Tâm Chi Sở Hướng

Chương 2: Chương 2




0o0—0o0

“Rose tiểu thư, thật vinh hạnh nơi này nhìn thấy cô. Cô làm tôi hôn mê, sau đó thay vì chăm sóc tôi thì cô lại ra ngoài dạo chơi, tôi nghĩ nên có cách nhìn khác đối với cô, cô khiến tôi cảm động tới mức trào ra nước mắt.”

———–

Cal đi dạo vòng vòng trong phòng của chính mình sau đó đem toàn bộ bảo thạch và trang sức trong két sắt đeo lên người. Làm Gay, hắn trời sinh đối với trang sức có chút đam mê — cũng không phải mua lấy lòng mấy người phụ nữ, mà lòng thưởng thức xuất phát từ nội tâm. Sống lại trong thân thể này, Cal tuỳ thân mang vài món trang sức tinh tế.

“Năm 1912, năm 1912. Đáng chết! Lẽ ra phải có điện thoại, trên thuyền phải có điện thoại chứ! Mình nhớ rõ là năm 1843 điện thoại đã được phát minh!”. Cal nhìn lại bức hoạ cùng các vật vô giá bên người, trong lòng tuyệt vọng.

Cal nhớ rõ kịch bản, vị hôn phu kia sau khi thuyền chìm thì phá sản. Chẳng lẽ vì tàu Titanic chìm mà Cal phá sản đi? Nhưng.. Cal đã kiểm tra bên trong tủ sắt, tuy rằng bên trong đầy tiền bạc và châu báu, nhưng hiển nhiên đó là một quý tộc giàu kiêm người thừa kế nên có, như vậy rốt cuộc tại sao Cal bị phá sản?

Đối với nội dung phim có hiểu biết nhất định, nhưng chi tiết bên trong thì lại hoàn toàn không biết, Cal căn bản không nghĩ tới nguyên nhân chủ nhân cơ thể này gặp nguy cơ về tài chính, hiện tại chìm tàu đối với Cal đang là cú sốc tâm lý quá lớn, tư duy của hắn không thể bình tĩnh sáng suốt để suy nghĩ cặn kẽ. Cal gộp chung phá sản và chìm tàu với nhau kỳ thực là một sai lầm.

Hắn phiền toái vuốt tóc chính mình, đối với kiểu tóc này không chút hảo cảm, Cal quen với mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái — không vuốt hay keo xịt tóc linh tinh, chỉ đơn giản là tóc ngắn. Cal quyết định đi cắt tóc, có lẽ hiện tại thoạt nhìn rất quái dị, nhưng những người có tiền thì có quyền khác người, mà hắn thừa tư cách hơn cả.

Ngay lúc này, Cal muốn đi dạo giải sầu, gặp tai nạn trên biển đang đè nặng trong lòng hắn, Cal không phải thiện nam tín nữ gì, hắn cũng không có lý tưởng cao đẹp cứu vớt thế giới, lại còn ngăn cản tai nạn trên biển phát sinh. Những gì Cal biết cũng chỉ là ‘Tàu Titanic đụng phải núi băng nên chìm nghỉm’. Câu chuyện hoang đường này dù nói ra mấy ai tin tưởng chứ?

Đây là tàu Titanic vĩnh viễn không chìm! Khoé miệng Cal giương ra nụ cười băng lãnh, trong đó tràn ngập hương vị châm chọc. ‘Tàu Titanic vĩnh viễn chìm vào đáy biển.’ Có lẽ nói như vậy phù hợp hơn. Bất quá chuyện này không trọng yếu, chỉ cần Cal có thể lên thuyền cứu nạn.

Nhưng hắn làm cách nào có thể lên thuyền cứu nạn? Đây mới là vấn đề quan trọng.

Nếu phải có người chết thì Cal chỉ cần không có tên mình trong danh sách tử vong. Hắn muốn sống, nhất định phải sống sót! Cal, một linh hồn cô liêu tồn tại trên thế giới này, nếu như hắn chết trong tai nạn trên biển, sẽ còn mấy ai nhớ tới hắn.

Ngay cả khối thân thể này – Caledon Hockley – cha của hắn cũng chỉ hoài niệm đến đứa con của ông, hắn nhận được điều gì? Hắn bất quá chỉ là thay thế chủ nhân khối thân thể này chết một lần, chẳng hay ho gì cả. Cho nên hắn muốn sống, chứng minh sự tồn tại của bản thân, hắn nhất định phải sống sót – cho dù không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Cal sửa soạn lại quần áo của mình, nhìn vào gương mỉm cười. Bất đồng với vẻ ngạo mạn vô lễ ngày xưa, Cal hiện tại thoạt nhìn mười phần là một quý ngài ôn hoà, cơ trí. Một người đàn ông đem sự thông minh tháo vát trưng lên mặt có lẽ trông thập phần cường đại, nhưng khi họ gặp rủi ro có ai nguyện ý vươn tay cứu giúp người từng dùng lỗ mũi để nhìn người cơ chứ?

Cal thuận lợi tìm được thợ cắt tóc, tuy hắn không phải chủ nhân thân thể này, nhưng đối chiếu với trí nhớ còn lưu lại cùng với việc đi dạo xung quanh, Cal dễ dàng tìm thấy nơi phục vụ khách. Hắn giơ tay ngăn một tên phục vụ, đưa cho hắn ta vài tờ đôla – biểu thị trong túi Cal có giá trị — sau đó lộ ra chiêu tươi cười.

