôn nữa.”
Thẩm Du Ninh ấn cậu vào sô pha, khiến cậu trốn không được chạy không xong. Nụ hôn của bọn họ dừng bên gối, lưu lại trước huyền quan, khắp nơi trong phòng ngủ, sau quầy bar tiệm bánh kem, lén lút không thể lau đi.
-
Các thành viên của tổ A bộ phận kỹ thuật cảm thấy lão đại nhà mình dạo này không bình thường.
Trước kia Thẩm Du Ninh sống rất cẩn trọng không chút cẩu thả, hiện tại thì phải nhờ Triệu Tường nhắc nhở deadline sắp tới rồi, chất lượng công việc của anh vẫn rất cao, nhưng chẳng qua tốc độ lại suy giảm.
Hóa đơn thanh toán cũng không được hoàn trả đầy đủ, vứt bừa bãi nhiều lần, sau bị Nhiễm Vũ Đồng đến cửa dạy học, mang cho anh một cuốn sổ tay thực tập sinh lần nữa dạy anh cách hoàn trả đơn thanh toán.
“Anh! Anh có nghe không!”
Thẩm Du Ninh lén chơi điện thoại dưới gầm bàn, bị hỏa nhãn kim tinh của thầy Nhiễm bắt được.
“Đừng mất tập trung nữa!” Nhiễm Vũ Đồng thiết diện vô tư, tịch thu điện thoại Thẩm Du Ninh, vừa nhìn một cái thì ngạc nhiên, hỏi: “Màn hình điện thoại của anh sao lại vỡ thế này?”
Góc trên bên phải màn hình là bị nặng nhất, lan thành hình mạng nhện, những chỗ khác cũng không may mắn thoát nạn, chia năm xẻ bảy.
“Rớt.” Thẩm Du Ninh cong khóe môi.
“Sao lại làm rớt?”
Ý cười của Thẩm Du Ninh càng sâu, “Cậu xác định muốn nghe?“. ngôn tình hoàn
Nhiễm Vũ Đồng nhìn dáng vẻ này của anh, im lặng không nói gì, nhanh chóng chạy trốn như bị ai đuổi, Thẩm Du Ninh không kìm được bật cười thành tiếng, tai nghe bên tai vang lên tiếng người mềm mại oán trách.
“Anh sao cái gì cũng nói vậy? Còn nữa... không chịu hợp tác làm việc với mọi người gì cả, như vậy không tốt đâu.”
“Nhưng anh thật sự không có tâm trạng làm việc, làm sao đây bảo bối, anh không kiếm được tiền nữa thì em còn yêu anh không?”
Đường Nặc đưa bánh kem đã gói xong cho khách, chờ mọi người đi xa rồi mới đỡ lấy tai nghe, nhỏ giọng nói: “Yêu, em có thể kiếm tiền, cũng có thể giúp anh hoàn trả hóa đơn.”
Hai người nói đến đây đều phải cúp máy làm việc, trước khi tắt Đường Nặc nhắc anh nhớ làm bản tổng kết quý, lại dặn anh đừng quên xin nghỉ.
Thẩm Du Ninh xin nghỉ tiết Thanh Minh.
Tiết Thanh Minh Đường Nặc phải về quê tảo mộ cho mẹ, Thẩm Du Ninh đương nhiên cũng muốn đi theo. Kỳ nghỉ ba ngày, Đường Nặc thuận tiện dẫn Thẩm Du Ninh du lịch, vì để chơi được thoải mái hơn Thẩm Du Ninh còn dùng hai ngày nghỉ đông.
Quê Đường Nặc ở Lang Châu Sách, một huyện của tỉnh H, Thẩm Du Ninh từng đi công tác đến thành phố C, thủ phủ của tỉnh H, nhưng không chơi được bao nhiêu, mỗi ngày bôn ba mở họp hoặc là ở trong khách sạn làm việc.
