Tâm Chi Sở Hướng

Chương 5: Chương 5




“ Rose, tôi nghĩ Dewitt phu nhân đã nhắc nhở cho cô biết, hôn nhân của tôi và cô rốt cục là cái gì, như vậy mời cô tôn trọng tôi.”

———–

Lúc Cal quay lại phòng, Dewitt phu nhân như cũ ngồi uống trà. Nhìn bộ dáng không nhanh không chậm của bà, Cal kết luận vị hôn thê xinh đẹp của hắn đang sử dụng trang phục nịt eo. Kỳ thật Cal không thể hiểu nổi, nếu nàng muốn một vòng eo hấp dẫn, vì cái gì mà Rose không chịu ăn uống điều độ để giảm cân? Hắn nhớ rõ đã từng đọc được đâu đó rằng áo nịt có nguy cơ làm vài nội tạng bị lệch vị trí.

Bất quá điều này không quan trọng , dù cho Rose tiểu thư toàn bộ nội tạng đều bị lệch cũng không liên quan gì đến hắn, hắn đang muốn tìm cơ hội cắt đứt quan hệ với Rose – không phải Cal tàn nhẫn, mà là đối với người không yêu mình, chính mình cũng không yêu người đó, Cal không muốn tự chuốc lấy rắc rối, hắn không nhàn hạ tới mức nhân nhượng Rose, một tiểu thư tâm tính đang trong giai đoạn phản nghịch.

Cal đã có chủ ý riêng, hắn tương lai sẽ không cưới một phụ nữ về nhà làm bà hoàng, hắn cũng không cưới loại phụ nữ như Rose, cái hắn cần là một nữ chủ nhân ôn thuần, nghe lời, không cần dung mạo xinh đẹp hay tài năng tuyệt vời, chỉ cần biết quý trọng gia đình là đủ.

Vẫn là câu nói kia, Rose tiểu thư rất tốt, nhưng bọn họ không hợp nhau, thật sự không thích hợp.

Nhưng trước khi huỷ bỏ hôn ước, Cal nguyện ý giữ mặt mũi cho Rose, hắn sẽ cùng nàng đi dự tiệc, vũ hội, dùng bữa… Cal không hề kính yêu gì Dewitt phu nhân và Rose tiểu thư, hắn chỉ làm bổn phận một người đàn ông, nếu huỷ bỏ hôn sự, hắn không muốn bị chỉ trích là kẻ bạc tình, bất nghĩa. Bởi vậy hắn phải làm bộ như một người có nỗi khổ riêng.

Một người đàn ông khổ sở được người đồng tình so với người đàn ông lưng đeo nợ nần nhà vợ, hữu danh vô thực thì vẫn tốt hơn. Chưa kết hôn mà đã chia tay nhất định sẽ bị gièm pha, nên Cal hạ quyết tâm giữ cho bản thân một chút thanh danh.

Cal lộ ra nụ cười ôn hoà mê người, gõ cửa nhẹ vài cái, đến khi trong phòng truyền ra thanh âm “mời vào.” Cal mới buớc vào. Rose quả nhiên bị các nữ hầu nịt eo, Cal có chút không đành lòng, nhưng hắn rất nhanh thu hồi tầm mắt: “Rose, nhanh hơn một chút được chứ? Chúng ta chỉ còn nửa tiếng!”

Trên mặt Rose kinh ngạc, Cal cười nhìn về phía Rose, ôn nhu hỏi: “Rose, làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Cal, anh vừa rồi đợi tôi cho phép mới vào đúng không?”

“Có cái gì đặc biệt sao?” Cal không chút để ý xoay người rời khỏi phòng: “Đừng chú ý tới những chi tiết nhảm nhí, Rose, trễ hẹn không phải thói quen tốt.”

“Nhưng đây là lần đầu tiên anh tôn trọng tôi.” Thanh âm của Rose bị Cal nhốt lại trong phòng, hắn không đáp lại, nhưng sau lưng hắn toát mồ hôi lạnh.

Thói quen quả là một điều đáng sợ. Có thể Rose thông minh tinh ý mới nhận ra sự bất đồng của Cal, thế nhưng ai có thể cam đoan là những người khác sẽ không phát hiện ra, nhất là người nhà Hockley. Cal bất đắc dĩ cười, dù cho cha mẹ chủ nhân thân thể này có hoài nghi thì bọn họ không thể làm gì được, hắn có toàn bộ trí nhớ của Caledon Hockley, hơn nữa thân thể này cũng là của Caledon Hockley.

Đến lúc đó chỉ cần Cal nói với lão cha ngài Hockley là chính mình gặp đại nạn, vị hôn thê lại ngoại tình , lão Hockley sẽ hiểu con trai tại sao lại thay đổi như vậy.

Cal ‘nho nhã lễ độ’ thật sự kích thích đến nơron thần kinh của Rose tiểu thư. Từ khi Cal nhắc nhở, Rose tiểu thư rất nhanh xuất hiện ở phòng khách. Váy dài màu xanh nhạt bên ngoài điểm tơ lụa, trông nàng quả vô cùng hấp dẫn. Cal vươn tay để Rose tiểu thư nhẹ nhàng khoác vào, chậm rãi vào nhà ăn – váy rất chật, dù Rose tiểu thư muốn chạy nhanh cũng không có khả năng.