“Vui lòng giúp tôi mời một thợ cắt tóc giỏi, tôi ở phòng B52-56 khoang hạng nhất. Tôi tên là Caledon Hockley, cảm ơn cậu.”

Cal tươi cười ôn hoà phi thường có sức hút, tên phục vụ có chút bất ngờ, ngay lập tức đáp lời: “Vâng, thưa ngài, tôi ngay lập tức đưa thợ cắt tóc đến cho ngài, xin ngài chờ một lát.”

Cal xoay người trở lại phòng, cửa đóng lại trong nháy mắt hắn khôi phục biểu tình băng lãnh. Đây là quý tộc ở khoang hạng nhất trên tàu Titanic sao? Chỉ cần một chút tươi cười lễ phép đã khiến cho người phục vụ phi thường ân cần săn sóc, như vậy bình thường bọn họ là bộ dạng như thế nào đây? Ngạo mạn, ngẩng cằm lên trời, không cười nổi một cái, sai bảo nhân viên phục vụ như nô lệ sao?

Thật sự là đám ngu ngốc! Chìm tàu là chuyện hiển nhiên — sống hoàn toàn mơ màng, ỷ mình là quý tộc khinh thường những nhân viên thuộc tầng dưới chót xã hội. Được rồi, hiện tại bây giờ tàu chưa kịp đắm, cố đạt được hảo cảm của những nhân viên trên tàu, có lẽ sẽ nhận được hồi báo, mặc dù Cal không biết khi nào mới nhận được hồi báo ấy, cứ coi như vụ đầu tư phiêu lưu đi.

Nhân viên phục vụ rất nhanh dẫn người thợ cắt tóc đến phòng Cal, gã ngẩng đầu nhìn Cal mỉm cười: “Thưa ngài, đây là ngài Duban, thợ cắt tóc giỏi nhất trên tàu, nhất định sẽ khiến ngài hài lòng.”

“Cảm ơn cậu, tên của cậu là?”

“James Seth, thưa ngài.”

“Cảm tạ sự phục vụ của cậu, James.”

Cal cười, đặt vài tờ đôla vào tay gã, sau đó hắn chuyển tầm mắt nhìn về phía người thợ cắt tóc được James dẫn tới. Liếc mắt đánh giá từ trên xuống một lượt, Cal liền xác định vị Duban này là thợ có tay nghề. Mặc dù tóc tai của ông không được săn sóc kỹ nhưng râu lại được chỉnh sửa cực kỳ tao nhã, chỉnh chu.

Cal trao cho James một ánh mắt hài lòng, hắn mỉm cười ngồi xuống ghế: “Duban , phiền ông, tôi muốn một kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái, không cần chải chuốt cũng có thể khiến tóc mang hình thái tự nhiên, hơn nữa tôi không cần xịt keo kiểu cọ.”

Duban lộ ra biểu tình khó xử, nhưng ngay lập tức lấy ra bộ dụng cụ đồ nghề: “Ngài Hockley, ngài xác định muốn cắt như vậy? Kiểu tóc mà ngài nói quá mức kinh thế hãi tục.”

“Đúng vậy, tôi xác định, tôi cần thay đổi một chút, vui lòng ông cứ cắt theo yêu cầu của tôi, ông Duban ”. Cal nhìn người trong gương mỉm cười, từ hôm nay trở đi hắn chính là Caledon Hockley.

Hắn sẽ thay thế chủ nhân khối thân thể này vượt qua tai nạn trên biển, sau đó sống sót, chặn đứng nguy cơ phá sản, tiếp tục giàu có. Không có gì có thể đánh bại hắn, bất luận thế nào hắn – Caledon đều là một người thành công.

Duban lấy ra cây kéo, di chuyển trên tóc của Cal, không bao lâu Cal liền biến thành hình dáng khác, hơi thở hiện đại xuất hiện thông qua kiểu tóc này của Cal, hắn mỉm cười hài lòng, đứng lên, lấy ra 20$.

“Duban , cảm ơn , tay nghề của ông rất giỏi.”

“Rất vinh hạnh được phục vụ ngài, ngài Hockley, nhưng số tiền này quá nhiều.”

“Không, đây là số tiền mà ông đáng được nhận, kiểu tóc này là kiểu tóc tôi vừa lòng nhất trong đời”. Cal nói xong một lần nữa lộ ra nụ cười nho nhã, vì chúc mừng chính mình có cuộc đời mới, Cal rất thích ý nên dùng nhiều hơn một ít tiền.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một mỹ nữ thoạt nhìn xinh đẹp, hấp dẫn xuất hiện trước mắt Cal. Nàng kinh ngạc nhìn người đàn ông tao nhã đang mỉm cười đối diện, nàng không dám tin, đề cao âm lượng: “Cal?!”

“Chào ông Duban , hẹn gặp lại!”

Cal không hề quan tâm đến mỹ nữ bên cạnh, hắn tự mình tiễn Duban ra cửa, sau đó quay đầu nhìn Rose, khuôn mặt vốn tươi cười chuyển thành lạnh lùng.

“Rose tiểu thư, thật vinh hạnh ở nơi này nhìn thấy cô. Cô làm tôi hôn mê, sau đó thay vì chăm sóc tôi thì cô lại ra ngoài dạo chơi, tôi nghĩ tôi nên có một cách nhìn khác đối với cô, cô khiến tôi cảm động tới mức trào ra nước mắt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.