Rất lâu đã không khắc, một pho tượng này Chu Khải ngồi chỉnh chỉnh mất cả một buổi tối, từ khi kết thúc công việc liền bắt đầu làm, một mực ngồi điêu đến hừng đông bốn giờ sáng mới hoàn thành. Dùng củ cải trắng điêu thành mây, lấy tăm gắn bám vào cột bí đỏ cao ngất, trên đó là một con đại bàng đang muốn giương cánh bay lượn, mỏ nó còn ngậm một bức họa dùng lá trúc xâu thành, mặt trên có khắc tên —— thật là một hình ảnh đẹp mắt!
Tiệc tối cùng ngày, Chu Khải ăn mặc chỉnh tề đến bữa tiếc ở đại sảnh, tại chỗ bốn bàn khách làm thịt vịt Bắc Kinh. Vị đổng sự kia cảm thấy có chút kỳ quái, chờ hắn làm xong liền đi tới dùng tiếng Trung sứt sẹo chào, sau đó uyển chuyển hỏi: “Hôm nay Triệu đầu bếp không ở đây sao?”
Chu Khải cười cười, “Hắn về nước.”
“Không quay trở lại sao?”
Nhìn Chu Khải gật đầu, người này lộ ra biểu tình thất vọng, nhưng sau đó vừa sợ vừa kinh ngạc nói: “Nói như vậy, con đại bàng này… Là cậu làm?”
“Đúng vậy.”
“Rất hoàn mỹ!” Nam nhân không hề keo kiệt ca ngợi, “Cậu cùng Triệu đầu bếp đều thật xuất sắc!”
Dư Dương đứng ở một bên không lên tiếng nhìn hết tất cả. Nào tượng đại bàng, nào Quan Lệ Dĩnh đặc biệt quan tâm bữa tiệc ở tầng ba ba ra sao. Nhìn nó được đặt ở bàn chính giữa, xung quanh bày biện hoa tươi, Dư Dương thực sự bội phục Chu Khải. Nguyên lai, hắn cũng không phải trông như cái dạng bình thường nhìn thấy: cà lơ phất phơ, cẩu thả,… Hóa ra… tay nghề hắn lại làm được một thứ tinh tế như vậy.
Buổi tối mười một giờ, bữa tiệc rốt cục kết thúc, sau khi tất cả khách hàng đi hết, bọn họ liền bắt đầu dọn dẹp.
Mã Húc Dương hô hai người phục vụ bà, “Đến, không còn nhiều thời gian đâu! Cùng lấy khăn trải bản xuống trước!”
Sau khi thu dọn bàn xong, Dư Dương đem con đại bàng chuyển tới bàn bên cạnh sau đó mới bắt đầu dọn những thứ khác.
“Ai, cậu đang làm gì, phải làm cùng một lúc với những người khác chứ!”
Mã Húc Dương ở đầu này kêu lên, Dư Dương nghi hoặc, “Cái này có phải vứt đi không?”
“Không thì cậu chuẩn bị đem nó đi đâu? Động tác nhanh lên một chút!”
Nâng đồ cùng hai bao rác lớn đứng ở cửa phòng rác do dự, vừa vặn xô phải Chu Khải cũng đang cầm bao rác.
“Này, cậu làm gì đấy?”
Nhìn thấy trong lòng bàn tay Dư Dương nâng tác phẩm điêu khắc của mình nhất thời không nói lên lời, Chu Khải híp mắt khoát tay, “Muốn nói tôi là người khắc đồ ăn đẹp nhất thế giới phải không? Đến đây đi, tôi nghe.”
“…” Đau lòng tuyệt đối là thừa, thầm nghĩ ăn miếng trả miếng mà đem những lời tự kỉ của hắn chặn hết lại, “Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ là qua đây đem tác phẩm cho ‘ người khắc đồ ăn đẹp nhất thế giới ’ xử lý mà thôi.”
“Tự nhiên muốn làm gì cũng được, thích thì ném không thích thì không ném a, dù sao cũng chỉ là công sức sáu tiếng đồng hồ thôi.”
Cố tình làm bộ dạng chẳng hề để ý, người trước mắt trái lại như ý liệu trừng lớn đôi mắt: “Anh khắc mất sáu tiếng đồng hồ!?”
“Thế nào, lại không nỡ bỏ?” Lần thứ hai vô sỉ cười lên, trái lại phát hiện Dư Dương thực sự là một bộ dạng không nỡ bỏ, Chu Khải đi qua, từ trong tay cầm lấy cái tác phẩm kia, không có một chút do dự ném vào thùng rác, “Đừng có làm ra bộ dạng như kiểu sinh ly tử biệt có được hay không? Cái này để hai ngày nữa sẽ hỏng, nếu cậu thích thì cùng lắm tôi điêu cho cậu một cái a.”
Chu Khải ngắm nhìn người bên cạnh một cái, sau đó đùa: “Bây giờ, nếu cậu cầu xin tôi, tôi sẽ làm cho cậu một con.”
Dư Dương hung hăng cho Chu Khải một quyền vào vai, thấy hắn khoa trương nhe răng trợn mắt, mới tính là xong.
“Uy, buổi chiều ngày kia đừng quên phải đi mua món ăn!”
