Nghê Vân Huyên lật xem kịch bản này, bị <Ẩn số. Thiên Thành> hấp dẫn, nội dung câu chuyện biến hóa nhiều, hơn nữa không chỉ giới hạn trong tình yêu và chiến tranh. Có thể nói nếu quay bộ phim truyền hình này, phần đầu tiên giống như xem một bộ phim cung đấu, xem mấy người phụ nữ dùng trí thông minh của mình như thế nào để chỉnh đối phương. Mà phần giữa lại là cuộc chiến chính trị của những người đàn ông, cuộc chiến của những người phụ nữ trong cuộc chiến của những người đàn ông lộ ra sự bạc nhược như thế. Mà tới khi Vân Thường mơ thấy giấc mơ ấy, hoàn toàn làm sáng tỏ “ẩn số” khi đó. Xem đến cuối cùng, chính là một người đàn ông yêu vợ mình mà thôi. Hơn nữa, kết cục là Nam Quốc diệt vong, chuyện đó và lời tiên đoán khi xưa của vị quốc sư cũng phù hợp, tuy rằng Thiên Thành vẫn chưa thật sự trở thành hồng nhan họa thủy, nhưng từ đầu đến cuối đều là nàng kéo quốc gia này đi theo con đường đó, bởi vậy “tai tinh” của Thiên Thành từng được nhắc đến cũng được tạo ra.
Mà điều làm Nghê Vân Huyên hài lòng lại là kết cục của câu chuyện này, cuối cùng không để Dạ Tiêu Thần lên ngôi hoàng đế, hơn nữa Nam Quốc cũng diệt vong.
Dường như có rất nhiều câu chuyện, nhân vật giống như Dạ Tiêu Thần cuối cùng nhất định sẽ có được giang sơn, cuối cùng nhất định có thể ôm được mỹ nhân về. Đâu có ai đạt được tất cả mọi thứ? Có bỏ mới có được, như vậy mới làm bản thân mình không quá tham lam, mọi việc đều một vừa hai phải.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, nếu Dạ Tiêu Thành trở thành hoàng đế, nếu hắn vứt bỏ hậu cung chỉ sủng ái Thiên Thành, vậy có vẻ rất giả; một người đàn ông chỉ có thể yêu một người phụ nữ, không có tư cách làm hoàng đế. Nhưng nếu để Dạ Tiêu Thần không quá sủng ái ai cũng không lạnh nhạt với ai, còn không bằng để hắn vứt bỏ hậu cung; như vậy tính ra, một người đàn ông đi trên con đường trở thành hoàng đế vốn không thích hợp với nàng.
Nghê Vân Huyên nằm trong lòng Lục Tử Chiếu: “Anh nói xem cái nào tốt?”
“Không phải em đã có quyết định rồi sao?”
Cô cười: “Nếu anh là Thái tử, anh sẽ chọn gì?”
“Giang sơn, mỹ nhân, đều muốn.” Tay anh véo mũi cô.
“Vậy kết cục của anh sẽ giống như Thái tử, bị một mũi tên xuyên tim.”
“Khi đứng ở vị trí đó, tất nhiên hành động sẽ không thể do mình định, không phải mình muốn lựa chọn thế nào cũng được.” Anh sờ trán: “Anh càng tôn trọng việc tuân theo tự nhiên hơn.”
Có đôi khi con người cuối cùng sẽ oán giận mình không lựa chọn, mà khi con người thật sự phải lựa chọn, mới có thể phát hiện ra có lúc có lựa chọn cũng không phải chuyện tốt, tuy rằng không phải tuyệt đối, nhưng có những người thuận theo tự nhiên không cần lựa chọn, chỉ chấp nhận chuyện không khiến bản thân mình thống khổ.
Nghê Vân Huyên chỉ cười, Lục Tử Chiếu chuyển cơ thể của cô đặt lên trên người mình. Kịch bản trong tay cô trượt xuống giường, âm thanh của cô mang theo chút mị hoặc: “Anh muốn làm gì?”
Mặt anh gần sát mặt cô: “Em cho là gì?”
Cô cắn môi anh một cái, nhẹ nhàng cắn xé. Hai tay anh đỡ lấy eo cô, hôn lại cô.
Tay cô nắm lấy áo ngủ của anh, anh bỏ tay cô ra, đè tay cô lại, anh nhanh chóng cởi áo ngủ, sau đó ôm chặt cô. Cô cảm thấy được anh muốn làm gì, không đồng ý “hừ” một tiếng: “Không cần, em muốn ở trên.”
