Tạm Biệt Nordrhein Westfalen

Chương 46: Chương 46




Đến khi ngón tay chui được vào nơi bí mật kia, Dư Dương vô ý thức siết chặt chân, khẩn trương đến mứa cả đầu ngón chân cũng cứng lại. Cậu híp mắt liếc Chu Khải một cái xong không dám nhìn cái nữa, thân thể như cá chạch xoay người đem mặt vùi vào gối, cũng đem tất cả biểu tình ôn tồn toàn bộ giấu đi.

Ngón tay nỗ lực cử động cho đến khi cho được ba ngón tay vào thì lui ra ngoài, sau đó cảm giác có thứ lành lạnh trơn ướt được đổ vào.

“Ách ưm…!” Dư Dương quay đầu lại nhìn, trên giường không biết khi nào đã xuất hiện một lọ gel bôi trơi, còn có… Một hộp bao cao su. Đáng giận… Là cố ý chuẩn bị tốt rồi mà đến sao?

Cậu có thể cảm giác được thân thể chính mình không ngừng trở nên khô nóng, thứ đồ ướt lạnh cùng ngón tay quấy cùng một chỗ, trong thân thể mình không câu nệ gì mà loạn động. Nói ‘ thật không xong ’ nam nhân đại khái đã nhẫn nại lâu, Dư Dương chỉ cảm thấy ngón tay cố chấp duy trì liên tục mà lại thô bạo mở rộng. Nghĩ muốn kêu dừng tay, rồi lại nhịn không được theo Chu Khải giãy dụa thân eo.

“A… A a…”

Yếu ớt rên rỉ truyền tới trong lỗ tai Chu Khải, quả thực đề-xi-ben có thể lập tức bị phóng đại, “Này, em có thể đừng gợi cảm thế được không…”

Nam nhân thật lòng khen vào tai Dư Dương hoàn toàn không phải là cái gì hay ho, trái lại xấu hổ khiến người ta muốn phát khóc.

Chu Khải trên lưng cậu hôn một hồi lâu mới đem người kia lật qua đối mặt chính mình. Thấy trọng điểm vừa mới được chiếu cố rất có tinh thần đứng thẳng, Chu Khải không cười cười, sau đó liền vội vàng mở hộp bao vào gel bôi trơn ra.

“Chuẩn, chuẩn bị đầy đủ quá ha?”

Đối mặt Dư Dương thở phì phò hỏi, Chu Khải xé ra một cái bao đưa qua, cười lên bắt đầu xấu tính vui đùa: “Qua đây, giúp anh đeo vào, ” Dư Dương lời mắng chửi còn chưa ra khỏi miệng, lại nghe hắn nói nốt nửa câu, “… Dùng miệng.”

Đầu oanh một tiếng như là nổ tung, cậu không biết rõ mình bộ dạng mặt đỏ trong mắt Chu Khải có bao nhiêu kích thích, nam nhân chỉ mong một giây sau có thể đem cậu ăn sạch đến tận xương, không thừa lại cái gì. Cho nên khi cậu khóe mắt đỏ rực nỗ lực giúp Chu Khải đeo xong bao, nam nhân cơ hồ khắc chế không xong nghĩ muốn trực tiếp nhét luôn vào trong miệng Dư Dương.

Hô hấp toàn bộ phun lên bộ phận đang đứng thẳng kia, Chu Khải nhẫn nại xoa tóc Dư Dương, mãi cho đến khi gia hỏa chân tay vụng về phải dùng cả tay và miệng mới miễn cưỡng hoàn thành.

Nước mắt cư nhiên thực sự rơi ra, Chu Khải nhìn Dư Dương thế này, mềm lòng, tiến đến đem nước mắt hôn hết, sau đó cười cậu: “Đáng yêu chết mất.”

Dư Dương không cam lòng như vậy lau miệng, “Lại còn mua vị dâu tây, không tin nổi!”

Một lần nữa bị thả ngã vào trên giường, Chu Khải liền bắt đầu đè ép, chân tùy tiện chen vào, “Anh nhìn không hiểu trên mặt viết cái gì, tùy tiện mua, nếu như em không thích, thế lần sau em đi mua.”

“… Ai muốn đi chứ!”

Đã chuẩn bị tinh thần chờ tiến vào, người kia lại cố ý dây dưa, cho đến khi dụng vọng đạt đến cao trào mới thôi.

“Anh…! A a…” cần phải đem tiền hí làm đủ đến nước này sao?

Chân không tự giác câu chặt Chu Khải, hai tay khi duỗi ra lập tức có thể ôm cổ Chu Khải, Dư Dương gắt gao ôm lấy, hô hấp cùng rên rỉ ngay tại bên tai Chu Khải.

Hắn tiếp thu tín hiệu, thế là chầm chậm tiến vào địa phương nhỏ hẹp kia. Dục vọng trướng lớn lấy tốc độ thong thả từng chút từng chút đẩy vào, tựa như công thành đoạt đất, tuy rằng châm, nhưng nỗ lực đi vào tận cùng bên trong.

Dư Dương nhíu mi, lại thấy trên mặt Chu Khải cũng là ẩn nhẫn. Trên trán thấm ra một tầng bạc mồ hôi, sau khi hoàn toàn đi vào, nam nhân rốt cục phát ra một tiếng thỏa mãn.

