Trên thực tế, đối với một màn vừa rồi, cô cũng không quá sửng sốt. Giống như, chuyện như vậy, phát sinh chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chỉ là sau cùng, cô vẫn đẩy anh ra, mang theo một chút không thoải mái khó hiểu. Mà anh cũng không miễn cưỡng, tự mình rời khỏi phòng bếp.
Cô rửa hai cái bát xong, cũng rửa sạch sẽ nồi nấu. Những chiếc bát này rất mới, nhưng nồi thì không, có vẻ là anh mang từ bên kia tới.
Cô lau tay, lúc này mới ra ngoài.
Anh ngồi trên sô pha trong phòng khách, một tay nhẹ nhàng nâng cằm. Cô từng nghe người ta nói, lúc đàn ông trầm tư rất có mị lực, điểm này đặt trên người anh rất thích hợp. Kỳ thật, cô có phần muốn biết một chút cảnh tượng không biết bao nhiêu phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên với Lục Tử Chiếu theo như lời Lương Bích, cảnh tượng đó nhất định ở tầm vĩ mô.
Anh quay đầu, nâng mày với cô.
“Hiện tại không còn sớm.” Cô nên rời đi.
Anh đánh giá cô một chút: “Tôi tưởng rằng, em sẽ không muốn rời đi.”
Cô nghiêng đầu: “Vì sao?”
“Bởi vì, ở lại, so với việc em rời đi, lợi ích càng nhiều.”
Cô đi qua, đứng ở trước mặt anh. Cô cười xán lạn với anh, sau đó ngồi lên đùi anh, cô nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh rồi hôn lên môi anh: “Ở lại, giống như vậy sao?” Cô nhìn anh như trước, tay đưa về phía ngực anh, cởi cúc áo thứ nhất của anh ra: “Hay là giống như vậy?”
Miệng anh cười giống như đang bùng lên một ngọn lửa, anh lắc đầu: “Đều không phải,” lúc cô hơi sửng sốt anh nháy mắt cởi bỏ quần áo của cô, sau đó ôm lấy cô đặt trên sô pha, anh hôn lên đôi môi cô, thâm nhập mút mát, mà tay không ngừng tiến đến ngực cô: “là giống như vậy.”
Anh nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, lấy tay sờ sờ mặt cô: “Hiểu chưa?”
Cô chỉ nhìn anh, không có động tác gì.
Anh ôm lấy cô, đi lên tầng hai. Tay cô túm lấy quần áo của anh, cảnh tượng này giống như đã từng bắt gặp, nhưng tâm tình lại thay đổi sao mà nhiều. Cô có thể cảm thấy tốc độ tim đập của mình tăng lên, lúc này, vậy mà cô rất muốn biết, vết thương lần trước cô cắn trên vai anh có còn hay không, có lưu lại dấu vết hay không.
Tay cô trượt trên vai anh, vào lúc này, anh đặt cô lên giường. Suy nghĩ của cô bị động tác của anh cắt ngang, cô ngây ngốc nhìn anh.
Lục Tử Chiếu mở một bên tủ ra.
Bên trong là đủ loại trang phục nữ, phong cách khác nhau, màu sắc khác nhau, hơn nữa còn là của những nhãn hiệu nổi tiếng.
“Chọn một bộ để thay.”
“Làm gì?” Cô còn chưa phục hồi lại tình thần sau màn vừa rồi, ánh mắt có chút hỗn loạn.
Ánh mắt anh dạo chơi một vòng ở trên cảnh xuân trước ngực cô: “Bảo em thay quần áo.” Anh cười đến xấu xa: “Chẳng lẽ em không muốn thay, muốn làm việc khác à?”
Cô bị những lời này của anh làm cho cả kinh, cô nhảy từ trên giường xuống, đứng ở trước tủ chọn quần áo. Khi cô chọn được một bộ lễ phục dạ hội màu tím, cô cầm quần áo nhìn anh. Lục Tử Chiếu quét mắt nhìn cô, lúc này mới đi ra ngoài, để phòng lại cho cô thay đồ.
