Độ nóng của <Nắm lấy tay em, bên nhau tới bạc đầu> không giảm, vẫn đứng đầu bảng xếp hạng trên các trang web video lớn, mà tên của Nghê Vân Huyên cũng vẫn ở trong top 3 trên các bảng xếp hạng tìm kiếm.
Bộ phim <Mê đồ kiếm ảnh> mà cô đóng qua vài ngày nữa sẽ được chiếu trên một đài nào đó vào dịp tết âm lịch, hiện tại hình tuyên truyền đã được tung ra, không ít cư dân mạng đều bày tỏ rằng có vẻ rất hấp dẫn, mà tạo hình của Nghê Vân Huyên trong đó cũng rất đẹp, nam diễn viên chính cũng rất anh tuấn, trông hai người rất đẹp đôi.
Nghê Vân Huyên thì lại đang tự hỏi mình nên trải qua cái tết này như thế nào, vậy mà đã lại một năm nữa rồi, thời gian trôi thật nhanh, luôn ở vào thời điểm mình không chú ý nhắc nhở bản thân mình, thì ra mình đã từ từ già đi rồi.
Khi còn chưa nghĩ ra phải trải qua cái tết này như thế nào, cô lại nhận được điện thoại của Bách Lam; thái độ của Bách Lam rất cương quyết, nhất định phải gặp mặt cô.
Từ lúc ra khỏi cửa, cô vẫn luôn suy nghĩ, nếu Bách Lam nhắc tới Lục Tử Chiếu, cô nên trả lời thế nào.
Mà thực tế chứng minh, suy nghĩ của cô hoàn toàn là thừa.
Khi Nghê Vân Huyên tới quán cà phê Starlight Lodge, Bách Lam đã chờ được một lúc rồi.
Cô đi qua, kéo ghế đối diện Bách Lam ra rồi ngồi xuống: “Bị tắc đường nên đến muộn, để cô chờ lâu rồi.”
“Không sao.”
Bách Lam vẫy phục vụ, gọi hai cốc cà phê.
Nghê Vân Huyên quan sát nét mặt của Bách Lam: “Không biết cô Bách bảo tôi đến đây có chuyện gì?”
Bách Lam tìm thứ gì đó trong túi mình, mà cùng lúc đó, biểu cảm trên mặt Nghê Vân Huyên cũng có chút căng thẳng.
Dường như Bách Lam cảm thấy kì quái: “Vì sao cô lại có biểu cảm như vậy? Cô nghĩ rằng tôi muốn lấy gì ra?”
Nghê Vân Huyên không nói lời nào.
Bách Lam lại tự mình nở nụ cười, cô lấy một tập tài liệu ra: “Cô Nghê nghĩ rằng tôi muốn lấy thiệp mời cưới ra à?”
Cô nhíu mày: “Tôi chẳng nghĩ gì hết.”
Bách Lam đưa tài liệu cho Nghê Vân Huyên: “Đây là một bản hợp đồng.”
“Có ý gì?”
“Tôi hi vọng cô Nghê có thể đóng một bộ phim điện ảnh, là nữ chính, mà tôi cũng sẽ diễn vai nữ phụ trong bộ phim này.”
“Cô dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ đóng bộ phim mà cô nói? Hơn nữa, ngay cả kịch bản tôi còn chưa thấy, ít nhất cũng phải để tôi xem kịch bản xong rồi cân nhắc đã chứ.”
Biểu cảm của Bách Lam lạnh nhạt: “Kịch bản tạm thời còn chưa viết xong, nội dung đại khái là một cô gái đơn thuần tiến vào giới giải trí, sau đó gặp nhiều thăng trầm. Sở dĩ tôi muốn cô đóng là bởi vì cảm thấy cô và nữ chính trong bộ phim này có chỗ tương tự, cho nên hẳn là cô có thể hiểu được sâu vai diễn này.”
Nghê Vân Huyên vẫn mang theo sự hoài nghi, từ lúc Bách Lam ra mắt thì chưa bao giờ đóng vai nữ phụ, sao lại đột nhiên muốn đóng vai này.
“Tôi cảm thấy, tôi vẫn phải xem kịch bản trước đã.”
“Nghê Vân Huyên, khi cô ở dưới thung lũng, là tôi đề bạt cô, cô sẽ không quên chứ?”
“Cho nên cô hi vọng tôi đóng bộ phim này để báo ân?”
“Đương nhiên, thiên hạ có bữa cơm miễn phí hay sao? Tôi hi vọng cô đóng bộ phim này.” Bách Lam mở tài liệu ra, hợp đồng bày ra rõ ràng, tất cả đều đảm bảo lợi ích cá nhân của Nghê Vân Huyên, tuyệt đối sẽ không bắt cô diễn một vài tình tiết cô không thích, mà quy mô bộ phim cũng vô cùng nhỏ, “Cho nên, cô hoàn toàn không cần lo lắng tôi sẽ mượn cơ hội để hại cô.”
