Tâm Chi Sở Hướng

Chương 69: Chương 69




0o0——–0o0

“Cal, em yêu anh.”

————–

“Cal, hơn nửa năm rồi, sao mỗi lần đều thích làm em nhột vậy?”

Cal nhìn bộ dạng cười ra nước mắt của Jack thả lỏng nắm tay gối lên đầu: “Ai cho em mỗi lần đều muốn đè anh chứ?”

“Chẳng lẽ chúng ta bên nhau, em không thể đưa ra yêu cầu này sao?” Vấn đề này mới là điểm mấu chốt.

Cal nhìn vẻ mặt Jack trở nên nghiêm túc đứng dậy khỏi sô pha, hắn ôm lấy Jack ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “Nhóc cưng, để chúng ta vào phòng thử xem đi. Có một số việc rất khó giải thích.”

… Tỷ như chuyện hắn là thuần nhất, rất khó để giải thích rõ ràng…

Jack cảm thấy cơ hội của y đã đến, nét mặt vui vẻ chạy vào phòng vẽ tranh lấy ra một lọ chất lỏng trắng mịn hướng phòng ngủ chạy thẳng đến. Cal xác định đó là tinh dầu hoa hồng điều phối quá độ, lông mi hắn lập tức nhướng cao, hắn đột nhiên nhớ tới Jack lúc trước lên tàu Titanic là dựa vào đánh bài mới có được vé tàu. Ha ha, Jack của hắn chẳng phải kẻ thành thật.

Cal đi qua hôn lên môi Jack, hai người nghiêng ngả lảo đảo xé rách quần áo đối phương ngã xuống chiéc giường lớn trong phòng ngủ. Jack lúc dọn vào sống trong căn nhà này nhận được danh sách chi tiết vật phẩm và giá tiền, trong đó thứ duy nhất không cần Jack chi trả tiền nợ chính là chiếc giường lớn này đây.

Dày, mềm mại, co dãn mười phần.

Trời đã dần trở lạnh, vì giữ cho tay Jack vĩnh viễn là ấm áp nên lò sưởi trong tường đã sớm được đốt lên, khắp gian phòng đều dị thường ấm áp. Cal lỏa thể nằm thẳng trên giường, Jack quỳ gối hôn khắp người Cal vuốt ve thân thể hắn. Cal giãn tứ chi ra, tùy ý Jack dùng miệng, môi phác họa mỗi một tấc da thịt của hắn.

Bị ái nhân chạm vào đương nhiên là thoải mái, Cal vội vàng thở hổn hển, khẽ hé miệng phát ra tiếng rên rỉ, mà khi ngón tay thấm đẫm tinh dầu của Jack kề cận điểm phía sau, Cal cả người cứng ngắc cả lên. Jack hôn lên môi Cal, thấp giọng vỗ về: “Đừng sợ, kỳ thật không có đau như vậy đâu.”

Sự an ủi này không có chút tác dụng nào, Cal lúc này không chỉ cả người cứng ngắc, huyết sắc đều hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt, cơ nhục hơi hơi run rẩy làm Cal bày biện ra một diện mạo quái dị. Jack buông tha cho cơ hội nấu chín Cal, y vỗ vỗ thân thể Cal chủ động nằm thẳng lên giường tay chân rộng mở.

“Cal, em không muốn nếm thử, loại cảm giác này thực không xong.” Jack nghiêng đầu nhìn hai má Cal chậm rãi khôi phục huyết sắc, tự hỏi tự nói: “Em vẫn luôn nghĩ là anh không muốn. Hai người ở bên nhau, cho dù là trong mối quan hệ nam nữ, cũng nhất định có một bên phụ thuộc. Em vẫn cho rằng anh có chút cường ngạnh đem em đặt dưới thân là vì em phải là bên phụ thuộc ấy, nhưng… Xin lỗi, em không suy xét qua việc kỳ thật anh không thể.”

Cal thở dài trở người, hắn nằm mặt đối mặt với Jack. Cal đột nhiên vươn tay, đầu ngón tay khẽ vuốt từ bờ mi Jack, mũi và hai má: “Jack, em giống như là một giấc mộng vậy. Cho dù là lúc trước anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có người nào đó khiến anh vướng bận dẫu đang cách nhau một Đại Tây Dương xa thẳm. Cho em cảm thấy ‘Địa vị không đủ’ nên khi gặp phải cảm giác kỳ thị sẽ tốt hơn nhiều so với ý tưởng ‘dù cho tình cảnh giống nhau cũng ăn không được’, ít nhất người trước có thể bức bách em tức giận phấn đấu, người sau đại khái chỉ có thể đả kích tính tích cực trên giường của em mà thôi.”