Cô thở ra một hơi, những bộ trang phục nữ trong phòng này làm cô cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa bên cạnh còn có các loại trang sức để kết hợp như dây chuyền, khuyên tai. Cô không dám nghĩ sâu thêm, tất cả những thứ này có ý nghĩa gì.
Khi cô thay đồ xong đi ra, Lục Tử Chiếu cũng mặc quần áo chỉnh tề rồi, anh nhìn thoáng qua dây chuyền và khuyên tai cô đeo, đi qua khoác lấy tay cô. Tay kia thì vuốt tóc cô, tựa hồ cực kì vừa lòng với bộ dạng của cô bây giờ. Lúc này, cho dù có ngốc nữa thì cô cũng biết anh muốn đưa cô ra ngoài. Nhưng bởi vì cảnh vừa rồi có vài phần xấu hổ, cho nên, cô ngại chủ động mở miệng hỏi anh đi đâu, chỉ đi theo anh.
Hơn nữa, cô hiện tại, dường như cũng không có gì phải lo lắng.
Ở trên xe cô không nói lời nào, cho đến khi tới địa điểm cần đến, anh kéo cô xuống xe. Cô nhìn khách sạn này, ở thành phố này tuyệt đối được xem là khách sạn hạng nhất hạng nhì, cô liếc nhìn anh, ngoan ngoãn khoác tay anh.
Khi vào trong phòng, cô mới hiểu được, thì ra là có hẹn với Kỷ Thiệu Quân.
Lục Tử Chiếu đi lên trước chào hỏi với Kỷ Thiệu Quân, Kỷ Thiệu Quân trêu ghẹo vài câu gật đầu với Nghê Vân Huyên.
Nghê Vân Huyên nghe không hiểu bọn họ đang bàn chuyện gì, nhưng nhìn thấy một bàn đồ ăn lớn như vậy mà chỉ có bốn người, thế nào cũng thấy thật lãng phí. Nhưng mà, lĩnh vực mà đàn ông có hứng thú, bình thường không mấy phụ nữ thấy thích. Mạnh Tư Nghiên ngồi bên cạnh Kỷ Thiệu Quân mang theo vẻ mặt nhàm chán đánh giá Nghê Vân Huyên, tựa hồ đầy hứng thú với cô. Nghê Vân Huyên cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Tư Nghiên, quay qua nhìn Mạnh Tư Nghiên với ánh mắc nghi hoặc. Mạnh Tư Nghiên chỉ cười cười với cô.
Bộ dạng này của Mạnh Tư Nghiên làm Nghê Vân Huyên nhớ tới lời miêu tả của Lương Bích về Mạnh Tư Nghiên, tựa hồ nó cũng không đúng lắm, Mạnh Tư Nghiên thoạt nhìn cũng không lợi hại như trong truyền thuyết, không khác lắm với những mỹ nữ bình thường.
Lục Tử Chiếu và Kỷ Thiệu Quân tiếp tục đề tài, ngẫu nhiên Nghê Vân Huyên sẽ tiếp một hai câu, nhưng đều là những câu không có giá trị gì. Lúc này, ngược lại Nghê Vân Huyên và Mạnh Tư Nghiên có phần buồn chán.
Nghê Vân Huyên lấy cớ ra ngoài, không bao lâu, Mạnh Tư Nghiên cũng đuổi kịp cô.
Nghê Vân Huyên hơi dừng bước chân, Mạnh Tư Nghiên đi đến trước mặt cô, dựa vào trực giác, cô biết Mạnh Tư Nghiên có chuyện muốn nói với mình.
Cô nhìn Mạnh Tư Nghiên, nghiêng đầu: “Cô cũng cảm thấy bên trong hơi ngột ngạt?”
Mạnh Tư Nghiên lại không có ý định vòng vo cùng cô: “Cô là người đầu tiên tôi thấy Lục Tử Chiếu đưa đến trước mặt Kỷ Thiệu Quân.”
“À?” Mặt ngoài Nghê Vân Huyên ngạc nhiên, nhưng cũng không cảm thấy gì.