Đường Nặc thật ra cũng không rành thành phố C lắm, ngoại trừ chuyến xe trung chuyển hồi còn đi học thì không có ấn tượng gì thêm.
Vì vậy hai người quyết định, Tiết Thanh Minh về quê, tảo mộ cho mẹ xong thì cùng ngày bắt xe lên thành phố C đi dạo.
“Nói trước, lần này không tính là tuần trăng mật, tuần trăng mật ít nhất cũng phải hơn 30 ngày, lần này chủ yếu là đi thăm mẹ.”
Thẩm Du Ninh sợ Đường Nặc coi chuyến đi này thành một, loại chuyện này không thể làm một công đôi chuyện như vậy được.
“Vưng vưng, nhưng 30 ngày thì có nhiều quá không, anh còn phải đi làm, em còn phải kiếm tiền...”
“30 ngày không nhiều đâu, Giang Dực nói với anh, chờ bác sĩ Tiểu Đô thực tập xong sẽ dành cả kỳ nghỉ hè dẫn người yêu đi du sơn ngoạn thủy. Mấy ngày hôm trước còn hỏi chúng ta có muốn đi cùng không, nếu em thích chúng ta có thể đi ké máy bay tư nhân nhà Giang Dực.”
Đồng tử Đường Nặc co rút, sợ đến mức liên tục xua tay, “Thôi thôi, em quen ngồi khoang phổ thông hơn...”
Hai người đang ngồi ở sảnh chờ, lời này rất hợp với tình hình. Kỳ nghỉ tiết Thanh Minh ngắn, người đi tới đi lui, ra nước ngoài, về quê, sảnh chờ chen đầy người, suốt ruột xếp hàng chờ lên máy bay.
Thẩm Du Ninh với Đường Nặc ngồi một bên, người xếp hàng càng ngày càng đông, kéo dài đến tận chỗ hai người, đứng bên cạnh là hai cô gái.
Đường Nặc không để ý xung quanh, trong mắt cậu chỉ có anh Du Ninh, nhưng Thẩm Du Ninh nhạy bén phát hiện cảm giác xung quanh không thích hợp, anh theo bản năng quay đầu, nhìn thoáng qua hai cô gái trước mặt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cả hai.
“Xin... xin chào.”
Cô gái phía trước đỏ bừng mặt, ánh mắt liên tục nhìn sang Đường Nặc, cô gái khác thì cười hi hi xô đẩy trốn đi.
Thẩm Du Ninh cảm giác kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đó, anh yên lặng dịch người chắn giữa Đường Nặc với hai cô gái.
“Xin... xin hỏi có thể thêm wechat được không?”
Thẩm Du Ninh nhíu mày bình tĩnh nói: “Em ấy không tiện.”
Cô gái trẻ vẫn không nhụt chí, giơ điện thoại trước mặt Thẩm Du Ninh, thẳng thắn nói, “Nhưng mà em muốn thêm, thêm anh.”
Lần này đổi thành Đường Nặc nhíu mày, Thẩm Du Ninh dù vui hay buồn đều không đổi sắc nhưng Đường Nặc không vui sẽ hiện hết lên mặt, đôi mắt xinh đẹp mở tròn, trộm liếc nhìn mã QR trên màn hình, rối rắm hồi lâu, cuối cùng chỉ cúi đầu yên lặng.
Thẩm Du Ninh cũng không ngờ người ta lại nhắm vào mình, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị tìm cớ từ chối.
“Xin lỗi... Anh ấy không, không thể thêm cô đâu.”
Đường Nặc đi tới trước một bước, nhỏ giọng trả lời, nghe rất không tự tin, nhưng cùng lúc đó một ngón tay mềm mại nhỏ bé câu lấy đầu ngón tay Thẩm Du Ninh.
“Anh ấy không thể thêm.” Đường Nặc lặp lại.
Cậu khéo lấy tay Thẩm Du Ninh, lắc lắc trước mặt bao người.