Thẩm Du Ninh không trả lời, dù anh biết Đường Nặc không có anh chị em nào khác, dù anh biết câu gọi 'Anh' này, chính xác là gọi anh.
Nhưng điều này cũng có thể chứng minh trong lòng Đường Nặc anh rất thân thiết với cậu, có lẽ suy nghĩ này chỉ là ảo tưởng của anh, dù tỉ lệ chỉ có một phần vạn, anh không dám đánh cuộc.
Lại qua một tiếng đồng hồ sau Đường Nặc mới thức giấc.
Cậu không nhớ rõ buổi trưa mới chơi trò gọi đáp với Thẩm Du Ninh, mơ màng nói với đối phương, “Anh Du Ninh, hình như em mơ thấy anh.”
Thẩm Du Ninh lại lần nữa ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Mơ thấy cái gì?”
“Mơ thấy An An đột nhiên biết nói, một hai đòi ăn sủi cảo, em nói với nó dạ dày của mèo rất yếu, không thể ăn, nó giận em rồi bỏ nhà ra đi.”
Giọng nói Đường Nặc ngập tràn ấm ức giống như vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ ấy, Thẩm Du Ninh bị dáng vẻ đáng yêu của cậu khiến cho chịu không nổi, bật cười thành tiếng.
“Vậy làm sao giờ? Tối nay có ăn sủi cảo, giờ bắt An An nhìn?”
“Đi đâu ăn ạ? Ra quán sao?”
Lực chú ý của Đường Nặc đã hoàn toàn trật đường ray, hưng phấn hỏi. “Không phải chúng ta đã đặt cơm tất niên rồi sao? Em nhìn thực đơn rồi, hình như không có sủi cảo mà?”
Cơm tất niên đúng thật không có sủi cảo, Thẩm Du Ninh cũng không nghĩ đến việc này, với anh mà nói dẫn Đường Nặc đi ăn còn quan trọng hơn ăn sủi cảo. Sủi cảo mà nhà hàng mà anh đặt cơm tất niên bị đánh giá xếp thứ hai từ dưới lên nên Thẩm Du Ninh không đặt.
Bên Lâm Hoàn cũng không đặt, nhưng mẹ anh chăm chỉ buổi trưa còn tranh thủ đi siêu thị mua thịt với cách nguyên liệu khác để chiều cả nhà tự gói.
Lúc Đường Nặc còn đang ngủ Lâm Hoàn có tới một lần, bà đeo kính râm khẩu trang kín mít, lén lút đưa cho Thẩm Du Ninh một cái túi nilon sau đó vội vàng rời đi.
Thẩm Du Ninh mở ra nhìn mới biết bên trong có một túi vỏ sủi cảo với một túi nhân.
Anh gửi tin nhắn wechat cho Lâm Hoàn: [Cảm ơn mẹ, nhưng sao lại là bán thành phẩm vậy ạ?]
Lâm Hoàn: [Giờ mà gói thì tối nấu sẽ dễ bị nát lắm.]
Thẩm Du Ninh: [Ồ ~ con còn tưởng mẹ làm vậy để tạo điều kiện cho bọn con gia tăng tình cảm.]
Thẩm Du Ninh đương nhiên không thể nói nguồn gốc của sủi cảo được, anh chỉ có thể nói dối người ta là khách sạn đưa, lại hỏi Đường Nặc, em có biết gói không?
“Biết ạ, em còn biết gói đủ mọi hình dạng nữa, sủi cảo nguyên bản, sủi cảo trăng non, sủi cảo lúa mì...”
Thẩm Du Ninh đoán Đường Nặc biết gói, anh cố ý hỏi những lời này để nghe đối phương đáp vậy, anh thuận thế nói tiếp: “Tiểu Nặc thật giỏi, anh chỉ biết gói kiểu bình thường nhất, mà còn gói không tốt nữa, nấu xong thì biến thành cháo luôn.”
“Em dạy cho anh nha,“ Đường Nặc xoa tay mong chờ, cậu nhảy xuống giường vội vàng đi rửa tay, đứng trong phòng vệ sinh còn nhắc đi nhắc lại với Thẩm Du Ninh, “Thật ra có rất nhiều kỹ xảo, ví dụ như nhân thịt phải nhiều ít, miệng bánh không thể để dính dầu...”
Không nghe thấy Thẩm Du Ninh đáp lời cậu liền ngửa nửa người trên ra ngoài nhìn xem thử đối phương đi đâu, kết quả là Thẩm Du Ninh đứng trước cửa, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nghe cậu nói.