Ngài Andrew và ngài Ismas đã ngồi trong nhà ăn, Cal hướng bọn họ tươi cười xin lỗi: “Xin lỗi ngài Andrew và ngài Ismas, con gái là vậy, trang điểm kỹ càng mới chịu bước ra khỏi phòng.”

“Không sao, các nàng luôn có quyền đến muộn.” Andrew ân cần nói, Cal liếc mắt nhìn sơ cảm thấy vị Andrew này khá được, một kẻ ôn hoà, khiêm tốn.

“Chà, thật xin lỗi tôi đến muộn một chút, trong phòng rất rối loạn, tôi phải giải quyết khá nhiều chuyện.” Từ phía ánh sáng đi tới là một phụ nữ trung niên bộ dạng có chút mập mạp. Bà ta nhiệt tình cất tiếng cười to.

Người phụ nữ này một thân màu tối, nhưng mặt mày hồng hào. Cal suy đoán đây là một quý tộc mới nổi – cười không ‘mất tự nhiên’.

Bất quá Cal lại thích giao tiếp với những người như thế. Quý tộc mới nổi tốt nhất bởi vì bọn họ rất nóng lòng dung nhập vào xã hội thượng lưu, chân thành hơn một ít, chủ yếu họ đều từng là những người khổ cực, bọn họ hơn ai hết hiểu được chân lý cuộc sống. Cal lục nhanh trong trí nhớ thông tin về phụ nữ trung niên này –Brown phu nhân. Bà quả thật là nhà quý tộc mới nổi.

Cal chu đáo tiến lên giúp Brown phu nhân kéo ra ghế tựa, Brown phu nhân có chút giật mình tươi cười nói: “Ồ, Cal, cảm ơn ngài, tôi đã lâu không được đãi ngộ của các cô gái trẻ.”

“Không cần khách khí, Brown Phu nhân, đây là việc một người đàn ông lịch thiệp phải làm.” Cal ôn hoà đáp lời Brown phu nhân. Hắn quay đầu lại thì thấy Dewitt phu nhân nhìn mình với ánh mắt khinh miệt. Cal nhíu mày, có một người mẹ vợ như vậy, khó trách Cal chẳng hay ho gì.

Trên thực tế, Dewitt phu nhân càng khiến người khác khinh bỉ, đem hạnh phúc chung thân con gái mình ra bán chỉ vì duy trì cuộc sống xa hoa bản thân.

Cal làm như không phát giác điều gì trở về vị trí ngồi xuống, trong lòng hạ quyết tâm nhanh chóng huỷ bỏ hôn ước với Rose tiểu thư. Không khí bữa trưa khá ổn, Andrew cùng Ismas đều vì mình có tham dự thiết kế tàu Titanic mà tự hào, bọn họ ca ngợi lẫn nhau, trên mặt Rose lại hiện lên thần sắc nhàm chán.

Rose rút ra một điếu thuốc lá, ngậm vào đôi môi đỏ mọng, nàng hít sâu vào một hơi, trên mặt biến thành biểu tình hưởng thụ. Cal quay đầu lại, vô tình trông thấy màn này. Theo trí nhớ của Caledon Hockley, Rose mọi mặt đều tốt đẹp. Được rồi, có lẽ những gì hắn thấy trong trí nhớ về Rose đã được thần tượng hoá lên .

Cal cũng không kỳ thị phụ nữ hút thuốc, nhưng hắn không thích biểu tình hiện tại của Rose, nhìn không giống một tiểu thư khuê các, quá mức lẳng lơ, giống đám đàn bà thượng lưu hám của. Dewitt phu nhân dĩ nhiên cùng Cal có suy nghĩ giống nhau, bà khom người về phía trước nhỏ giọng nhắc nhở Rose: “Con yêu, con biết rõ mẹ không thích con hút thuốc.”

Rose tạm dừng động tác, sau đó nàng gợi lên khoé miệng, phun khói thuốc vào mặt Dewitt phu nhân, quá xấu hổ, bà không biết làm gì hơn là quay mặt đi. Cal xem không thuận mắt, đưa tay nắm lấy điếu thuốc hung hăng dụi vào gạt tàn, không chút khách khí nói: “Rose, tôi nghĩ Dewitt phu nhân đã nhắc nhở cho cô biết, hôn nhân của tôi và cô thật chất là vì cái gì, như vậy mời cô tôn trọng tôi.”

Trong khi mọi người gọi thức ăn, Rose tiểu thư lại hút thuốc, thật sự là người con gái dũng cảm!

Trong lòng Cal khó chịu đánh giá, sau đó hắn không chút do dự gọi một phần cơm trưa, dựa vào trí nhớ gọi những món mà Rose không thích ăn.

Đúng vậy, Cal thừa nhận mình là người có lòng dạ hẹp hòi vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.