"Tôi có quen một đạo diễn, tôi đã nhờ ông ấy tìm diễn viên quần chúng rồi,
cần bao nhiêu có bây nhiêu, tôi cam đoan sẽ đủ một nghìn người, còn tiền thì ghi
nợ cho anh ấy là được!"
Màn đêm vừa buông xuống đã có lác đác những ngôi sao quét qua phía đường chân
trời. Màn hình LED dưới tòa cao ốc thương mại có thế cho những người bên dưới
thấy được cả bầu trời sao, mỗi lần có một trận mưa sao băng là tiếng hoan hô lại
nổi lên.
Mặt trăng dần nhô lên, âm thanh của hơn một trăm tầng bên dưới không mấy rõ
ràng, chỉ là từ trên cao nhìn xuống đám đông làm Tân Cam cảm thấy mình gần bầu
trời hơn tất cả mọi người.
"Phiên Nhiên, một trăm hai mươi năm nữa chúng ta sẽ ở đâu?" Gió đêm làm cô
càng thu mình trong lòng anh. Trên bầu trời đêm không ngừng xuất hiện những vệt
sáng lấp lánh rồi vụt tắt, khiến mọi người không thể không nghĩ đến sự ngắn ngủi
của cuộc đời.
Trịnh Phiên Nhiên im lặng cười, cúi đầu gõ nhẹ vào trán cô: "Anh cũng không
biết nữa, nhưng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Dù là thiên đường hay địa ngục, chi cần có em ở bên thì anh cũng chẳng quan
tâm đó là nơi nào.
"Đi theo anh, anh muốn tặng em cái này." Anh dắt tay cô bước lên bậc, trên đó
đặt một chiếc kính thiên văn.
"Có nhìn thây gì không?"
"... Là mặt trăng!" Nhìn những vết lồi lõm dưới ông kính viễn vọng có độ
phóng đại lớn, cô trả lời không mây chắc chắn.
"Không phải, đó là một ngôi sao." Trịnh Phiên Nhiên ôm cô từ đằng sau, áp mặt
vào tai cô: "Đường kính của nó khoảng bốn vạn dặm, chín mươi chín phần trăm là
làm từ kim cương."
Tân Cam sững người, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "... Như thế có nghĩa là, một
ngôi sao kim cương to đến vậy ư?"
"ừ, cho đến nay đây là ngôi sao kim cương có một không hai trên thế giới."
Giọng anh vui vẻ thoải mái, nhưng cũng không dễ dàng gì khi thừa nhận tình cảm
của mình trước mặt cô: "Được các tổ chức quốc tế kiểm tra và được thế giới công
nhận, ngôi sao đó mãi mãi tên là... 'Tâm Can'!" Đôi mắt anh lấp lánh như những
vì sao trên bầu trời xa kia, nụ cười tỏa sáng rực rỡ.
Cả một trận mưa sao băng đằng sau lưng, đôi mắt anh cũng lấp lánh, cảm nhận
từng làn gió đêm, anh khẽ nắm tay cô, từ từ quỳ xuống trước mặt cô, tay phải lấy
ra hộp nhẫn màu nâu, viên kim cương trên chiếc nhẫn được nạm thành hình trái
tim, nó được lấy từ ngôi sao kim cương độc nhất vô nhị đó.
Công ty ở tòa cao ốc đối diện có đặt một màn hình LED lớn, bên trong phòng
hội nghị của công ty đó vẫn còn sáng đèn.
"Ngôn thiếu gia, được rồi." Người nhân viên bước đến khẽ nói, Ngôn Tuấn đứng
bên cửa sổ nghe thây tiếng nói liền quay lại, quả nhiên trên màn hình là bộ mặt
lạnh tanh của tên Trần Ngộ Bạch, hắn ta đang nhăn nhó.
"Ngôn Thái tử gần đây nhàn rỗi thật đây." Trần Ngộ Bạch chau mày nói một cách
trắng trợn, giọng anh ta cũng lạnh như tiền.
"Đừng hiểu nhầm người tốt." Ngôn Tuân cười: "Tôi đặc biệt mời anh cùng xem
cảnh nhộn nhịp này, nêu bỏ lỡ thì phải đợi đến một trăm hai mươi năm nữa
đây."