Tuy rằng nơi kia sinh ra không phải dùng để làm việc này, cho nên vài lần rồi nhưng vẫn đau, thế nhưng không biết có phải do Chu Khải kỹ thuật rất tốt hay không, thế cho nên Dư Dương chỉ là nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn liền cảm thấy kích thích.

…Đến cùng ai mới ra rất gợi cảm chứ đáng ghét!

Chu Khải cũng không lập tức động, mà là an ủi Dư Dương, lưu manh hề hề trêu chọc: “Anh hỏi này, thật sự thiếu nước sao?”

Dư Dương vốn chữ Dương là trong từ cây bạch dương. Mười bảy tuổi năm ấy đi chùa xem, nói mệnh hắn thiếu nước. Cha mẹ vì chuyện này mà mất hơn nữa ngày suy nghĩ, cuối cùng quyết định thay tên của hắn thành chữ có bộ thủy (từ 杨 thành 洋, chữ sau có bộ氵- chính là bộ thủy), thế là mới đổi tên gọi Dư Dương. Trên đường trở về, vô ý cùng Chu Khải nói rất nhiều chuyện của mình, đương nhiên trong đó cũng bao gồm chuyện này.

“Im ngay, anh im ngay!” Thẹn quá thành giận, lời nói cuối cùng bị Chu Khải ngăn lại bằng một cái hôn sâu.

Cậu ôm chặt lấy Chu Khải, thừa nhận một lần rồi lại một lần va chạm cùng thâm nhập.

Chân co lại, eo hơi nâng lên để lực không vào thắt lưng nữa, Chu Khải giống như ý thức được cậu không thoải mái, đem cả người cậu nhấc lên rồi nhanh chóng đặt một cái gối dưới thắt lưng, xong xuôi tiếp tục vận động.

Đầu lưỡi nóng ướt nhấm nháp vành tai Dư Dương, cổ, bờ vai thậm chí đầu ngực. Nam nhân tuy rằng không nói gì, nhưng tiếng rên rỉ nặng nề cùng ánh mắt nhìn thẳng chính mình đều như muốn bốc hỏa, đem Dư Dương cũng đốt cháy. Lặp lại liên tục động tác ra vào trong cơ thể Dư Dương, cậu cả người vô lực bị Chu Khải kéo lại. Biến hóa góc độ tiến vào, rút ra, lại tiến vào. Động tác đơn giản nhưng lại mang đầy tính sắc.

“A… Ưm a…!” Dư Dương bị đâm nói không nổi không tính, ngay cả chính mình dần dần lớn tiếng rên rỉ cũng không lưu ý, ôm nam nhân trong tay càng lúc càng chặt hơn, “Chậm một chút… A a…”

Nam nhân ngoảnh mặt làm ngơ, trái lại càng làm càng nhanh, biết rõ nơi nào cậu có cảm giác nhất liền hướng chỗ đó tiến công. Một lần nữa đưa đẩy kèm theo vuốt ve thứ đang dựng kia của Dư Dương.

“Thoải mái không?” Biết rõ cậu sẽ không trả lời, nhưng Chu Khải vẫn là mờ cổ họng chất vấn.

“Không được… A, Chu Khải…! A a…”

Vốn nói không thành tiếng cuối cùng cũng hô tên của hắn, đồng thời cũng đạt đến cao trào, dịch trắng trắng phun trên tay Chu Khải, hắn bị nơi kia kẹp không chịu nổi, nhanh chóng vận động một trận nữa mới chịu bắn ra.

Hai người nằm ôm nhau thở dốc, Dư Dương chỉ cảm thấy ngay lúc Chu Khải bắn ra, chính mình cư nhiên cũng giống như là cao trào thêm một lần nữa, bắp đùi vẫn còn hơi giật nữa.

Chu Khải chầm chậm rút ra. Sau khi vứt bao đi liền thấy người trên giường thế nhưng đã nước mắt đầy mặt.

Dùng tay lau đi nước mắt, cười giống như thiếu đánh, “Thích đến mức phải khóc sao?”

“Cút đi!”

… Đáng đời ai đó ăn cái gối đầu vào mặt.

Kỳ thực Dư Dương cũng không biết chính mình cuối cùng vì cái gì còn có thể rơi lệ, cảm giác thân thể bị hoàn toàn lấp đầy vừa quen thuộc vừa xa lạ, dường như trái tim cũng muốn bạo liệt một phát. Không cảm thấy đau, cũng không cảm thấy thương tâm, cho nên khi Chu Khải ôm lấy mình mới ngoài ý muốn không khống chế được.

Chu Khải nằm xuống bên cạnh cậu, ôm Dư Dương vào trong lòng, nói: “Như thế nào lại khóc nhiều như vậy, cái gì mà mệnh thiếu nước? Một chút cũng không chuẩn.”

“…”

Dư Dương đối nam nhân mở mồm ra là nói chuyện thiếu đánh cũng không để ý, cũng lười phản bác, chỉ là từ từ nhắm hai mắt tựa trong lòng hắn.

Đêm còn rất dài, dù quên mở lò sưởi nhưng trong phòng vẫn rất ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.