Máy bay hạ cánh, ngồi 40 phút trên xe buýt ở sân bay, lại đổi sang ngồi một giờ trên xe cao tốc, sau đó chen chúc trên xe bus thành phố, ba mươi lăm phút sau, cuối cùng tôi đã đến thị trấn nhỏ này.
Thị trấn này vừa mang dáng dấp giống như mười năm trước, vừa giống như nơi nào cũng thay đổi.
Từ nhà ga có hơi chút cũ nát, ngồi trên một chiếc taxi. Tài xế nói giọng địa phương hỏi tôi đi nơi nào.
Tôi sửng sốt, đúng rồi, tôi đi nơi nào đây?
“Đi dạo vòng quanh thị trấn đi chú!”
Bác tài cực kỳ nhiệt tình, “Cô gái, từ thành phố lớn về ăn tết ah?”
Tôi không có gia đình ở đây, tôi qua năm với ai. Vì lễ phép, tôi trả lời bác tài xế, “Dạ”
e rằng cảm thấy tôi lãnh đạm còn có chút cao ngạo, ông ấy không cùng tôi nói chuyện tiếp, hết sức chuyên chú lái xe. Tôi đã rời đi nơi này mười năm, một phần ba sinh mạng của tôi, thật không nghĩ tới có một ngày tôi còn biết tới nơi này nữa. E rằng vì tuổi tác cao, tôi bắt đầu hoài niệm. New York không có ăn tết, không có ngày nghỉ, nếu có thể nghỉ tôi đã trở về.
Trước lúc lên máy bay, mẹ tôi còn lải nhải, “Sớm biết con về nhà tảo mộ, trứơc đây mẹ và cha con nên giữ lại căn nhà cũ, sau khi trở về còn có chỗ đặt chân cũng tốt. ”
Sớm biết? Sớm biết mười năm sau tôi vẫn sẽ như cũ sẽ hối hận, trước đây tôi sẽ không theo ba mẹ qua đây định cư. Một người ở coi chừng nhà cũ, thời điểm tết còn có thể đi thăm ông bà. Nhưng tôi không trở về quá khứ được.
Cũng không biết qua bao lâu, bác tài tốt bụng nhắc nhở, “Cô gái, chạy cũng sắp hết ba mươi đồng rồi.”
“Đi Lào Cai ạ!”
“Yes Sir.”
Lào Cai, là khu phố xưa nhất ở thị trấn nhỏ này, bây giờ sợ là cũng vắng vẻ, nghe nói bây giờ thị trấn nhỏ đang phát triển về phía đông. Xuống xe, như tôi nghĩ, mặc dù là đêm hai mươi tám náo nhiệt, nơi đây vẫn là vắng ngắt, trước cửa những cửa hàng cổ xưa có thể giăng lưới bắt chim. Tôi kéo rương hành lý trên đường đá xanh đi về phía trước, mỗi một bước đi đều là hồi ức, tất cả ký ức cũ nhảy ra trước mặt. Phía trước 100m quẹo trái, tiếp tục tiến lên ba mươi sáu mét, chính là mục đích chuyến đi này của tôi, mà từ lâu đã cảnh còn người mất.
Kỳ thực tôi trong sạch, không phải tôi có ý quấy rối, nếu như thị trấn này nhỏ nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng sẽ gặp phải. Tưởng niệm trong lòng tôi chỉ cần liếc mắt nhìn là tốt rồi. Chỉ có 100m mà có cảm giác một trăm năm, so với lúc mất chức trong hội đồng quản trị thì gian nan gấp trăm lần. Tôi hít một hơi sâu, nhìn về phía bên trái.
ah, Lào Cai, một … cảnh tượng khác xưa.
Một cửa hàng đậu phộng rang lâu đời, mấy chục người đứng xếp hàng, kinh doanh vẫn như trước náo nhiệt. Đi chừng ba mươi mét, tôi cũng không đi được nữa. Đặp vào mắt tôi là người đàn ông tôi đã nghĩ đến hơn một thập kỷ.
