Lúc Đô Ân Vũ quay lại, đi theo sau là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh.
Giang Dực vốn đang ngồi trên bậc thang thở hổn hển uống nước, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này bỗng 'soạt' một cái đứng bật dậy.
Có chuyện gì vậy? Giang Dực không nhiều lời kéo Đô Ân Vũ ra sau mình, nhỏ giọng hỏi.
Người đàn ông kia tới là có mục đích, vừa mới đến đã đi thẳng sang chỗ Đường Nặc, đặt mông ngồi xuống cạnh người ta, nói bô bô một tràng dài mà mấy người còn lại nghe không hiểu.
Lần này đổi sang Thẩm Du Ninh khó chịu, anh chen giữa người đàn ông với Đường Nặc, dùng tiếng anh lịch sự hỏi người kia, Xin hỏi anh có chuyện gì sao?
Người đàn ông ngắc ngứ trả lời: Tiếng anh của tôi không tốt lắm.
Đường Nặc thò đầu ra từ sau vai Thẩm Du Ninh, giọng nói cậu ấm áp dịu dàng, là tiếng Pháp thuần túy.
Trái tim Thẩm Du Ninh run lên, anh sớm biết ngành học của Đường Nặc là tiếng Pháp nhưng đây là lần đầu tiên nghe cậu nói.
Ngôn ngữ này vốn đã lãng mạn, lại kết hợp với giọng nói ngọt mềm của Đường Nặc, tựa như viên chocolate sữa bò nồng nàn, khiến trái tim Thẩm Du Ninh ngập tràn lỗ hổng ngọt ngào.
Đường Nặc lúc nói tiếng Pháp không nhanh không chậm, tựa như một vương tử nhỏ ưu nhã, còn Thẩm Du Ninh ở giữa hệt như kị sĩ của cậu.
Cuối cùng người đàn ông nói một tiếng Merci' chuẩn bị trao một cái ôm hôn theo phép lịch sự, Đường Nặc lễ phép từ chối, không biết cậu nói cái gì, người đàn ông bỗng bật cười ha ha, hai người đổi sang bắt tay.
Thẩm Du Ninh còn chưa kịp bất mãn, người đàn ông đã gật đầu với anh như chào hỏi, sau đó đi thẳng.
Người nước ngoài đều như vậy hết, Đường Nặc nhanh chóng giải thích, Đều rất nhiệt tình, thường thì... gặp mặt sẽ ôm hôn, đây cũng là một phần trong lễ tiết của họ.
Anh ta vừa rồi còn định hôn em? Đối với việc người đàn ông lúc nãy chưa được sự cho phép đã nắm tay Đường Nặc khiến Thẩm Du Ninh vốn không vui rồi, giờ nghĩ lại lúc nãy người kia ghé mặt lai, Đường Nặc lắc đầu, hóa ra là đang thương lượng có hôn hay không!?
Ừm, nhưng em nói với đối phương, anh là bạn trai của em, em chỉ hôn với bạn trai, nếu anh ta làm vậy, bạn trai em sẽ không vui. Đường Nặc ngoan ngoãn đáp.
Ồ... Thẩm Du Ninh ngay lập tức bình tĩnh lại.
Anh ta là người quen lúc bọn em đi xem triển lãm, ngôn ngữ không thông, em giới thiệu cho anh ta một ít phương pháp của bánh ngọt truyền thống nước mình, lúc nãy anh ta đến tìm em hỏi chi tiết. Đường Nặc tiếp tục nói.
Được rồi... Thẩm Du Ninh không tiện nói gì thêm.
Anh chơi bóng đẹp trai quá trời, Đường Nặc ôm chặt cánh tay phải Thẩm Du Ninh, nghiêng đầu gối lên vai anh, Ân Vũ kể cho em hóa ra anh là hotboy của đại học A, có phải trước đây có rất nhiều người theo đuổi anh không?
Cũng bình thường... Thẩm Du Ninh được dỗ cho bay bổng.