Trần Ngộ Bạch khẽ nhướn mày.
"Chân thành khuyên anh nên bảo bà xã và con gái cùng xem đi. Bên ngoài tiếng
trống đã rộn rã, chắc sắp bắt đầu rồi." Một nửa màn hình bên phía Trần Ngộ Bạch
đã biến thành ống kính soi rõ bên trên tòa cao ốc.
Màn hình LED này đủ cho mấy sân vận động, mưa sao băng được quay trực tiếp,
rồi máy quay từ từ lia ra xa, sau đó quay đến phía dưới trận mưa sao băng, có
một người đàn ông mặc áo choàng đen, bộ mặt khôi ngô tuấn tú đang quỳ xuống, một
tay để trên chân, một tay cầm những ngón tay thon mảnh đẹp đẽ trước trán
mình.
Một chàng trai khôi ngô đang cầu hôn một bà bầu xinh đẹp dưới bầu trời mưa
sao băng.
Bên dưới tòa nhà là những tiếng kêu kinh ngạc, những âm thanh ấy lan đến tận
tầng Ngôn Tuấn đang đứng, nghe rất rõ.
Ở thành phố c xa xôi kia, Trần Ngộ Bạch tháo kính, day day thái dương.
Thấy người ta tỏ tình hoành tráng chưa? Vậy tối nay anh ta có lên giường
không nhỉ? Con gái xem được rồi sau này phải làm thế nào mới chịu nhận lời cầu
hôn đây?
Ngôn Tuấn đến vợ còn không có thì việc anh ta không quan tâm đến việc hôn
nhân đại sự của con gái cũng là chuyện đương nhiên thôi!
Trịnh Phiên Nhiên lúc ây không biết có hai kẻ đang xem cảnh này. Anh tập
trung toàn bộ vào đôi tay trước mặt mình.
Giây phút này anh đã dự tính từ mấy năm trước.
"Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, đã là vợ chồng hợp pháp rồi, trong bụng em
còn có đứa con của anh, nhưng anh vẫn nợ em, không chỉ là nợ đám cưới, nợ lời
cầu hôn. Mấy năm nay anh đối xử với em như thế nào, khiến em chịu những oan ức
gì, có những điều em biết, có những điều em thậm chí còn không muốn nói ra." Anh
dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Anh nợ em nhiều như vậy mà cũng không cảm thấy
có lỗi chút nào, từ lâu vẫn là anh ép buộc em, luôn làm, luôn sống theo cách của
anh để nhìn thấy em phản kháng, thấy em bị ép đến đường cùng, rồi cuối cùng vẫn
phải tìm đến anh, như vậy anh mới thực sự thấy hạnh phúc..."
Chàng trai tuấn tú là vậy, khung cảnh lãng mạn là thế nhưng lời cầu hôn thì
thật là ngược đời, các cô gái đứng dưới vốn đang ôm mặt, giậm chân la hét liền
cười phá lên.
Tân Cam củng cười hì hì: "Anh đúng là tên bỉ ổi,"
Trịnh Phiên Nhiên không tức giận, trái lại còn mỉm cười nhìn cô: "Anh chính
là người như vậy, sau này chắc sẽ càng nghiêm trọng hơn, anh tuyệt đối sẽ không
để em rời xa anh, trừ khi anh chết, em là người phụ nữ của anh, vì anh mà chấp
nhận tất cả, anh sẽ đối xử với em như đối xử với chính bản thân mình."
Tân Cam một tay bị anh dắt đi, một tay chống lưng, khi nghe thấy những lời
ấy, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
"Vẫn còn một việc nữa, cho dù anh là con người ngạo mạn nhưng vẫn muốn được
sự cho phép của em." Anh tha thiết nhìn cô, chậm rãi nói: "Tân Cam, xin em đồng
ý với anh, hãy cùng anh sống hết quãng đời còn lại. Trong cuộc đời này tất cả
những gì của anh là của em, tính mạng của anh, tình cảm của anh, hãy ở bên anh
cho đến lúc chết và sau khi chết, được không?"