Tôi chưa từng nghĩ gặp lại nhau là một màn tức cười như thế này.
Anh mặc áo khoác màu xanh da trời, mang một cái tạp đề đỏ thẫm, đang vui vẻ giới thiệu đồ cho khách hàng, động tác còn giống như mười năm về trước, lưu manh như vậy.
Anh, đây coi như là thừa kế sự nghiệp của cha? Nhìn anh quê mùa, nhưng anh vẫn là cậu bé sáng sủa như ánh mặt trời trong trí nhớ của tôi.
Sự thay đổi duy nhất là chỗ khóe mắt sớm đã mất vẻ thanh xuân ngượng ngùng, bị thành thục thay thế. Đại khái là vì bán đậu phộng rang nhiều năm, khói xông lửa đốt, cho nên chín chắn.
Tôi cứ như vậy đứng lẳng lặng. Rốt cục đến khi một nhóm người đều mua xong trở về, tôi lấy dũng khí đi tới hướng anh.
Khách hàng rời đi, lúc này Lào Cai thoáng chốc lâm vào cảnh vắng vẻ.
Tay hãm lại bánh xe valy ở trên con đường đá phát ra tiếng vang lanh lãnh, tôi như trước vẫn cúi đầu, nhưng tôi biết anh nhất định thấy tôi.
Đợi một lát, cũng không có ai phản ứng, đợi lúc tôi ngẩng đầu lên, mới phát giác người đứng trước gian hàng đã đi vào bên trong cửa hàng.
Người không có duyên phận, coi như là ở trước mặt, cũng không nhất định sẽ gặp phải.
Tôi tập giọng nói này hơn mười năm, “Ông chủ, mua hạt dưa.”
Kỳ thực không tự chủ được thanh âm run rẩy.
Tôi không biết đi ra sẽ là anh, hay là ba anh.
Không đến nửa phút trong cửa hàng có người đi ra.
Lâm Mục, rốt cục chúng tôi cũng gặp mặt.
Trên mặt của anh cũng không có sự kích động vui sướng như tôi mong đợi, ngay cả sự kinh ngạc cũng chưa từng có, như là thấy một khách hàng mua hạt dưa bình thường, đáy mắt không có bất kỳ sóng lớn nào.
Lẽ nào anh không nhận ra tôi?
Rốt cuộc cũng là người làm ăn, câu đầu tiên liền hỏi, “khẩu vị gì, mua bao nhiêu tiền?”
“Như cũ.”
Trước đây mỗi lần, tôi qua đây mua hạt dưa, đều là nguyên vị, hai đồng.
Anh khẽ cau mày, “Khách quen cũ nhiều lắm, trí nhớ tôi không tốt, nghĩ không ra.” Tuy nói có chút ý xin lỗi, nhưng trong giọng nói không có một tia áy náy, lạnh như băng.
“Nguyên vị!” tôi nhịn ủy khuất, có chút khách khí nói.
Anh căn bản cũng không phản ứng, thuần thục cầm muỗng, múc một ít hạt dưa bỏ vào, bắt đầu bỏ lên cân điện tử, “Mua bao nhiêu tiền?”
Thật đúng là muốn kiếm tiền đến điên rồi, tôi cũng không tin anh thật sự có thể quên tôi!
Tôi có chút tức giận nói, “Hai đồng!”
Kết quả anh đem cân điện tử trong tay ném một cái, quay đầu rời đi. Đại khái là ghét bỏ tôi mua quá ít, không đáng giá để anh bán.
Anh hướng về phía trong phòng hô, “Con, qua đây phụ bán một chút!”
“Dạ tới!” âm thanh đứa trẻ vang dội truyền đến.
Cả người tôi đều ngớ ngẩn, gió Bắc lùa vào cổ của tôi, khí lạnh từ ngón tay truyền đến, nhanh chóng truyền tới lục phủ ngũ tạng, kèm theo nó còn có đau đớn ray rức.