“Anh Du Ninh, anh lại rửa tay đi,“ Đường Nặc ngượng ngùng cười, ra khỏi nhà vệ sinh đi vào phòng bếp thu xếp.
Khách sạn này là kiểu bán chung cư, có đầy đủ đồ làm bếp cơ bản, nhưng Thẩm Du Ninh không thấy có chày cán bột, cũng không biết mẹ anh làm sao mà cán ra được vỏ bánh.
“Em sẽ làm trước một cái sủi cảo trăng non nha, cái này tương đối đơn giản,“ Đường Nặc cầm lấy vỏ sủi cảo, ý bảo Thẩm Du Ninh bắt chước mình, “Nhân lấy chừng này là được, ai da, anh lấy hơi nhiều rồi, ừm... giờ lại ít quá...”
Quá trình dạy học gian nan hơn nhiều so với Đường Nặc tưởng, cậu cũng không ngờ anh Du Ninh gì cũng làm được của mình thế mà không biết nấu ăn.
Thẩm Du Ninh trước đây có nói với cậu tay nghề nấu ăn của mình không tốt lắm, Đường Nặc vốn tưởng đối phương chỉ khiêm tốn, giờ cúi đầu nhìn cái thứ không rõ hình dạng trên tay Thẩm Du Ninh, chao ôi, anh Du Ninh nhà cậu trung thực phết.
Đường Nặc có hơi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chết, không cho phép thứ như thế này tồn tại dưới mắt mình. Cậu tay cầm tay Thẩm Du Ninh từng bước một chỉ anh cách gói bánh.
Đôi bàn tay nhỏ bé của cậu lắc qua lắc lại trong lòng bàn tay Thẩm Du Ninh, cách một tầng bột mì mỏng manh truyền hơi ấm cơ thể tới anh.
Thẩm Du Ninh đột nhiên nhanh trí những cái sủi cảo kế tiếp đều gói đến xấu đau xấu đớn.
Đường Nặc không hiểu, cực kỳ không hiểu, cái đầu tiên đã đủ xấu rồi, nhưng ai mà ngờ những cái sau còn xấu kinh hơn nữa, cuối cùng cậu không còn cách nào nữa, lại ngại phải nói thẳng, chỉ đành thở dài, đè tay Thẩm Du Ninh xuống: “Anh Du Ninh, thôi để em làm cho.”
“Chê anh gói không đẹp?” Thẩm Du Ninh nghẹn cười, cố ý chọc cậu.
“Không phải... Em làm thì sẽ nhanh hơn chút.”
Thẩm Du Ninh nổi hứng trêu đùa, ồ một tiếng, đứng thẳng người nhìn cậu chăm chú từ trên cao xuống.
Đường Nặc bị anh nhìn chằm chằm không thể làm gì, chỉ đành phải nói thật: “Đúng vậy, là gói.... không được đẹp lắm, mà thật ra là tại em không biết những cái anh gói, lúc đưa đi nấu có bị hư hay không...”
Cậu nói vừa uyển chuyển, lại thẳng thắn, vừa lém lỉnh lại bình tĩnh, Thẩm Du Ninh giơ ngón trỏ dính đầy bột mình cọ một cái lên chóp mũi Đường Nặc, cố ý nói: “Thầy Tiểu Nặc thật sự là không kiên nhẫn, cũng không thông cảm cho học sinh dốt như anh.”
Đường Nặc theo bản năng giơ tay lau đi nhưng lại quên mất tay mình cũng toàn bột mì, cọ một cái, lập tức biến thành mèo hoa.
“Nào có,“ cậu giương khuôn mặt bẩn hề hề ngụy biện với Thẩm Du Ninh, “Em... không phải là hi vọng chúng ta không phải ăn canh sủi cảo sao, tết nhất vẫn nên ăn sủi cảo thì hơn...”
Cậu càng nói đầu cúi càng thấp, càng nói càng chột dạ, Thẩm Du Ninh nhìn dáng vẻ này của cậu thật sự rất buồn cười, vươn tay giúp cậu lau bột mì trên mặt.
“Em... để em tự làm.”
Từ khi biết nhớ tới nay chưa từng ai lau mặt cho Đường Nặc, được đối xử giống như trẻ con khiến Đường Nặc cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Ngẩng đầu.”
Thẩm Du Ninh lại giả vờ như không nghe thấy tiếp tục trêu chọc mèo hoa nhỏ ngoan ngoãn.
“Cổ của em là sao vậy?”
Trên cổ lưu lại một thoáng mềm mại, khẽ vuốt ve như có như không, Thẩm Du Ninh hỏi vết chàm trên cổ cậu.