“Vì sao nhất định phải là tôi?”
“Bởi vì, tôi cảm thấy chỉ có cô mới diễn tốt bộ phim này được, những người khác đều không thể.”
Nghê Vân Huyên không rõ rốt cuộc Bách Lam muốn làm gì, nhưng quả thật hợp đồng có lợi cho cô, mà Bách Lam còn lấy việc lúc trước đề bạt cô ra làm con át chủ bài nữa. Cô không muốn nợ ân tình người khác, nhất là Bách Lam; cho dù lúc đó Bách Lam cũng không hảo tâm với cô lắm, nhưng không thể phủ nhận, quả thật Bách Lam đã mở cho cô một cánh cửa đi ra khỏi thung lũng.
Cho nên, cuối cùng Nghê Vân Huyên kí bản hợp đồng đó, đóng vai nữ chính của <Lòng hiểu không tuyên>.
Bách Lam đưa ra lí do là sợ sau khi <Mê đồ kiếm ảnh> phát sóng giá của Nghê Vân Huyên sẽ tăng lên, dù sao cũng có viên ngọc phía trước, <Mê đồ kiếm ảnh> lại do đội ngũ ban đầu sản xuất nữa, thực sự có thể nối tiếp sự huy hoàng đó. Mà đối với cái cớ này Nghê Vân Huyên đương nhiên không tin, nhưng vẫn lựa chọn thỏa hiệp nói “ừ”.
Về sau cô sẽ không có mối liên hệ gì với Bách Lam nữa, đương nhiên, kể cả người kia.
Mà khi Nghê Vân Huyên nhận được một nửa kịch bản, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ tại sao Bách Lam muốn kí hợp đồng trước.
Nữ chính Tâm Huyên là một cô gái vô cùng đơn thuần, vì nguyên nhân nào đó cô tiến vào giới giải trí, sau đó gặp được nhà đầu tư Lục Tử Chiếu; Lục Tử Chiếu bị sự đơn thuần của Tâm Huyên hấp dẫn, dần dần cùng cô đến gần nhau. Dưới sự trợ giúp của Lục Tử Chiếu, Tâm Huyên diễn rất nhiều bộ phim, bởi vì diện mạo cô không tồi nên sự hưởng ứng dành cho các bộ phim cũng khá tốt. Nhưng Lục Tử Chiếu không phải người chuyên nhất, anh lại cất nhắc một người mới, điều này làm Tâm Huyên rất bất bình, Tâm Huyên nghĩ biện pháp để phá vỡ hình ảnh của người mới kia. Lục Tử Chiếu vẫn chưa chán ghét mà vứt bỏ Tâm Huyên, cho nên cũng mở một mắt nhắm một mắt với những chuyện cô làm.
Dần dần, Tâm Huyên bắt đầu thay đổi. Người mới kia cũng rất không cam tâm, cho nên tìm cách hại Tâm Huyên. Tâm Huyên bị vây trong đống tin tức tiêu cực, bởi vì hình tượng của Tâm Huyên luôn rất tốt, cho nên những tin tức tiêu cực đó được tung ra ngày càng nhiều dần dần đẩy Tâm Huyên đến nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận. Hình tượng của Tâm Huyên bị một đòn hủy hoại nặng nề, cô dần biến mất trong giới giải trí. Mà trong khoảng thời gian cô khó khăn nhất, vậy mà nhà đầu tư kia chẳng mảy may để ý đến cô một chút nào.
Lục Tử Chiếu đính hôn với người khác, vào thời điểm Tâm Huyên khó khăn nhất.
Mà sau đó, Tâm Huyên đóng một bộ phim, dựa vào diễn xuất của bản thân mình trở về trong tầm mắt của công chúng. Lần này, cô không dựa vào người khác, cô dựa vào chính bản thân mình, rốt cuộc có một vị trí trong giới giải trí.
Nghê Vân Huyên xem kịch bản, rốt cuộc Bách Lam có ý gì, vì sao lại bảo cô diễn một câu chuyện như vậy?
Mặt ngoài thì giống như kể lại quá trình một ngôi sao nữ trở nên công thành danh toại, không có gì đặc biệt, nhưng cô lại có thể đọc ra thứ gì đó từ trong câu chuyện này.
Khó trách Bách Lam để cô kí hợp đồng trước.
Cô xem kịch bản, giống như thấy được cuộc đời của chính mình.
Bách Lam cho rằng cô sẽ bị đả kích sao?
Sẽ không, cô sẽ dũng cảm đối mặt với cuộc đời mình, đó là cuộc đời cô, không gì không thể đề cập đến cả.
Có điều, cô quên mất, cô nhận được chỉ là 1/2 kịch bản, cô quên mất, câu chuyện nào cũng có tính hai mặt.