Tất cả những lời thề trên thế gian này đối với Trịnh Phiên Nhiên chẳng có ý
nghĩa gì, anh đùa giỡn với cuộc sông, đối xử với người khác rất bình thường
nhưng với cô thì khác, anh lấy trái tim mình để đối xử với cô.
Nên người con trai này đã quỳ xuống thỉnh cầu cô sống với anh cả phần đời còn
lại.
Gió đêm rất lớn, anh đón từng cơn gió, quỳ xuống chờ đợi, cô vẫn khóc, dịu
dàng vén những sợi tóc tung bay trước trán anh.
Mưa sao băng lại bay lướt qua sau lưng hai người. Đám đông nín thở chờ đợi,
họ chăm chú nhìn lên màn hình và những đợt mưa sao băng phía chân trời xa.
Nước mắt của Tân Cam rơi xuống như những viên ngọc.
Râ't lâu, rất lâu sau đó.
Trịnh Phiên Nhiên quỳ lâu đên mức chân tê cứng.
Ngôn Tuân đứng bên cửa sổ xoa cằm.
Trần Ngộ Bạch ở thành phố c giơ ngón trỏ lên đẩy kính.
Đám đông bên dưới bị Tân Thần lôi kéo, tất cả cùng hô lớn:” I do! I do! I
do!"
"Rốt cuộc em có đồng ý không?!" Có người cuối cùng cũng lộ rõ bộ mặt thật,
sốt ruột thúc giục.
Trán Tân Cam lấm tấm mổ hôi, cô định cười nhưng lại kêu lên đau đớn. Cô đương
nhiên rất muốn đồng ý, nhưng... lúc Trịnh Phiên Nhiên quỳ xuống là lúc cô cảm
thấy bụng mình đau âm ỉ, bởi vì không muốn phá cảnh đêm đẹp nhất trên thế giới,
cô muốn đồng ý ngay lập tức rồi chào cảm ơn mọi người, nhưng khổ nỗi lời cầu hôn
của anh lại quá dài, quá bi ổi, quá cảm động, từng câu từng chữ, cô không có cơ
hội để ngắt lời, cho đến lúc bụng đau thắt lại, chân bắt đầu nóng dần lên...
"Phiên Nhiên..." Tân Cam thở ra yếu ớt.
Trịnh Phiên Nhiên vừa sững sốt vừa có chút tức giận: ' Em..."
Cô chống tay lên vai anh, một tay đỡ lấy cái bụng to kềnh, người mệt mỏi
trượt xuống: "Phiên Nhiên, hình như em sắp sinh rồi"
Xung quanh trở nên im ắng như như bị mất âm thanh trong một lúc.
Bên dưới mọi người đều sững sờ, Trịnh Phiên Nhiên và người quay phim ngẩn
người ra, Tân Thần, Ngôn Thái tử đều ngẩn tò te, đến cả ban nhạc đang chơi cũng
dừng hết lại. Trần Ngộ Bạch đang xem ti vi thì cười ngặt nghẽo.
Mặt Trịnh Phiên Nhiên lúc này đổi màu liên tục, quả thật có thể ghi vào sử
sách.
Anh vội vàng đứng dậy, nhưng vì quỳ quá lâu nên khi đứng lên thì lảo đảo ôm
lấy Tân Cam, còn đụng đổ cả kính thiên văn ở bên cạnh, Tân Cam đang đau đớn cũng
phải đưa tay ra đỡ, anh quay đầu hạ lệnh: "Đi bệnh viện ngay!"
Tân Cam nắm chặt tay áoo anh kêu lên.
"Đừng sợ... Không sao đâu!" Anh vỗ về cô, trong nháy mắt Trịnh Phiên Nhiên
của ngày thường đã trở về: "Thang máy đang ở tầng mấy? Mau cho chạy lên đây!"
Anh ôm lấy cô mà chạy.
"Thang máy... ờ tầng một... bị khóa rồi...!" Trịnh Phiên Hoài quỳ xuống khóc,
run rẩy trả lời anh cả: "Tân Thần nói nếu như chị Tiểu Tân không đồng ý thì
không cho xuống, cho nên..
Cho nên bây giờ thang máy đang cách bọn họ hơn một trăm tầng nữa.