Giang Dực lần đầu tiên biết được Đường Nặc học tiếng Pháp xuýt xoa mãi, còn hỏi cậu tốt nghiệp trường nào.
Đại học F. Đường Nặc nghiêng mặt đáp.
Trường nổi tiếng đó, Giang Dực không khỏi khen ngợi, hắn thu hồi sự ngạc nhiên, tiếp tục hỏi, Nhưng mà cậu làm đồ ngọt cũng rất ngon, sao giữa chừng lại đổi nghề? Cậu thích làm bánh ngọt hả? Hay là không muốn học tiếng Pháp nữa?
Em rất thích làm đồ ngọt, nhưng càng thích tiếng Pháp, ước mơ ban đầu của em là một phiên dịch viên.
Ồ... Giang Dực nghe mà bối rối, Vậy sao cậu không tiếp tục học? Muốn mở cửa hàng hơn sao?
Bả vai Thẩm Du Ninh cứng đờ, ý thức được đây không phải là câu hỏi hay.
Trước đây Đường Nặc đã từng nói nguyên nhân với anh, đơn giản là nguyên do ngoài ý muốn cùng tiếc nuối, là khúc mắc nan giải.
Tối nay chúng ta...
Em có ý định học tiếp. Đường Nặc ngắt lời Thẩm Du Ninh đang cố ý chuyển đề tài, mà câu trả nói của cậu cũng nằm ngoài dự đoán, Em chuẩn bị cuối năm nay sẽ thi lên thạc sĩ, nếu thuận lợi thì sang năm sẽ đi học lại.
Nặc Nặc Thẩm Du Ninh vuốt ve gáy Đường Nặc, giọng nói không giấu nổi sự vui mừng, Em thật sự nghĩ vậy sao? Sao không nói với anh?
Em là gần đây mới quyết định chuyện này, nhưng mà, đã gần một năm em không động đến sách vở, cũng không biết có được hay không, nhưng nghĩ lại em có thể cố gắng thử xem...
Thử cũng được, thử cũng được. Thẩm Du Ninh vui vẻ, sờ chóp mũi cố gắng che giấu, lại ngập ngừng hỏi: Vậy em... đã nghĩ thi ở đâu chưa?
Đại học A. Đường Nặc đáp không chút do dự, Tuy rằng đầu vào của đại học A rất khó, nhưng đây vốn là mục tiêu ban đầu của em, hơn nữa cách nhà cũng gần, nếu học ở chỗ quá xa em sẽ không nỡ xa anh.
Lời này tựa như một liều thuốc thư giãn gân cốt khiến cả người Thẩm Du Ninh thoải mái bồng bềnh, kể từ sau đợt giáng sinh năm ngoái, Thẩm Du Ninh không còn nhắc đến chuyện học lại với Đường Nặc, anh nghĩ như bây giờ cũng tốt, chỉ cần Đường Nặc khỏe mạnh hạnh phúc, anh cũng không mong gì hơn.
Hiện tại Đường Nặc lại chủ động nói với anh cậu có kế hoạch học lên cao, hơn nữa còn là học ở đại học A, tiếp tục mộng tưởng không phải chuyện dễ, nhưng có ý chí tiến lên phía trước là tốt, mà động lực của cậu là gì, hai người không cần nói cũng biết.
Sau khi biết suy nghĩ của Đường Nặc Thẩm Du Ninh không có việc gì lại hỏi thăm mấy người bạn học cũ, Đường Nặc nói anh đừng lo, Nhạc Hạ Hề là phụ đạo viên ở đại học A, có tin tức gì mới đều nói cho cậu hay.
Nhưng phỏng chừng là làm học sinh giỏi đã quen, Thẩm Du Ninh lúc chơi điện thoại cũng không yên, đánh được hai ván game lại vô thức mở thanh tìm kiếm, tìm tòi kinh nghiệm giữa biển rộng tri thức.
Kinh nghiệm sau khi trải qua thế chiến 2 - Thi lên thạc sĩ, tổng kết thất bại rút ra bài học, người từng trải muốn nói với bạn.