Không phải nói, anh còn chưa kết hôn sao? Nhưng là vì sao con trai đã lớn như vậy?
Chẳng lẽ là không đành lòng muốn kích thích tôi, cho nên nói dối có ác ý, chắc là như vậy.
Tôi chật vật muốn xoay người rời đi, nhưng giọng nói non nớt truyền đến, “Dì, dì muốn mua cái gì?”
Ánh mắt ướt ác, nhưng vẫn là thấy rõ dáng vẻ của bé trai, đại khái bảy tám tuổi, giống Lâm Mục bốn năm phần.
Ngón tay tôi chùi chùi lệ bên khóe mắt, “Thật ngại quá, dì không mang tiền, lần sau đi.”
Tôi lôi kéo rương hành lý, giống như chạy trốn rời đi.
Đi lung tung không có mục đích ở trên đường, tôi không biết nên làm những gì, lại nên đi nơi nào. Thì ra anh đã sớm có cuộc sống của mình, gia đình, vợ, con trai. Cho nên lúc thanh xuân tuổi trẻ không chịu gò bó sớm đã bị lãng quên.
Đàn ông đều là thực tế, chỉ có tôi tuổi đã cao, còn mơ mộng trong tình yêu, còn thật sự cho rằng thời gian qua đi nhiều năm như vậy, còn có người có thể tại chỗ chờ tôi.
Lau khô nước mắt, nhanh chóng tìm một khách sạn ở, lại mua một bó hoa tươi, đi thăm ông bà.
Từ sau khi di dân, tôi cũng lại không trở về thăm ông bà, tôi thực sự thiếu lòng thiếu thảo.
Không nghĩ tới có người tới sớm hơn tôi. Mặc dù bó hoa tươi trước mộ đã bị đông cứng ỉu xìu, nhưng thời gian chắc hẳn không phải là lâu lắm. Rốt cuộc là người nào?
Ngược lại không phải người nhà, chú cùng cô đều ở ở Bắc Kinh, bọn họ cũng chỉ có tiết thanh minh mới về với tảo mộ ông bà. Bây giờ bọn họ đã đến nhà của tôi ở New York, không có thời gian tới được. Chẳng lẽ là bà con xa?
Tôi không có tìm hiểu kĩ, có người đến thăm ông bà là tốt rồi. Tôi càm ràm với bà thật nhiều.
nói cho bà biết, có khả năng tôi phải lập tức kết hôn rồi, bởi vì đã không còn luyến tiếc, tìm một người thích hợp cứ như vậy sống qua ngày! ở cái tuổi này, tôi đã là gái già ế rồi.
Nói thật nhiều, trong lòng thoải mái. Sắc trời dần dần tối, tôi không nỡ rời đi, lần sau trở về, lại không biết là năm nào tháng nào.
Trước tết ở thị trấn nhỏ náo nhiệt dị thường, những chiếc xe ô tô đậu đầy trong chỗ đỗ xe khu mua sắm. Mọi người đều hi hi ha ha hạnh phúc, duy chỉ có tôi tịch mịch không hợp.
Ăn tối đơn giản, liền trở về khách sạn.
Mở ra rương hành lý, đều là những thứ trong quá khứ của chúng tôi. Tôi không có mang theo nhiều quần áo, mỗi thứ trong va li đều là những kỉ niệm của hai đứa. Tôi muốn dùng những thứ này đi đổi với sự tha thứ của anh, đổi về anh đã từng thuộc về tôi.
Thì ra tất cả đồ kỉ niệm cũng đều có kỳ hạn, qua hạn, ai còn yêu thích nữa.
Tội đem đồng phục học sinh của tôi mở ra, sau lưng đều chi chít những dấu bút bi, những thứ này đều là kiệt tác của anh.