[…]
Lúc này cô nhìn về phía anh, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, trong đôi mắt tựa hồ có thêm thứ gì đó. Cô nhìn không rõ lắm, nhưng tại giây phút này, anh lại nhìn cô như vậy. Cô cảm thấy mình như một con khỉ trong đoàn xiếc đang biểu diễn, mà anh là khán giả đang đứng xem. Có ý nghĩ đó, cảm giác ngứa ngáy trong lòng cô hoàn toàn biến mất không dấu vết, cô ngồi trên người anh, chẳng sợ một bộ phận của anh còn đang ở trong cơ thể cô, cô vẫn nhìn anh, vẫn không nhúc nhích nhìn anh.
Hình như anh không nghĩ cô sẽ dừng lại như thế, mang theo một chút kinh ngạc, lại cười nhạt: “Không còn sức?”
Cô không nói lời nào, ý cười của anh lại càng sâu.
Anh ôm lấy cô, vẫn tư thế này, trực tiếp đặt cô dưới thân. Cơ thể anh nặng nề đè trên người cô, anh nhiệt tình hôn cô, hai đôi chân quấn lấy nhau, anh nằm sấp trên người cô. Mang theo hô hấp kịch liệt, mang theo sự xâm nhập, mang theo phản ứng bản năng nhất của cơ thể.
Nhưng cô lại vì ánh mắt vừa rồi của anh mà canh cánh trong lòng, đột nhiên cô nghĩ, đối với anh rốt cuộc cô là gì.
Tùy anh rong ruổi trên cơ thể mình, bản thân cô cũng phát ra tiếng kêu khó có thể kiềm chế.
Sau đó, lui bước, sau đó, không còn sự nhiệt tình vừa rồi.
Chính là loại cảm giác này, biết mỗi lần triều lên nhất định sẽ có triều xuống.
Nghê Vân Huyên ôm kịch bản quay về công ty, sau đó lấy kịch bản <Ẩn số. Thiên Thành> ra. Bản thân Lương Bích cũng thấy bộ này không tồi, bất luận là tình tiết hay nội dung, hơn nữa nội dung kịch bản này cũng hiếm khi khiến người ta không cảm thấy có một loại cảm giác dồn nén.
Lương Bích bố trí rất nhanh, Nghê Vân Huyên liền được thu xếp đi làm tạo hình.
Đương nhiên, Nghê Vân Huyên không phải ngôi sao duy nhất được chọn, cùng đi còn có vài nghệ sĩ khác. Nhưng khi Nghê Vân Huyên được trang điểm xong, đạo diễn hoàn toàn bị chinh phục. Có điều không phải do diễn xuất của cô, mà là tạo hình cổ đại của cô, tuyệt đối phù hợp với Thiên Thành được xưng là “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”, dung nhan của cô có thể lấn át diễn xuất của cô, sẽ không bị khán giả soi mói nhiều. Hơn nữa, mặc dù vai diễn Thiên Thành này chiếm phần lớn phân lượng cảnh, nhưng thật ra cũng khá nhẹ nhàng, bởi vì những chuyển ngoặt của câu chuyện phần lớn đều diễn ra với Dạ Tiêu Thần. Nam diễn viên phải là người có khả năng diễn xuất tốt, mà nữ diễn viên, chỉ cần diễn xuất không quá kém thì gần như có thể qua cửa.
Một cô gái, như thật có thể làm được giống như Helen, khơi mào cuộc chiến mười năm giữa quân đội Hy Lạp và quân đội thành Troy. Mà sau khi quân Hy Lạp giành chiến thắng trong cuộc chiến thành Troy nhờ vào con ngựa gỗ khổng lồ, những binh lính này rốt cuộc gặp được nàng Helen xinh đẹp khiến họ phải chiến đấu mười năm, mà những binh lính đó chỉ nói một câu: “Vì nàng đánh thêm mười năm nữa cũng đáng”. Vậy Helen đó cũng đã thành công rồi, dựa vào vẻ đẹp của nàng mà thành công.