Trịnh Phiên Nhiên loạng choạng, lúc ấy như muốn ném Phiên Hoài từ trên đó
xuống.
"Tân Thần!!!"
Đám đông bên dưới náo loạn, có người chạy như bay vào phòng điều khiển, trên
đường đi tai nghe phát ra tiếng hét kinh thiên động địa, cô ấy giật nảy mình,
cởi bỏ tai nghe, vội vàng vào thang máy đi lên...
Màn cầu hôn đầu tiên trong lịch sử kết thúc bằng sự kiện nhân vật nam chính
và nữ chính được đưa đến bệnh viện, nữ chính chuẩn bị sinh, còn nam chính...
Nhân vật nam chính do hai cánh tay chịu trọng lượng lớn khá lâu nên cũng bị ảnh
hưởng...
Hành lang ngoài phòng hộ sinh rộng thênh thang, ánh đèn êm dịu, màu hồng nhạt
của bức tường và bức tranh nổi tiếng của Ôn Hinh cũng không giúp ích được gì cho
bầu không khí căng thẳng này.
Chiếc ghế dài bên tường chật ních bác sĩ và hộ lý các khoa, họ đang sẵn sàng
chờ lệnh, không ai bảo ai đều im lặng chờ đợi, thỉnh thoảng có người ngẩng lên
nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa phòng hộ sinh, anh quay lưng về phía họ,
hình bóng ấy toát ra vẻ mạnh mẽ nhưng cũng có gì đó bất an. Kim đồng hồ nhích
dần từng giây từng phút, vẫn chưa thấy có người đi ra thông báo tin hỉ, không
khí căng thắng đến mức không thể thở nổi.
Đột nhiên cánh cửa bật mở.
Bác sĩ Tôn cởi khẩu trang đi ra, Trịnh Phiên Nhiên định tiến đến nhưng chân
bỗng mềm nhũn, đứng đó hít một hơi rồi mới mở miệng: "Cô ấy sao rồi?"
Tân Thần và Nhã Kỳ lập tức đứng dậy, vây lấy bác sỹ Tôn, nhanh nhảu hỏi: "Chị
ấy đã sinh chưa?"
“ Là con trai hay con gái?"
"Làm gì mà nhanh như thế được!" Bác sỹ Tôn lắc đầu: "Cổ tử cung mới chỉ mở ra
bằng đầu ngón tay."
Tân Thần so sánh với đầu ngón tay của mình rồi gãi đầu gãi tai nói: "Vậy...
còn bao lâu nữa mới sinh xong?"
"Mọi người cứ đợi đi, ít nhất cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, mà cũng có thể
đến một, hai ngày đây." Nhìn hai cô gái mặt trắng bệch, bác sỹ Tôn trấn an: "Cơ
thể cô ây vốn rất khỏe mạnh, trong thời kỳ mang thai cũng được chăm sóc đầy đù,
tất cả tiêu chuẩn thai nhi đều bình thường, không có vấn đề gì đâu. Sinh đẻ mà,
ai cũng đều vậy cả, mọi người không cần phải kinh ngạc quá đâu."
Bà ấy còn chưa nói xong, Trịnh Phiên Nhiên mặt đã tái mét, sải bước đến đẩy
cửa phòng định xông vào, Phiên Hoài vội lao đến giữ anh lại, Tân Thần giữ chặt
hai tay anh, Nhã Kỳ thì đứng chắn trước cửa phòng.
Tống Nghiệp Hàng cũng bước đến, nói: "Bác sĩ đã nói như vậy rồi thì sẽ không
có vần đề gì đâu, con đừng quá lo lắng, con cứ thế xông vào sẽ làm vướng tay
vướng chân các bác sĩ mà còn làm cho Tiểu tân lo sợ nữa”
Biểu hiện của Trịnh Phiên Nhiên cho thấy anh đã vô cùng lo lắng, lại còn bị
ba đứa nhóc kẹp chặt, anh sắp bốc hỏa đến nơi, nhưng cũng hết cách, cuối cùng
đành yếu ớt gầm lên một tiếng không cam tâm: "Đang yên đang lành lại đi sinh em
bé làm gì chứ!"
