Giường sát vách là một ông lão gần tám mươi, hai đứa con gái đều bận con nhỏ, nên toàn phải phiên nhau đến chăm sóc. Chẳng qua ông lão luôn luôn vui tươi hớn hở, nghe nói Dư Dương cố ý từ nước ngoài bay về thăm cha, mấy ngày nay lại hầu như ở lại trong bệnh viện chăm cha, lại càng khen không dứt miệng.
Cũng may tình huống của cha đã ổn định khá nhiều từ sau lần phẫu thuật vừa rồi. Nên Dư Dương sau vài ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ rốt cục cũng yên tâm về nhà.
Mấy ngày nay ở Thượng Hải, thỉnh thoảng cũng sẽ nhận được tin nhắn của Chu Khải gửi tới. Người kia đại khái là thừa dịp nhà bếp rảnh rỗi, hỏi thăm tình huống bên này của cậu. Hôm qua ở lại phòng bệnh trông buổi sáng, tin nhắn Chu Khải gửi tới cậu không nhớ trả lời, Dư Dương lười đi tính giờ chênh, trực tiếp gọi qua.
Bên đó đang là buổi sáng, Chu Khải vừa vặn rời giường không lâu.
“Ăn cơm trưa?”
Dư Dương có chút mệt mỏi, nằm xuống trên sofa ở phòng khách, nhắm hai mắt cùng đầu bên kia nói chuyện: “Vẫn chưa, mới từ bệnh viện trở về, lát nữa xem trong nhà còn gì thì ăn thôi.”
“Ăn nhiều một chút, nếu bản thân mà cũng chăm không nổi thì lấy đâu ra sức mà chăm ba chúng ta!”
Dư Dương lẳng lặng nằm, mí mắt cũng không thèm nâng nhưng ngoài miệng vẫn cùng người mặt dày kia nói đùa: “Thế nào lại thành ‘ ba chúng ta ’ rồi? Có thể đừng có không biết xấu hổ như thế không, hả…”
Chu Khải nghe rồi cũng cười, “Vậy cậu bao giờ trở về? Vé máy bay đặt rồi đúng không?”
“Chắc cũng vài ngày nữa, vì tôi cũng không thể nghỉ học lâu…”
Thẳng đến khi dạ dày kêu gào đói bụng, Dư Dương mới đứng lên đi vào nhà bếp tìm đồ ăn trong tủ lạnh thì thấy vài cái sủi cảo. Phải dùng sức gõ vài cái mới đem mấy cái sủi cảo bị đông lạnh tách ra được.
Chu Khải nghe được động tĩnh hỏi, “Lăn qua lăn lại nghịch cái gì thế?”
“Không có gì, lấy sủi cảo ăn, ” Dư Dương thuận miệng hỏi rằng: “Hai ngày nay nhà ăn làm việc thế nào?”
“Bình thường.”
Chu Khải tâm lý oán thầm: tên nhóc dở hơi này làm gì cái chỗ sủi cảo đấy không biết? Chẳng lẽ lò vi sóng đều là để trưng cho đẹp hay sao mà lấy thìa với đũa gõ cho tách ra?
Hắn suy nghĩ một chút, cười hỏi: “Nhớ … mì vằn thắn tôi nấu rồi phải không?”
“Nhớ cái đầu anh!”
Dư Dương ra sức chọc ngoáy cái nồi để mấy miếng sủi cảo rời nhau ra, hơi nửa là do mình nên vỏ một nơi nhân một nơi, nhìn vô cùng thê thảm. Nhưng đồ ăn trong nhà do mẹ nấu thì có ra sao cũng vẫn ngon.
Cuối cùng, múc một thìa tương ớt rải lên cái đĩa, lúc này mới là làm xong đồ ăn.
Nhớ tới tại Dusseldorf lần đầu tiên ăn mì vằn thắn Chu Khải nấu, người nọ cũng là múc cho mình một thìa tương ớt như thế này cho vào trong bát.
Nhớ lại mấy cái hồi trước, mỗi khi ở cùng Chu Khải mọi thứ dường như lúc nào cũng yên bình, nhẹ nhàng. Bởi vì biết hắn đã từng nhìn thấy bộ mặt xấu xí nhất của mình, cho nên cũng không còn phải cố kỵ cái gì: hai người đi với nhau không ngại mà mua gà nướng bên đường rồi ăn luôn trong xe, không những thế còn nhìn nhau mồm đầy thức ăn mà trêu ghẹo; gặp chuyện không vui, cũng không phải lo lắng mình yếu đuối như thế có thành trò cười hay không, cho nên khi khóc rưng rức mà nghe người kia nói không có gì, cùng lắm thì đạp cho hắn mấy cái là xong.
Rõ ràng lần đầu tiên thấy hắn thì là một người ăn nói khiến người khác vô cùng khó chịu, nhưng khi ở chung lâu thì hiểu được hóa ra cũng không khó chịu lắm. Mà vài lần như thế, với cái loại ngữ điệu thiếu đánh ý, lại làm mình hết buồn bực.
Rõ ràng là ba mươi hai tuổi, thế nhưng không hề giống với tuổi thật chút nào.
Trước khi đi một ngày, như thường lệ vào bệnh viện thăm cha.