Dư Dương cũng không quay đầu lại, đáp một tiếng “Biết rồi!” Liền vội đổi quần áo đi lấy xe.
Khi đến trạm xe lửa, thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ nhớ tới buổi tối thật lâu trước kia. Chính là ở chỗ này, vô ý gặp được Chu Khải hẹn hò cùng đồng hệ học trưởng. Nhớ tới một Chu Khải khuôn mặt không sao cả hướng hắn giải thích hiểu lầm, hai chữ chia tay nói một cách thật bình thường, giống như đấy chẳng phải là chuyện gì nghiêm trọng. Đối chuyện nấu ăn dụng tâm như vậy, đối với chuyện tình cảm trái lại thật cẩu thả. Dư Dương đoán không ra, chỉ cảm thấy người này như là bị tầng tầng đóng gói, chỉ nhìn một cái không thấy được bên trong.
Trở lại ký túc xá, đã là đêm khuya.
Mở cửa đầu tiên đèn cảm ứng ở lối đi nhỏ liền sáng lên, cậu đi ở dưới ngọn đèn cam hôm ám, lấy ra chìa khóa mở cửa phòng, ngoài sở liệu lại nghe được động tĩnh ở phòng bên cạnh.
Có bốn người sống ở cầu thang bên trái của ký túc xá, bọn họ dùng chung nhà bếp cùng phòng tắm. Chỗ tốt là mỗi người đều có thể sở hữu một gian phòng độc lập, còn bất tiện là cách bố trí các phòng: hiệu quả cách âm cực kì tệ.
Sát vách là lưu học sinh Australia gần đây mới có bạn gái, mới hai ba ngày đã mang người về kí túc. Lúc đầu, Dư Dương chỉ cảm thấy có vẻ hơi lúng túng, bất đắc dĩ đành phải bịt tai vào. Không biết có phải vì vậy mà học sinh người Hàn Quốc đã chuyển ra ngoài hai ngày trước không. Nhưng mắt thấy phòng sát vách gần đây tần suất chỉ tăng chứ không giảm. Dư Dương thở dài, đem theo chìa khóa ra đầu cầu thang nghe điện thoại.
Người ở cách xa vạn dặm lúc này chắc là vừa mới rời giường, chỉ là nghe cái thanh âm quen thuộc, Dư Dương liền vui vẻ cười, phiền muộn bất đắc dĩ lập tức liền quẳng ra sau đầu.
Người này dồn hết công sức vào mấy hạng mục tài chính nên thức đêm là không tránh được, khi làm việc sẽ rất nghiêm, sẽ không để bản thân phân tâm. Nhưng mỗi khi rảnh là liền gọi điện tới hỏi thăm sinh hoạt hàng ngày của cậu.
Dư Dương kể cả nhắm hai mắt lại đều có thể tưởng tượng: khi người kia vừa hoàn thành xong một hạng mục là có thể sẽ ngủ một giấc thật thoải mái. Sau khi tỉnh lại sẽ mang theo một cái đầu tổ quạ ngồi cạnh giường, một bên nghiêng đầu kẹp lấy cái điện thoại chào cậu buổi tối, một bên tìm quần áo. Thủ sẵn áo sơmi đã xắn sẵn ống tay áo, cũng không đi hỏi cậu những câu hỏi ngu ngốc như kiểu “Em có hay không nhớ tôi?”
Dư Dương hi hi ha ha không muốn trả lời, nghe thanh âm nam nhân ngay tại bên tai, dường như khoảng cách thực sự giữa hai người đều không tồn tại. Luôn quên không được năm đó người ấy đem cậu đang khóc nức nở mà ôm lấy, không hỏi cậu vì cái gì không nguyện ý đối mặt, vì cái gì sợ hãi, chỉ bá đạo lại nghiêm túc nói: “Nếu như thực sự thích, thì không cần phải sợ hãi cùng tôi một chỗ.” Làm cậu một phát không thể khống chế mà ngã vào trong sự dịu dàng của hắn.
“…Tôi nghĩ anh.”
Người ở đầu dây bên kia thất thần, sau đại khái lại cười, “Ngoan, tôi chờ em nghỉ đông trở về.”
Ước định xong rồi nghỉ đông về nước, thế nhưng tính tính thời gian, còn có hơn hai tháng, “… Còn rất lâu.” Thanh âm thật giống như là bất mãn.
“Nửa năm cũng đã trôi qua rồi, rất nhanh thôi.”
Năm đó nói tới đến vấn đề lưu học ở Đức, nam nhân nói: “Nếu như không có tôi, em có thể do dự hay không?”
Dư Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng thành thực lắc đầu.
Nam nhân nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, như là trấn an, “Đi thôi, em cũng không phải là đi không trở lại, tôi chờ em là được.”
Thế nhưng Dư Dương vẫn cảm thấy có chút thẹn với Tưởng Vũ Châu. Mỗi một lần nghe được giọng nói dịu dàng ấy, nghĩ một người như vậy ở lại nới xa xôi chờ đợi mình, liền cảm thấy vừa hạnh phúc vừa xấu hổ.
“Tưởng Vũ Châu, tôi thực sự rất nhớ anh.”