Tất cả mọi người ở đây.,. trong đầu đều lóe lên một cái nhìn đen tốỉ.
Tân Cam lúc này đang mê man trong căn phòng hộ sinh yên tĩnh. Cô cảm nhận
được có rất nhiều người xung quanh mình, thỉnh thoảng lại có người đến trấn an,
còn cho cô uống sô cô la nóng. Bụng đau từng cơn, không biết tỉnh lại vào lúc
nào, tuy đau đến không còn sức lực nữa, nhưng bên tai vẫn nghe thấy giọng nói
quen thuộc của bác sĩ Tôn vang vọng ở bên ngoài, câu nói của Trịnh Phiên Nhiên
làm các bác sĩ, hộ lý trong phòng đều bật cười.
Tân Cam căng tai ra nghe hết những lời bác sĩ Tôn nói, cho dù trong người vẫn
cảm thấy khó chịu, vừa nóng vừa lạnh nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, bình
yên. Cô chợt có chút hối hận, ban
đầu không nên cự tuyệt, không cho anh vào cùng, nếu như bây giờ anh đang đứng
ngay bên canh cầm tay cô, nhìn cô người đẫm mổ hôi, vừa đau đớn vừa thảm hại,
không biết anh sẽ giẫy nẩy lên vì tức giận như thế nào?
Ha ha...
Nghĩ đến Trịnh Phiên Nhiên, cảm giác đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.
Không biết bao lâu sau, có tiếng bác sĩ đỡ đẻ nói: "Dùng sức rặn đi!" Thế rồi
cô cảm thấy phần thân dưới có cái gì đó nong nóng, sau đó là tiếng khóc của đứa
bé vang lên... Cả người Tân Cam nhẹ nhõm, mệt rã rời, nghe thấy tiếng bác sĩ Tôn
từ xa: "Sinh rồi, sinh rồi, mau ra ngoài thông báo, mau đi đi! Muộn chút nữa cậu
ta sẽ phá bệnh viện mất!"
Tân Cam muốn nói "đợi chút, giúp tôi nói với anh ấy câu này" nhưng miệng chưa
kịp nói thì đã hôn mê bất tinh.
Giấc ngủ này của cô quả thật rất lâu, lúc tỉnh dậy đã sang đêm thứ hai. Ngọn
đèn ngủ trên tường đang chiếu những tia sáng vàng yếu ớt, vừa mở mắt cô đã trông
thấy người đứng bên cạnh cửa sổ quay lưng về phía mình, nhìn ra bên ngoài, những
ngôi sao phía xa đang lâp lánh.
"... Phiên Nhiên!" Giọng cô yếu ớt.
Hình bóng đó khẽ giật mình, ngay lập tức quay lại rồi ngẩn người ra, sau đó
nét mặt cũng trở nên bình tĩnh hơn, thậm chí còn trở về bộ dạng thường ngày.
"Em tỉnh rồi à?" Trịnh Phiên Nhiên bước đến, khom lưng lau những giọt mồ hôi
trên mặt cô, động tác rất nhẹ nhàng, giọng nói cũng vẫn bình thường: "Em có muốn
ăn gì không?"
Tân Cam định thần nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ: "Anh vẫn còn giận à?"
Trịnh Phiên Nhiên đứng thẳng người.
"Em cũng không nghĩ em lại sinh ngay vào lúc ấy..." Rõ ràng là muốn nói với
giọng nhẹ nhàng lấy lòng nhưng khi nghĩ đến màn cầu hôn kinh thiên động địa ấy,
cô lại không nhịn được cười: "À, chiếc nhẫn cầu hôn của em đâu rồi nhỉ?" Còn
chưa đến đoạn đeo nhẫn đã không chịu được, phải vào bệnh viện sinh em bé
rồi.
Mặt anh xám xịt, móc trong túi ra chiếc hộp, nhẹ nhàng đặt vào tay cô. Tân
Cam nhìn chiếc hộp cảm thấy quen quen, mấy hôm trước Ngôn Tuấn đến nhà, cô đã
nhìn thấy Ngôn Tuấn đưa chiếc hộp này cho anh.
"Cái này lấy từ ngôi sao đó xuống đúng không?" Tân Cam nghiêng đầu, nói với
giọng nịnh nọt: '... Đúng là thiên hạ vô địch!"
