Tiệc cưới đêm đó, nhà ăn từ chối phục vụ khách lẻ. Tiệc lễ cho gần 150 người đã khiến nhà bếp mất vài ngày để chuẩn bị.
Người Trung Quốc làm đám cưới, luôn chú trọng tất cả mọi thứ kể cả thứ nhỏ nhất. Mặc dù tổ chức lại nước Đức xa xôi, thời gian khai tiệc vẫn phải chuẩn xác là 18:08. Vì thế, cho dù sáu giờ mới bắt đầu cử hành lễ thì nhà ăn đã phải chuẩn bị từ trước, nhà bếp thì càng vất vả hơn, cả buổi chiều làm việc không ngừng nghỉ. Nếu không phải Quan Lệ Dĩnh đã đáp ứng Giáng Sinh sẽ được nghỉ thêm một ngày, tổ chức đi chơi một bữa, chỉ sợ là đến một người cần cù chăm chỉ cũng sẽ thấy bất mãn.
Trước đây ở trong nước, Chu Khải không phải chưa từng làm qua tiệc cưới. Chỉ là khi đó nói là ít thì cũng phải có tám đến mười đầu bếp, hơn nữa thêm thực tập sinh, căn bản không giống hiện tại chỉ có bốn người cứ như vậy quay như chong chóng. Cũng may năm ngoái khi lão Triệu còn làm, nhà ăn cũng nhận một tiệc cưới giống như vậy, kinh nghiệm so với cái gì cũng quý giá.
“Tiểu Vương, đi trộn rau!”
Chúc Vân Tường đem chỗ rau thái sạch sẽ, trước mặt là mười đĩa rau trộn đẹp mắt, chỉnh chỉnh tề tề bày bàn ở thật dài phía trước. Nguyên bản Chu Khải nghĩ làm tám đĩa, Mã Húc Dương vênh váo tự đắc mà đem giao tình của Tào tổng cùng Thạch tổng khơi lên, nên thế nào cũng phải cho Thạch tổng mặt mũi, Chu Khải không tính toán tại sao trước tiên không tìm hắn nói chuyện, mà chỉ giao cho Chúc Vân Tường giảm số lượng của mỗi món ăn khác đi một ít.
Biết rõ hôm nay phải làm nhiều, hắn còn cố ý gọi đến ba phục vụ sinh.
Lưu Bân đứng trước quầy nhìn thực đơn bày biện món ăn, tiện cho Chu Khải chỉ cần nầu nướng.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau đó, Chu Khải tự mình nghe điện thoại nội bộ từ tầng trên.
“Mã Húc Dương nói có thể mang canh lên, xong rồi hâm đồ ăn đem ra, để ý tốc độ, không cần quá nhanh.” Là âm thanh Dư Dương.
“Biết rồi.”
Đêm nay trên lầu phỏng chừng cũng kêu đến một nhóm lớn phục vụ sinh, theo như những cuộc nói chuyện phiếm khi trước, sau khi tiệc cưới chấm dứt còn muốn lôi sạp ra chơi mạt chược, chơi thâu đêm luôn. Mang món cuối cùng đưa lên trên, nếu hôm nay không gọi thêm người giúp chỉ sợ không thể chống đỡ được.
Chu Khải treo luôn điện thoại đi về đến bếp của mình, Chúc Vân Tường tạm thời nghỉ cũng qua đây giúp đỡ.
Cá từ trong nước chủ ý mang sang, hiện tại đã làm sạch sẽ, ướp cùng với măng, ốc, nấm ti, củ cải, nấm hương chờ nấu. Trong nồi nước dùng đang sôi, Chu Khải đem nước ướp hòa với nước dùng, sau đó bật bếp xào hành tỏi, cho đường, xì dầu cùng gia vị, lại đem nguyên liệu vừa mới ướp xong cho vào, cho thêm muối, dấm, bột, chờ nước vừa sôi liền múc ra bát. Một món cá như vậy là xong.