“Trên giường anh luôn là càng thêm cường thế, tính công kích chưa bao giờ che dấu, ngược lại thời điểm ở dưới giường lại giống một quý ngài. Em không biết là đó là vì tính cách anh ôn hòa, lễ nghi của anh đầy đủ hay là xã hội thượng lưu khắc lưu dấu vết lên anh. Bản tính con người luôn tại thời điểm tùy ý mới có thể thể hiện ra, phản ứng trên giường mới bộ dáng chân thật nhất của anh — cho nên, em cảm thấy anh vĩnh viễn không có khả năng bị em điều khiển, nhưng em còn muốn nếm thử một lần.” Jack nói xong nghiêng người tựa vào người Cal dùng hai má cọ cọ hắn.

“Nhóc cưng, nếu anh không thể bị em điều khiển, hiện tại anh sẽ không xuất hiện tại Đức, hơn nữa sau khi trải qua tai nạn trên biển có mấy người giống anh không có bóng ma tâm lý, đem ngày nghỉ mình có đều đặt ở việc lui tới trên đại dương?” Cal khởi động thân thể một lần nữa đem Jack đặt dưới thân, hắn từ trên cao nhìn xuống Jack tăng thêm ngữ khí: “Trong tay em nắm giữ một sợi dây, chỉ cần em khẽ động sợ dây tưởng chừng như mảnh khảnh này, anh sẽ ngoan ngoãn chạy tới.”

“Cal cám ơn anh, em biết anh trả giá rất nhiều cho đoạn tình cảm này. Con cái và hôn nhân em thấy anh cũng không tính toán có, hơn nữa… Gavin, cậu ta đến bây giờ cùng anh cũng không có bất cứ tiến triển thật sự nào.” Jack nói xong có chút cảm khái thở dài: “Không biết có phải hay không người học mỹ thuật so ra dễ dàng thương cảm, em cuối cùng cảm thấy lời ngài Henry lúc trước nói với em thực chân thành, đừng nói mười năm sau, cho dù chỉ có năm năm, em cũng không còn là một mĩ thiếu niên. Có người đối lập bên cạnh thật sự là một chuyện bi thương.”

Cal cố ý xem nhẹ nội dung phần sau của Jack, hắn vờ làm ra bộ dạng hung thần ác sát xoay người đè lên thân thể Jack: “Em đây là ám chỉ anh, em muốn rời khỏi anh rồi kết hôn sinh con? Anh còn sống thì dù em có nghĩ cũng sẽ không thành công!”

“Cal, em yêu anh.” Jack vươn ta ôm cổ Cal hôn kẻ từng mê hoặc y biết bao lần.

Cal nóng bỏng đáp lại nụ hôn của Jack, không lâu sau, tinh dầu Jack chuẩn bị đã được dùng chính trên người y, thân thể quen thuộc càng thêm dễ dàng bị xích mích. Jack hé môi lộ ra đầu lưỡi màu phấn hồng, vẽ ra sắc thái rực rỡ, mười ngón tay len vào tóc Cal không khống chế được bấu chặt lấy.

“A, ư ~ a… Cal, Cal… ư…”

Cal buông bờ mông bị hắn gắt gao niết trong tay ra, vươn tay nắm hai tay Jack. Bọn họ mười ngón giao nhau, Cal theo động tác này đem hai tay Jack dùng sức đặt trên đỉnh đầu, cúi đầu dùng sức hôn môi Jack, động tác dưới thân cũng không giảm bớt, khàn khàn tiếng rên rỉ, tiếng quát to toàn bộ bị Cal phong tỏa trong nụ hôn, chỉ còn lại tiếng nức nở phá ra từ xoang mũi.

“Ưm~ a!” thét to một tiếng, Jack thả lỏng chiếc eo luôn bị y nâng cao xuống, cả người vô lực phịch lên mặt giường.

Cal hôn nhẹ vầng trán đầy mồ hôi của Jack chậm rãi rút của hắn ra khỏi co thể Jack: “Hiện tại đi tắm sao?”

“Không, em muốn ôm anh nằm một hồi, chúng ta thật lâu không có ôm nhau mà cái gì cũng không làm.” Jack nói xong hướng hắn vươn tay, Cal thả lỏng sức lực thân thể nằm lên người Jack.