Trịnh Phiên Nhiên lặng lẽ đeo nhẫn cho cô, tuy kế hoạch cầu hôn đổ bể, nhưng
hiếm khi thấy cô nũng nịu với mình, không uổng công anh khổ công tốn sức, và nợ
cả Ngôn Tuấn nữa.
Trịnh Phiên Nhiên hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô, nét mặt của anh lúc này
thật dịu dàng.
"Hello!" Cánh cửa phòng hé mở, Tân Thần thò đầu vào, nháy nháy mắt với chị
họ, "Chị tỉnh rồi à, chị có muốn gặp con trai không?"
Tân Cam vội vàng chống tay đòi ngồi dậy.
Trịnh Phiên Nhiên đỡ vai cô, quay đầu lườm Tân Thần: "Mang thằng bé lại
đây."
Hai tay anh vẫn còn phải quấn băng gạc, Tân Thần trong lòng thấy hổ thẹn,
không dám cãi lại, cô ấy đẩy cửa đi vào, theo sau là Nhã Kỳ đang bế đứa bé và
Phiên Hoài cùng bước vào.
Tống Nghiệp Hàng cũng đến, Trịnh Phiên Nhiên nói với ông vài câu nhưng mắt
thì vẫn không rời khỏi người đang ở trên giường.
Không muốn để cô ngồi dậy, sao cứ nhất định phải ngồi dậy thế không biết?
Thằng nhóc nặng hơn bốn kilôgam đây, ôm lâu như thế tay làm sao chịu nổi!
Cái con nha đầu Tân Thần này, nhất định phải nghĩ cách gả nó đi càng sớm càng
tốt.
Tống Nghiệp Hàng cười cười, nhìn bộ dạng người ở đây mà tâm hồn thì để chỗ
khác của Phiên Nhiên, còn đâu dáng vẻ thét ra sấm của một vị Tổng giám đốc
nữa.
"Được rồi, chúng ta về đây, Tiểu Tân cần được nghi ngơi, mấy đứa ở đây quấy
rầy thì con bé làm sao nghỉ ngơi được!" Ông vỗ vai con gái rồi đưa ba người ra
ngoài, "Mai chúng ta lại đến thăm con."
Trịnh Phiên Nhiên tiễn mọi người ra cửa, lúc quay trở lại thấy cô vẫn còn
ngồi đấy, đứa bé nằm ngủ trong vòng tay cô, miệng chúm chím. Tân Cam cúi xuống
nhìn thằng bé, nụ cười giống như một đóa hoa sen. Anh bất giác bước nhẹ nhàng,
ngồi xuống bên giường.
"Phiên Nhiên." Cô dịu dàng vuốt ve mặt thằng bé, "anh đặt tên cho con
chưa?"
"ừm." Anh bế đứa bé ra khỏi lòng cô.
"Tên là gì vậy?" Cô lại hôn cậu con trai của mình một cái.
"Trịnh Hằng."
Tân Cam cảm thấy cái tên này rất bình thường, cô chau mày, đắn đo do dự.
Trịnh Phiên Nhiên thấy thế thì bực dọc, lạnh lùng nói: "Em không thích cái tên
này sao? Thế thì đổi đi... Trịnh "đáng ghét" nhé? Hay Trịnh "không nên sinh
ra"?"
Tân Cam lập tức ra vẻ cái tên 'Trịnh Hằng" vừa hay vừa dễ nhớ lại vừa có ngụ
ý sâu xa, cực kỳ phù hợp!
Trịnh Phiên Nhiên miễn cưỡng "hừ" một tiếng.
Tân Cam thờ phào, trong lòng nghĩ: Thực ra có một số người, sao tên là "hiểu
biết" nhưng chẳng tỏ ra thoải mái, rộng lượng chút nào. Lại còn tính toán với
con của mình nữa, Trịnh "keo kiệt", Trịnh "ngang ngạnh" mới hợp với anh đấy!