Phía sau ngoại trừ lão Lưu bày món ăn, còn có học sinh công sáng sớm đã bày chén canh, 150 chén, có chút vội, vì đang làm dở lại bị điều qua bàn khác làm. Tiểu vương phải tìm cái hộp rau phía sau Chu Khải, bỏ mỗi chén canh một nhúm rau thơm mới hoàn thành. Chu Khải đang làm thì có hai phục vụ sinh giúp bưng món cay Tứ Xuyên ra thang máy truyền món lên.
Thực đơn tại mỗi bàn đều có dán, thời gian phụ trách phải mang lên cùng với trật tự đều phải nhớ kĩ.
Du Tiệp nhìn nhìn tốc độ Chu Khải đầu này ra món ăn, bật bếp bắt đầu làm tôm sốt ăn kèm với dưa chuột. Sau khi làm xong, bày ra đĩa không sớm không muộn đặt cạnh đĩa của Chu Khải.
Tuy rằng cùng lão Du nhận thức không lâu, cũng chính là sau khi đến Đức hai năm này, rất nhiều chuyện luôn phối hợp như vậy, làm cùng một chỗ lâu tự nhiên sẽ hiều ngầm ý nhau. Bọn họ đều có thói quen thấy người bên cạnh làm gì thì mình sẽ làm cái khác. Cho nên mới nói một đầu bếp là rất khó cải biến, người tâm phúc nếu như thay đổi liền không ổn.
Chỉ là, trên đời này cũng không phải mọi chuyện đều chỉ bằng làm một lúc liền có thể có cảm tình.
Đêm qua làm xôi bát bảo ăn không tệ, theo truyền thống thì vừa tốt mà lại không thiếu sang trọng.
Chu Khải trước khi nghĩ thực đơn liền hỏi qua, khách lần này hầu hết đều là người phía nam. Trong xôi bát bảo có hạch đào, hạt sen không chỉ ngụ ý tốt lành mà bản thân người phía nam cũng hảo ngọt.
Du Tiệp tối hôm qua khi thổi gạo nếp, lúc ban đầu làm một mẻ quá mềm, không đủ lý tưởng, đối với khẩu vị thơm ngọt tiêu chuẩn mà nói, ngọt thì có thể chấp nhận nhưng hương thì không hề có. Chu Khải thử một miếng, cũng lập tức phát hiện vấn đề này. Lần thứ hai, hắn thay đổi một chút công thức của Du Tiệp, kết quả món đi ra ăn ngon không tưởng. Du Tiệp quấn lấy hắn nửa ngày hỏi hắn làm cách nào, hắn chỉ là cười cười, nói thiên cơ bất khả lộ.
Cuối cùng khách nhân ăn rất vừa ý, sau khi nhà bếp toàn bộ chấm dứt, Chu Khải còn cố ý lên lầu đi chào hỏi.
Nhà trai bên này đối với yến hội khen không dứt, còn cố ý nhắc tới mấy món ăn đặc sắc, trong đó cũng có xôi bát bảo.
Chờ hắn về lại nhà bếp, ba phục vụ sinh còn đang túm lại chia nhau ăn xôi bát bảo. Hôm qua làm được nhiều, còn thừa một ít, cái này thôi cũng đủ an ủi cái dạ dày phải chịu đựng cả một buổi tối.
Lưu bân dọn dẹp chỗ của mình, “Đêm nay ăn đồ thừa!”
Vì chuẩn bị 150 suất ăn, khó tránh khỏi có bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn thừa, thế thôi nhưng cũng khiến bao nhiêu phục vụ sinh mừng phát khóc.
Lúc này nhà bếp dừng, nhưng trên lầu sợ rằng còn muốn bận rộn một thời gian nữa. Chu Khải nghĩ trên lầu còn có một gia hỏa cũng ham ngọt như mạng, thế là liền đem phần xôi bát bảo cuối cùng bỏ vào trong tủ lạnh.
Buổi tối mười giờ hơn, quỷ chết đói quả nhiên vẫn là không đành lòng bạc đãi dạ dày đang kêu vang của mình, tranh thủ lúc rảnh rỗi cùng một phục vụ sinh khác xuống nhà bếp kiếm ăn.