Mang một ít trái cây đã được gọt sẵn vỏ từ nhà theo, còn mua bánh đậu xanh cha thích ăn nhất. Khẩu vị ưa ngọt của mình đúng là thừa hưởng từ cha chứ không ai khác.
Đến gần bên giường, Dư Dương buông đồ trong tay xuống, gọi một tiếng “Ba “, người ngồi trên giường gật đầu một cái, không nói câu gì.
Sau khi ăn xong trái cây và bánh ngọt, người đàn ông tóc đã hai màu đột nhiên lên tiếng, “Mấy tháng này, ta thường nằm mơ. Trong mơ đều đang nghĩ, con tại Đức có tốt không, có vui vẻ không, việc học có thuận lợi không, đi làm thêm có cực khổ, có vất vả không? Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, không bao giờ để cho ta với mẹ con phải bận tâm lo lắng, ta mấy ngày này sở dĩ lo trước nghĩ sau như vậy, chung quy… Thực sự vẫn là locho con…”
Im lặng thật lâu, tiếng nói chuyện của những bệnh nhân khác trong phòng giống như bị tách riêng ra.
“Nhưng sau đấy ta lại phát hiện, có lo lắng mấy cũng là dư thừa… Con lớn rồi, tự con biết được bản thân muốn cái gì, ý thức được việc mình làm, và bản thân có trách nhiệm với những việc đó, thế là đủ rồi. So với mẹ con, thì ta đúng là không tâm lý được bằng…”
Cha nói chuyện thủy chung không nhìn cậu, mà là nhìn một cây cổ thụ xanh miết ở ngoài cửa sổ. Thượng Hải ngày cả ngày đều có tiếng ve kêu, quấy nhiễu mọi người ngủ, nhưng Dư Dương lúc này trái lại nghe không thấy, bên tai đều là cha trầm thấp lại ôn hòa, nghe đã hai mươi sáu năm, nhưng giờ nghe lại thấy muốn khóc.
“Hắn ở Thượng Hải hay ở Đức, là người Trung Quốc hay là người ngoại quốc…” Nam nhân nói đến đây dừng một chút, “Là nam… Hay là nữ, đều không quan trọng, lúc nào, dẫn về cho ta với mẹ con nhìn một cái là được.”
Thẳng đến khi lên máy bay, lời vừa rồi cha nói cứ ở mãi trong đầu.
Vì hạnh phúc của mình, cha mẹ luôn có thể nhượng bộ, nguyên lai lời này không sai.
Dư Dương đương nhiên không nói chuyện của mình cùng Tưởng Vũ Châu, chỉ cầm cha tay đáp ứng.
Trên máy bay sau khi ăn xong, rốt cục có thể buông xuống tất cả mà an tâm ngủ một giấc. Một đoạn thời gian này, chính mình cùng mẹ cũng chưa từng được ngủ một giấc thật ngon. Trong khi chờ chuyển máy bay thì cậu ở sân bay ăn thêm hai cái burger, lúc này mới thật sự thỏa mãn.
Buổi tối hơn chín giờ, nhà bếp đã hết bận rộn. Chu Khải nói lão Chúc một tiếng, lên lầu đổi quần áo liền đi thẳng đến trạm xe lửa. Tại máy tự động thụ mua vé xe đi sân bay, buổi tối 10 giờ đúng đã tới đến sân bay.
Dư Dương đi tới, đã thấy Chu Khải đứng ở ngay cổng.
“Đến thật đúng giờ nha.”
Nhìn hắn kéo miệng cười, Dư Dương trong đầu chợt nhớ đến lời nói của cha lúc trước khi đi: mặc kệ là người thế nào… Tốt xấu đều mang về nhà cho ta nhìn.
Không thể phủ nhận chính là mình vô ý thức nghĩ đến Chu Khải giống như phản xạ có điều kiện, khuôn mặt của Tưởng Vũ Châu, người đã sống chung hai năm, nhưng khi phải đối mặt thì hắn lại tỏ ra hèn mọn.
Trở lại xe lửa, hai người cùng một chỗ ăn bánh ngọt Dư Dương mang đến từ Thượng Hải, câu được câu không nói chuyện.
Miếng bánh mềm mềm dẻo dẻo, ở giữa là miếng đậu ngọt ngọt, cắn một miếng thôi khiến cả khoang miệng tràn ngập vị ngọt.
Dư Dương nhìn Chu Khải ăn bánh, cởi xuống quần áo lao động mặc vào quần jean rách rách nát nát cùng T-shirt, đại khái là cằm một tuần không đi để ý cạo nên râu lại dài ra, khuôn mặt hiện giờ tràn đầy thỏa mãn —— nam nhân hôm nay giống như thật cao hứng.
“Ăn ngon không?”
“Ưm, không tệ. Đi về tìm lão Du nghiên cứu nghiên cứu, nói không chừng tự mình cũng có thể làm được!”
“Du đầu bếp thì còn có thể trông cậy, chứ còn anh thì quên đi…”
“Ba ngày không bị ăn đánh nên ngứa đòn hả!”
Dư Dương đập tay hắn, cười: “Bỏ đi, tay đầy bánh… Này!”
Xe lửa buổi tối, không đến nửa giờ đã đưa bọn họ về Duisburg.