Cái này không được, còn chưa bắt đầu, đâu thể tổng kết thất bại được, dấu hiệu không tốt.
50 gói kinh nghiệm, dẫn bạn đến những bí mật.
Cái này cũng không được, hướng dẫn tính phí, nhìn kiểu gì cũng thấy giống lừa đảo.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đẻ Thuê Cho Anh
2. Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”
3. Tình Thương Nhất Sinh
4. Hứa Với Anh Một Đời Không Buông Tay
=====================================
7000 câu chia sẻ, những phương hướng ngắn gọn.
Cái này không tồi, Thẩm Du Ninh click mở liên kết, gọi Đường Nặc tới.
Bé cưng, cho em xem thứ tốt này.
Hả, đến đây. Đường Nặc đang phơi quần áo ngoài ban công, cậu thả đồ xuống chạy bước nhỏ tới, cong mắt, hỏi: Cái gì vậy ạ?
Trang web không load ngay được, màn hình trống một lúc, 'thứ tốt' lập tức xuất hiện.
Đáng lẽ Thẩm Du Ninh phải nghĩ đến một bài viết chia sẻ kinh nghiệm mà mở khó khăn như vậy thì chỉ có thể là lừa đảo hoặc chứa virus.
Đáng tiếc đã quá muộn, chờ lúc anh nhận ra điều gì đó không ổn, một cơ thể trắng như tuyết trong bộ nội y gợi cảm đồng thời xuất hiện trước mặt hai người.
Ca...ca ca... Nụ cười của Đường Nặc khựng nơi khóe môi, hai mắt mở to, giọng nói khẽ run, Đây là... ý gì?
Không phải, không có, đây là hiểu lầm. Thẩm Du Ninh cũng hốt hoảng, nhưng may thay đầu óc vẫn bình tĩnh, nhanh chóng đóng lại, giơ giao diện vốn có cho Đường Nặc xem.
Anh vốn muốn mở một bài viết kinh nghiệm, cho em xem, nhưng không ngờ mở ra lại như vậy.
Đường Nặc lại nhìn điện thoại Thẩm Du Ninh, chậm rãi gật đầu.
Em có thể kiểm tra lịch sử tìm kiếm của anh, anh thật sự không phải loại người như vậy. Thẩm Du Ninh đưa điện thoại cho Đường Nặc để cậu kiểm tra.
Thật ra không cần đâu... Đường Nặc lẩm bẩm, Điểm này em vẫn còn tin anh.
Hai người nhìn nhau không nói gì, hình ảnh vừa rồi ảnh hưởng không nhỏ với Đường Nặc, một mặt là bị dọa, mặt khác là...
Ca ca này, em hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời đúng sự thật cho em. Đường Nặc đỏ mặt nói.
Ừm, em nói đi.
Lúc nãy... Cái đó, anh thích, thích như vậy sao?
Hả? Thẩm Du Ninh hóa ngốc, Sao có thể chứ bé cưng, anh chỉ thích em.
Không phải nói cái đó... Đường Nặc ngập ngừng hồi lâu, Em hỏi anh, dáng vẻ đó, thích không?
Anh... Thẩm Du Ninh bối rối, Anh không hiểu lắm.... ý của em là ý mà anh đang nghĩ sao?
Anh nghĩ cái gì?
Đường Nặc vừa nói lời này xong trong đầu Thẩm Du Ninh lập tức tối dần, khuôn mặt vừa rồi trên điện thoại dần thay thế bằng khuôn mặt của người đối diện, hoàn hảo không chút khó chịu.
Anh... Thẩm Du Ninh mở miệng, xoang mũi dần nóng lên, cách hai tháng anh lại lần nữa biểu diễn cái gọi là tái hiện ngày hôm qua.
Ca ca! Anh sao lại chảy máu mũi rồi?
Lời tác giả:
Thẩm Du Ninh: Các bạn hiểu ý tôi đúng không!