Chu Khải vắt chân ngồi ở bên trong, hướng người đứng ở cửa nói: “Này, không phải nhân viên nhà bếp mà tùy tiện vào tìm ăn, không sợ bị mắng sao!”
Một nam sinh đi phía trước Dư Dương nhún nhún vai, một bộ dáng không quan tâm, “Mặc kệ! Thật chết đói rồi! Chu trù, có gì ăn ngon chút không?”
Hai người cùng mấy phục vụ sinh ở nhà bếp một bên nói chuyện một bên càn quét đồ ăn dư lại trên bàn. Phát hiện nhà bếp còn có lầu đùi gà nấm xào bò kho vừa mới bưng lên trên lầu, cảm thán chính mình tốt xấu gì cũng được hưởng thụ thế nào gọi là bàn tiệc 888 eur, tuy rằng chỉ là một chút.
Chu Khải đem đồ từ trong tủ lạnh ra, dùng lò viba hâm nóng, phóng tới trước mặt bọn họ.
“Oa! Còn có xôi ngọt thập cẩm, cảm ơn chu trù!”
Mà Dư Dương không hé răng, nhìn bát xôi ngọt chính mình vẫn thích ăn, ngẩng đầu nhìn nhìn Chu Khải.
“Nhìn cái gì, mau ăn! Ăn xong rồi thì quay lại làm việc.”
Mười giờ rưỡi, nhà bếp chính thức kết thúc công việc.
Kiểm tra xong thực phẩm nguyên liệu nhập kho, cả điện, nước,… Đóng cửa xong bốn người lảo đảo lên lầu. Trong thang máy vẫn còn nghe được tiếng lễ hội ồn ào.
Chu Khải sau khi tắm xong, ghé vào trên giường mơ mơ màng màng ngủ mất. Lúc tỉnh lại không biết là mấy giờ đêm, chỉ nghe được tiếng Mã Húc Dương nói chuyện tại lối đi nhỏ, còn có âm thanh từ máy tính do mình quên tắt.
“Đầu này có phòng trống, có thể ngủ hai người.”
“Mã quản lí, buổi tối tôi có cùng Du trù nói qua, có thể ngủ trong sofa phòng hắn.”
“Vậy ngươi đi, còn có… Này thì sao?”
Chu Khải mở cửa, đèn tường ở lối đi nhỏ khiến hắn hơi hơi nheo mắt.
“Đừng gõ, lão Chúc ngủ rất sớm.” Tuy rằng trong phòng lão Chúc còn có thể gắng gượng, nhưng hắn luôn luôn nghỉ ngơi sớm, Chu Khải gạt đi ý niệm đánh thức lão Chúc trong đầu Mã Húc Dương, “Không có chỗ nghỉ thì qua phòng tôi nghỉ tạm được rồi.”
“Tôi…”
Mã Húc Dương đương nhiên sẽ không chú ý đến biểu tình Dư Dương, vội đến cái giờ này, ai cũng hi vọng sắp xếp sớm một chút rồi sớm một chút nghỉ ngơi, dù sao thời gian có thể ngủ không đến mấy tiếng đồng hồ.
“Này Dư Dương cậu ngủ chỗ Chu Khải không thành vấn đề đi? Được rồi, đều nghỉ ngơi đi.”
Chu Khải một tay dựa vào cạnh cửa, nhìn Dư Dương biểu tình giống như bọn họ lần đầu tiên gặp nhau.
“Vẫn là tôi ngủ sô pha đi.”
Chu Khải ngoảnh mặt làm ngơ, đem chăn gối để bên cạnh mình: “Ít nói nhảm.”
Tắt đèn, trong phòng tối như mực, nhưng không được bao lâu nữa trời sắp sáng rồi.
Người nằm rất an tĩnh, một cái xoay người cũng không có. Chu Khải cho rằng hắn đã đi vào giấc ngủ, lại không nghĩ rằng thanh âm quen thuộc truyền đến: “… Anh bắt đầu ngủ đi.” nghe thế nào cũng mang theo chút xấu hổ.