Trịnh Phiên Nhiên đâu biết lúc này Tân Cam đang mắng mình, cô ôm con vào
lòng, tâm trạng của anh tốt dần lên. Không khí hơi lạnh, anh làm ấm tay cô, đắp
chăn lên cao một chút.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô ngồi dựa vào anh, chỉnh lại tư thế rồi ngẩng lên
nhìn anh mỉm cười dịu dàng.
Lúc cười trông cô quả thật rất đẹp. Trịnh Phiên Nhiên đưa tay khẽ vuốt ve vai
cô, sau đó là đuôi mắt, hai bên má và đôi môi bị cắn rách khi đang sinh con.
Gặp tội lớn như vậy, vừa tức giận lại vừa phải cố nén cơn giận, tâm trạng
cũng chẳng biết tại sao mãi không tốt lên được.
Có một loại cảm giác lạ lùng ở trong tim, bất giác sông mũi anh cay cay.
Thằng bé trong lòng anh chợt mếu máo, trong mơ cũng không quên đối địch với
anh, một tiếng "oa" phá vỡ thời khắc ầm áp hiếm có ấy
Tân Cam kêu lên vài tiếng, khẽ vỗ về, Trịnh Phiên Nhiên ôm cô lạnh nhạt nhìn
một lúc rồi khẽ thở dài, Tân Cam cho thằng bé bú, thỉnh thoảng hôn thằng bé một
cái. Trịnh Hằng giữ thể diện cho bố, dần thôi khóc và tiếp tục ngủ.
"... Thật đáng ghét!" Cái giọng dịu dàng cùa anh đã bị vứt đi đâu mất, anh
nằm giữa hai mẹ con nói với giọng khàn khàn.
Trong ngày ở cữ không được khóc, Tân Cam rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào cười
một tiếng: "Giống bố nó ghê!"
Trịnh Phiên Nhiên cúi xuống ôm lấy cô, chậm chạp hôn cô một cái: "Anh thừa
nhận." Nếu giống mẹ nó thì đã chẳng ghét chút nào Thằng bé này thật may mắn khi
được người anh yêu quý nhất trên đời sinh ra.
Phụ nữ sau khi sinh thường trở nên ngốc nghếch, cho nên chắc cô vẫn chưa nghĩ
ra?
Chữ "hằng", có bộ "tâm" đứng đầu.
"Tâm" của anh, vĩnh "hằng" của anh.
Chương 12
Nền gara ô tô bên cạnh nhà kính ở sân sau nhà họ Trịnh đã bị san bằng vào
năm Trịnh Hằng được sinh ra, nền đất bằng phẳng được xói tung lên, tất cả đều
biến thành một bãi cỏ rộng lớn. Sân sau vốn dĩ đã rất to rồi, từ nhà kính nhìn
ra không hết tầm mắt, quả thật rất rộng lớn.
Cơn gió cuối xuân dịu dàng lướt qua bãi cỏ xanh mướt, những giọt nước đọng
lại sau trận mưa đêm qua bị gió cuốn đi, trong không khí tràn ngập mùi đất
ẩm.
Cậu nhóc Trịnh Hằng mặc quần yếm đang chơi đùa trên bãi cỏ đó, nằm úp mặt
xuống đất cong mông lên, các ngón tay ngắn ngủn mập mạp đang moi lấy moi để thứ
gì đó trong bãi cỏ. Cách đó mấy bước chân là cây hòe cành lá sum suê, gió thổi
làm đám lá kêu xào xạc, thỉnh thoảng lại có vài cành bị cưa rụng xuống, sau đó
có người xách theo cái cưa vịn vào cành cây nhảy xuống đất thở hổn hển rồi bắt
đẩu mắc võng lên thân cây.
Chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng của người đó đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào
cơ thể quyến rũ, tay áo thêu tên bằng những sợi chỉ vàng được xắn lên cao, đôi
cúc áo nạm ngọc mắt mèo vứt chỏng chơ trên chiếc bàn bên cạnh. Tuy những chữ
"lao động", "đổ mồ hôi" chẳng đúng với cái tên Trịnh Phiên Nhiên chút nào, nhưng
chi cần nhìn cái cúc áo là biết người đó chính là anh.
"Bố, bố ơi!"