Làm người ta quên mất sự phản bội của nàng, quên sự phản nghịch của nàng, chỉ vì nhan sắc của nàng. (*)
(*) Các nhân vật và nội dung của Cuộc chiến thành Troy, đó là một cuộc chiến quan trọng trong thần thoại Hy Lạp và được nhắc đến trong hai trường thi của Homer: Iliad và Odyssey. Cuộc chiến xảy ra khoảng 1184 TCN. Năm 2004, Cuộc chiến thành Troy được dựng thành phim với tên Troy. Bộ phim chiến tranh sử thi cổ trang này do David Benioff viết kịch bản và đạo diễn bởi Wolfgang Petersen; phim dựa vào cốt truyện sử thi Iliad của Homer; với các diễn viên: Brad Pitt vai Achilles, Eric Bana vai Hector, Orlando Bloom vai Paris, Diane Kruger vai Helen, Sean Bean vai Odysseus, Brian Cox vai Agamemnon, Rose Byrne vai Briseis, Garrett Hedlund vai Patroclus, Peter O’Toole vai Priam, Brendan Gleeson vai Menelaus và Tylera Mane vai Ajax. Phim được đề cử Giải Oscar cho thiết kế trang phục.
Mà trong bộ phim này thực ra Thiên Thành cũng không tạo sự hài lòng, ngược lại sự hài lòng nhất nàng tạo ra chính là nàng vẫn yêu Dạ Tiêu Thần, nếu Thiên Thành cũng có thể đẹp được đến cảnh giới đó, sẽ không cần phải hỏi “Nữ nhân này có điểm gì tốt, dựa vào đâu mà làm hắn thích” và những câu tương tự như vậy.
Nghê Vân Huyên vốn tràn ngập lòng tin với vai diễn này, bởi vậy có được nó cũng không cảm thấy mình nên quá vinh hạnh. Chỉ là phim của cô hầu hết đều có một đặc điểm, quay rất gấp, bộ phim này cũng đã được kí kết xong với một đài truyền hình để chiếu vào dịp tết âm lịch, điều này có nghĩa là hơn một tháng cô sẽ phải ở trong đoàn phim.
Phim cổ đại và phim hiện đại rõ ràng khác nhau rất lớn, phim cổ đại bình thường đều là đến những địa điểm đặc biệt để quay, quay cũng lâu, chỗ nghỉ lại cũng ở tại đó, không thể về chỗ ở của mình.
Bộ phim này rất nhanh liền bước vào giai đoạn quay, nghe nói nam diễn viên chính là một diễn viên thần tượng nhưng cũng ở trong phái thực lực, đối với chuyện này cô cũng không quá quan tâm.
Lần này trở lại biệt thự, cô liền bắt đầu thu dọn đồ dùng của mình.
Mà đối với việc làm đó của cô Lục Tử Chiếu không cảm thấy kì quái tẹo nào.
Cô rất không hài lòng với sự lạnh nhạt này của anh: “Lần này, em phải đi rất lâu rất lâu đó.”
“Anh biết mà!” Trong tay anh cầm một tờ báo, bên trên nói đến nhiều khía cạnh về nhiều chuyện. Dường như anh thích đọc phần này của tờ báo, ví dụ như nói về không quân thì Mỹ là số một, hải quân thì Nga là đứng đầu, còn lục quân thì Trung Quốc xếp thứ nhất. Hơn nữa một nhà quân sự của Mỹ còn từng đánh giá về lục quân của Trung Quốc, đánh nhau trên mặt đất với quân đội Trung Quốc, quả thật là tự tìm chỗ chết.
Dưới sự khai sáng của anh, Nghê Vân Huyên dường như cũng biết thêm chút tình hình, ví như Triều Tiên có nhân tài có chuyên môn bồi dưỡng về phương diện máy tính, mà những người này có thể lợi dụng kĩ thuật hack để lấy được một ít cơ mật quân sự quốc gia.
Nhưng giờ phút này, cô nhìn bộ dạng xem báo của anh thì cực kì khó chịu: “Em nói em sẽ đi rất lâu rất lâu đó.”
“Ừ.” Anh gật gật đầu.
Cô thở một hơi, bỏ vali quần áo của mình xuống, vô cùng buồn bực, sau đó nhìn anh.
Anh cũng vừa lúc ngẩng đầu: “Rốt cuộc kịp phản ứng rồi sao? Mỗi ngày em đều mặc trang phục diễn, mang nhiều quần áo như vậy cũng vô dụng.”
Cô tức giận: “Anh thì thông minh rồi.”
Anh cười nhẹ: “Cần anh tiễn em không?”
“Không cần.” Cô thấy vẫn chưa hết giận: “Cũng không phải em không có chân dài.”
Dường như anh cảm thấy rất thần kì: “Vậy em đi đi!”
Cô lấy tất cả quần áo của mình ra, chỉ chuẩn bị một cái túi nhỏ, đựng một vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân vào trong đó.