Ngay từ đầu, hai đứa chung lớp tới cấp ba, tôi đều ngồi ở trước mặt anh. Tôi vẫn cho là chúng tôi có duyên với nhau, thì ra duyên phận tới quá sớm cũng không là một chuyện may mắn.
thành tích của anh không tốt, càng thích gây chuyện thị phi, nhất là thích đùa dai, còn không cho phép tôi tới gần bàn của anh.
mỗi lần đều dùng bút bi che chở bàn mình, chỉ cần tôi dựa về phía sau, đồng phục học sinh của tôi không có cách nào thoát khỏi một kiếp. Dấu bút bi giặt làm sao cũng không sạch.
mỗi khi anh chọc giận tôi, tôi sẽ xoay người hất tất cả mọi thứ trên bàn anh xuống cho hả giận.
cho tới bây giờ anh sẽ không chịu bị lỗ, cũng hầu như là có thù tất báo. Ở trong lớp tự học, có lúc túm mái tóc của tôi, có lúc còn có thể đem bút máy cắm trong tóc tôi.
những thứ này là dấu vết thanh xuân không thể xóa mòn, hiện tại chỉ có một mình tôi nhớ kỹ.
Lấy ra một cái hồ sơ, bên trong đều là ‘Thư tình’ anh gửi cho tôi. Khi đi học, chúng tôi truyền nhau tờ giấy nhỏ.
Hiện tại nhìn lại, đó thật buồn chán, không thú vị, nhưng khi đó lại truyền nhau không biết mệt, mỗi lần thừa dịp lúc thầy viết bảng, chúng tôi liền truyền nhau một cái.
Những tờ giấy nhỏ này phần lớn đều là giấy học, còn có bài thi cần phải sửa, mà anh lại không sửa, đơn giản xé một góc để viết thư tình. Những tờ giấy nhỏ này phần lớn là đôi lời than thở, tối đa cũng không nhiều hơn mười câu. Những tờ giấy này làm tăng lên gia vị cho những năm tháng khô khan bài vở và bài tập của tôi.
“Có nhìn thấy không? khóe mắt của Bốn Con Mắt có vết cào, tối hôm qua khẳng định là bị vợ đánh.”
Bốn Con Mắt là biệt danh chúng tôi đặt cho thầy toán cấp hai, điển hình bị viêm khí quản.
“Ba Thủy lại bắt đầu ho khan rồi, cậu nói ổng có khát nước hay không?”
Ba Thủy là thầy giáo lịch sử của chúng tôi, trong tên có một chữ miểu, lúc giảng bài rất am hiểu chuyện xưa.
“Sau khi tan học, anh muốn đi chơi bóng rỗ, em nhớ đem cặp sách anh qua, về nhà anh sẽ sửa bài tập cho em.”
“chờ một chút nữa lúc anh chọt sau lưng em, em liền đưa tay xuống dưới đáy bàn, anh vừa mới lột cho em thật nhiều nhân hạt dưa “
Nhiều lời nhắn nhủ như vậy, tôi không tự chủ được mà rơi lệ. Những thứ này đã từng ấm áp, bây giờ lại không thuộc về tôi.
Anh yêu vợ anh, con trai của anh, không còn có phần dư thừa cho tôi. Vị trí đã từng thuộc về tôi, đã bị thay thế.
Mấy năm nay, không phải là tôi không có yêu đương qua, nhưng mà không tìm được cảm giác chân thật như thế, cho nên lúc tình cảm lưu luyến vừa mới bắt đầu, đã bị tôi không thương tiết chặt đứt.
Tôi cho rằng chỉ cần tôi nỗ lực, nhất định sẽ buông được. Nhưng đi nhiều nơi như vậy, xem qua nhiều phong cảnh như vậy, đẹp nhất vẫn là tất cả những thứ bên trong thị trấn nhỏ này.
Lúc nước mắt nước mũi tôi dàn dụi, gian phòng vang lên tiếng đập cửa, tôi không có để ý, tưởng người khác gõ lộn phòng.
Nhưng một giọng trầm thấp liên tục truyền đến, tôi ngừng giọng khóc nức nở, vểnh tai nghe động tĩnh ngoài cửa, đã trễ thế này, thì còn ai tìm tôi?