Đột nhiên đôi chân anh bị ôm chặt, cái búa Trịnh Phiên Nhiên đang vung lên
nện luôn vào ngón cái, anh tức giận nhắm mắt kìm nén, cúi xuồng chau mày "ừm?"
một tiếng.
Trịnh Hằng đang ôm chân anh, giơ lên một thứ đen đen giống lông mày của anh,
ngửa mặt lên hí hửng. Một con giun rất dài bị thằng bé nắm chặt đầu đang vặn
vẹo, ngọ nguậy.
Trịnh Phiên Nhiên cứng đơ tại chỗ, cắn răng nói từng từ: "Vứt... đi...
ngay... lập... tức!"
Trinh Hằng cười hi hi, cầm con giun chạy đi chạy lại đùa nghịch, một lúc sau
mới chịu vứt con giun vào bãi cỏ. Sau đó thằng bé quay người lại bám lấy chân bố
lẩm bẩm: "Bố ơi, cái võng của con sao vẫn chưa xong?"
Trịnh Phiên Nhiên lạnh lùng đẩy thằng bé, sao nó lại ôm chặt thế cơ chứ, mặt
anh tối sầm, "hừ" một tiếng.
"Bố làm chậm quá, nếu là chồng của dì làm nhất định sẽ xong rất nhanh."
"Im đi!" Trịnh Phiên Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa quát lên. Thằng
nhóc này nếu không phải do Tân Cam sinh ra, có lẽ anh sẽ nghi ngờ nó là con của
Ngôn Tuấn. Mấy tháng trước anh đề nghị để thằng bé ngủ ở phòng riêng, ngày hôm
sau Ngôn Tuấn và Tân Thần đã vội vàng chạy đến hỏi xem xảy ra chuyện gì. Đó là
lần đầu tiên Trịnh Phiên Nhiên đằng đằng sát khí nhìn con trai, chỉ thấy thằng
bé xinh xắn đang ngồi ăn bánh mì bơ, thong thả nói một cách hổn nhiên:
"Dì ơi, tối qua bố con nhốt mẹ vào trong phòng, con gõ cửa nhưng bố không mở,
con nghe thấy mẹ cứ khóc mãi." Hai vợ chồng Tân Thần nhận được điện thoại, vội
vàng chạy tới khuyên can, sau khi nghe xong câu chuyện thì nhìn nhau muốn cười
phá lên, nhưng lại ngại Trịnh Phiên Nhiên sẽ lạm dụng uy quyền, cả hai nhịn cười
đến nỗi môi trắng bệch. Tân Cam đỏ bừng mặt, ánh mắt hình viên đạn bay đến chỗ
Trịnh Phiên Nhiên. Trịnh Phiên Nhiên cũng thấy phiền, anh trừng mắt nhìn thằng
bé đang đung đưa đôi chân ngắn ngủn vẻ mặt ngây thơ, muốn chỉnh đốn cũng không
tìm được lý do...
Trịnh Hằng bị bố quát, phổng mồm lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng đảo một vòng,
rồi đột nhiên nhảy lên đùi trái của Trịnh Phiên Nhiên, sau khi bị anh xách lên
mới nói to: "Bố, con muốn đi thả diều."
"Một giờ trước con còn nói chiều nay muốn chơi võng cơ mà?"
Trịnh Hằng không định đôi co với anh, miệng nó cong lên, nước mắt giàn giụa
nhìn anh.
Trịnh Phiên Nhiên liền thở dài.
Không lâu sau, một con diều hình con bướm ngũ sắc sặc sỡ đã bay lượn trên bầu
trời.
Nhưng trong buổi chiều xuân gió hiu hiu như thế này, sợ rằng người mua được
ngôi sao ngoài vũ trụ kia có chạy nhanh đến mấy, dây có căng đến mấy cũng không
thể giữ con diều bay cao trong gió được.
Tổng giám đốc Trịnh - thần thoại phố Wall đang chạy như điên để thả diều hình
con bướm ở thảm cỏ sau nhà mình...
Trịnh Hằng ngồi lắc lư trên vai bố đôi tay mũm mĩm ôm chặt mặt bố, miệng la
oai oái chỉ huy: "Bố chạy nhanh lên một chút! Bố, bố, bô' chạy nhanh nữa lên!"