Mạnh Tư Nghiên lại nhìn cô nở nụ cười: “Vì sao theo Lục Tử Chiếu?”
Tay của Nghê Vân Huyên chống trên bồn rửa: “Vì sao cô quan tâm Lục Tử Chiếu như vậy? Chẳng lẽ cô ‘lòng ở Kỷ doanh lòng cũng ở Lục doanh’?”
Mạnh Tư Nghiên vẫn chưa hoảng hốt: “Chẳng lẽ hiện tại diễn viên đều học theo nhà văn có sức tưởng tượng phong phú như vậy?”
“Người bình thường đều sẽ suy nghĩ như thế.”
“Vậy sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Không hiếu kỳ vì sao Lục Tử Chiếu đối xử đặc biệt với cô?”
“Anh ấy đối xử đặc biệt với tôi sao?” Nghê Vân Huyên mang bộ dạng không biết rõ tình hình: “Sao tôi không cảm thấy được.”
Trong lòng Mạnh Tư Nghiên cười thầm, giả bộ cũng thật là giống.
“Có hay không bản thân cô rõ ràng.”
“Trong lòng tôi thực không có cảm giác.”
Mạnh Tư Nghiên vỗ tay: “Vậy thì không có đi!”
Nghê Vân Huyên nhìn Mạnh Tư Nghiên tự tin và quyến rũ từng bước một rời đi, rồi dừng lại ở chỗ quẹo, quay sang như cười nhạo nhìn Nghê Vân Huyên: “E rằng có một việc cô không rõ ràng lắm, Lục Tử Chiếu có một thanh mai trúc mã.”
Ý cười trên mặt Nghê Vân Huyên trở nên hơi nguội lạnh, cô nhìn về phía Mạnh Tư Nghiên biến mất, tay nắm chặt bồn rửa.
Khi cô trở lại bữa tiệc, Lục Tử Chiếu và Kỷ Thiệu Quân tựa hồ bàn luận không tồi, anh nhìn cô một cái: “Đi đâu thế? Lâu như vậy.”
Cô cười cười, không mở miệng, anh cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
Dường như Lục Tử Chiếu và Kỷ Thiệu Quân bàn xong chuyện gì đó, hai bên đều mang theo nụ cười hài lòng. Lúc này Nghê Vân Huyên mới đánh giá hai anh em có quan hệ huyết thống này, nói thật, nhìn diện mạo bên ngoài hai người chẳng hề giống nhau. Kỷ Thiệu Quân hẳn là thuộc kiểu đàn ông anh tuấn dáng người cường tráng hấp dẫn mà các thiếu nữ thích, mà diện mạo Lục Tử Chiếu tuyệt đối cũng có thể đạt được điểm cao, nhưng dáng người tất nhiên không thể mang lên bàn cược, bởi vì anh khá gầy, bộ dạng càng nghiêng về hướng giống với mỹ thiếu niên vườn trường, có đôi lúc trên người sẽ mang theo hơi thở thanh xuân, tuy rằng đại đa số thời điểm anh đều trầm mặc không phù hợp với khí chất của anh.
Có điều, Nghê Vân Huyên cảm thấy mình không có thiện cảm với những người quá cơ bắp, ngược lại Lục Tử Chiếu như vậy lại làm cô thấy hài lòng.
Kỷ Thiệu Quân và Mạnh Tư Nghiên rời đi trước, Lục Tử Chiếu nhìn cô, kéo tay cô qua: “Sao lại lạnh như vậy?”
“Đó là do nhiệt độ của anh cao, đối lập nên mới vậy.”
Anh cười cười, nhìn cô như cũ.
Cô híp mắt: “Anh và Mạnh Tư Nghiên rất quen thuộc?”
Dường như anh không nghĩ tới cô sẽ hỏi về vấn đề này: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Thì hỏi một chút thôi, không có ý khác.”
“Vậy à?”
“Chính là cảm thấy hai người rất quen thuộc.”
Anh mặt nhăn mày nhíu: “Chẳng lẽ em không rõ toàn bộ thế giới đều biết Mạnh Tư Nghiên là bảo bối của Kỷ Thiệu Quân?”