Ngón tay Jack chậm rãi vuốt ve mái tóc nâu sậm của Cal, y khẽ cười một tiếng: “Thời điểm em vừa thấy anh, tóc của anh chỉ ngắn có như vậy, em còn cảm thấy có chút buồn cười — người người đàn ông mặc bộ lễ phục sang quý như vậy, thế nhưng lại cắt một kiểu tóc không phù hợp giới thượng lưu chút nào.”

“Jack, anh tin hiện tại em và anh yêu nhau. Nhưng anh vẫn luôn thắc mắc, em chừng nào thì xác định bản thân yêu anh?” Mỏi mệt làm Cal nhắm mắt lại gối lên trên người Jack, hắn hỏi ra vấn đề chính mình sớm muốn biết.

“Có lẽ là những ngày cùng nhau sinh hoạt chung phòng ở New York, cũng có lẽ từ khi anh quan tâm chăm sóc em, em đã yêu anh.” Jack nói xong tự nở nụ cười: “Con người đại khái đều có lúc đặc biệt yếu đuối, sau khi cha mẹ qua đời, em từng có đoạn thời gian không ngắn mỗi ngày hướng Thượng Đế cầu nguyện, hy vọng ngài có thể phái một Thiên Sứ xuống cứu em. Em khi đó mười lăm tuổi, căn bản không thể làm công việc tốn sức, sở trường nhất chỉ có vẽ tranh. Mỗi ngày đều ăn không đủ no, càng đáng sợ là mùa đông đến, toàn thân quần áo không đủ để chống lạnh, em run cầm cập ngồi ở công viên, chờ có người cho em một Cents để em vì bọn họ vẽ, sau đó đi đổi lấy thật nhiều nhiều bánh mỳ để dự trữ. Mấy cái bánh mỳ đó cứng giống đá vậy, hơn nữa bên trong còn lẫn sạn, thời điểm ăn vào em cảm thấy mình căn bản không phải một người sống.”

“Em không có tiền, tiền trên người tựa hồ vĩnh viễn không đủ để lấp đầy bụng. Anh đại khái không biết một đứa nhóc ở tầng dưới chót xã hội, nhất là một thằng nhóc diện mạo cũng không tệ lắm sẽ trải qua những gì. Em vì không muốn bị người giẫm lên tôn nghiêm đi dựa vào một kẻ ‘Có quyền thế’ để sống sót, nên rất nhanh đi học ăn cắp va đánh bạc, kỳ thật mấy thứ đó cũng không khó, chỉ cần đầu óc xoay chuyển mau lẹ, hơn nữa em còn tin tưởng nữ thần may mắn sẽ không vứt bỏ em.– dù sao em cũng không phải người không hay ho nhất, so với tình cảnh của em còn nhiều người bi thảm hơn nhiều.”

Cal hôn lên sườn mặt Jack, hắn biết mình không cần nói gì vào thời điểm này, Jack chỉ muốn nói hết với hắn. Bị Cal ôm chặt Jack vươn tay ôm lấy lưng Cal, y dừng một chút sau tiếp tục nói: “Thời điểm muốn sống sót, căn bản không có biện pháp suy nghĩ nhiều như vậy, thời gian thật giống như lập tức liền vụt qua. Sau đó tàu Titanic đột nhiên xuất hiện, em biết đó là một cơ hội — em không biết nước Mĩ được không, nhưng mà em biết trên mảnh đất kia thiếu người, em còn tuổi trẻ có khí lực. Chỉ cần đi đến địa phương mới em sẽ có cơ hội sống sót thật tốt. Hạ quyết tâm, em lập tức mang theo Fabrizio- kẻ muốn xông ra vùng đất mới, chạy tới bài bạc, chúng em thắng! Cal, lúc em đi lên thuyền nhìn với thuyền viên nói ‘Tôi chính là một người Mĩ ’, em hưng phấn tột đỉnh.”

“… Sau đó, em vừa rời giường đứng lên liền thấy được anh. Anh lúc ấy thật sự là buồn cười, bên trong một đám người mặc vải thô vải bố lại vò nhăn lễ phục tơ nhung của mình, hơn nữa bên trong trang phục giữ ấm có một khối cực lớn lộ ra, em liếc mắt một cái đã biết đó là vòng cổ — em nghĩ đến anh là muốn thể nghiệm tư vị bần cùng nên cố ý kêu anh.”

Cal nghe lời này mở to mắt, hắn làm càn cười nói: “Cho nên mới nói là em câu dẫn anh trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.