Tập đầu tiên của <Tình đầu khó phai> chính thức được phát sóng, tuy rằng nghĩ cũng không có gì, nhưng thực sự đến thời khắc này, cô vẫn giống một học sinh tiểu học ngồi canh trước TV xem bộ phim mình diễn. Cảm giác đó, thật sự vô cùng thần kì, nhìn thấy mình xuất hiện trên màn hình, sau đó diễn câu chuyện cuộc đời của người khác.
Lục Tử Chiếu ở trong thư phòng xử lý văn kiện, cô chạy lên, kéo anh xuống dưới, bắt anh nhất định phải cùng mình xem bộ phim đầu tiên mình diễn.
Từ sau ngày đó, anh sẽ đến phim trường đón cô về, mang theo chút “lòng hiểu không tuyên” ở bên nhau, không ai mở miệng hỏi vì sao, cũng không nghĩ đến nguyên nhân xa xôi.
Lục Tử Chiếu nhìn bàn tay cô đang kéo tay mình, ánh mắt chuyển lên, nhìn cô một lúc lâu mới đặt ánh mắt trở lại màn hình.
“Em diễn thế nào?”
Kỳ thật cũng không tốt lắm, mà trạch nam trạch nữ này cũng đủ rồi, nhìn không ra kĩ năng diễn xuất nào, cũng không cảm thấy bộ phim này có gì hay. Nhưng đối với một người mới, tựa hồ cũng không tồi. Thực ra xem người mới và diễn viên già dặn kinh nghiệm diễn, sẽ phát hiện có sự khác biệt rất lớn, người mới có mười phần thì chín phần “mộc”, mà Nghê Vân Huyên là giữa chín và mười, nhưng vận khí của cô tương đối tốt, nữ chính bộ phim này cũng “mộc”.
“Cũng tạm.”
Nhận được đánh giá như vậy, cô có phần không hài lòng: “Thế nào mới được tính là tốt?”
“Xem nhiều phim của Bách Lam, sẽ biết.”
Nghê Vân Huyên thực sự hận không thể véo anh một cái thật đau. Bách Lam là ai, ngay cả cô là người ngốc trong giới này cũng biết, bộ phim để ra mắt rất nổi tiếng, diễn cùng cô ấy cũng là những ngôi sao sáng. Hơn nữa, bộ phim đầu tiên của cô ấy vô cùng hot, có thể nói là hot khắp nửa Trung Quốc. Đương nhiên, tuy rằng không thể so với những đại minh tinh nổi danh từ lâu, nhưng trong những nữ ngôi sao xinh đẹp có tư chất tặng cô ấy danh hiệu “tiểu hoa đán” thì cũng không xứng với cô ấy. Hơn nữa, Bách Lam không chỉ hot ở Trung Quốc, mà ở nước ngoài cũng rất nổi tiếng, đó mới là ưu thế lớn nhất của cô ấy, trực tiếp hướng đến việc phát triển ở Hollywood, trở thành nữ nghệ sĩ Trung Quốc trẻ nhất phát triển ở Hollywood, đồng thời cũng là người hot nhất.
Nhắc tới Bách Lam, ai cũng biết, niềm tự hào của Trung Quốc. Đại diện Trung Quốc ra không ít phim điện ảnh, chỉ cần nhắc đến cô ấy, đều có thể bán được rất nhiều vé ở nước ngoài, ai bảo người ta được xưng là nữ nghệ sĩ có sức lôi cuốn nhất Trung Quốc chứ!
Lấy cô của hiện tại so với Bách Lam, đó quả thực biến thành sỉ nhục cô.
Huống chi, một người rất có danh tiếng khi nói về Bách Lam có nói một câu, trong giới giải trí không tìm được người nào vừa có vận khí tốt vừa cố gắng như Bách Lam.
Cho nên, Bách Lam là không thể thay thế, hơn nữa còn là sự kết hợp hoàn mỹ giữa thời đại, thời cơ và tự bản thân mình.
Nghê Vân Huyên phát hiện, Lục Tử Chiếu thực sự tương đối chăm chú: “Có phải đột nhiên cảm thấy em diễn không tồi không?”
Anh liếc cô một cái: “Anh đang nhìn đồng phục trông rất đẹp mà em mặc kia, trường nào ở Trung Quốc có thể có đồng phục như vậy, anh rất muốn biết.”
“Hàn Quốc chở bằng máy bay đến.”
“Anh biết ngay mà.”
Nhưng mà, Nghê Vân Huyên mặc đồng phục vào quả thật đơn thuần lại tươi sáng, nếu nói phải phân loại mỹ nữ, vậy cô chính là kiểu nữ sinh có thể dễ dàng làm nam sinh nhất kiến chung tình nhất, cũng không phải là do cô rất đẹp, mà là vẻ đẹp của cô có chất riêng thực sự có thể thu hút các nam sinh, thoạt nhìn vô cùng lanh lợi, rồi lại không giới hạn mỗi lanh lợi, có chỗ khiến người ta rung động.
“Anh nói xem, em có thể dựa vào bộ phim này mà nổi tiếng hay không?”
“Em muốn nổi tiếng sao?”
“Anh có thể làm cho em nổi tiếng sao?” Cô nháy mắt mấy cái với anh.
Tay anh nắm lấy cằm cô: “Không ai nói cho em, nói như vậy với đàn ông sẽ phải trả giá đắt à?”
Cô vẫn nhìn anh: “Nếu anh nói vậy cho em biết, em sẽ nói với anh, em nguyện ý.”
Anh hạ tay xuống, trong mắt thật không có cảm xúc thất vọng: “Làm ngôi sao tốt như vậy?”
“Có lẽ cũng không tốt, nhưng đối với em, nhất định chính là tốt nhất.”
Lục Tử Chiếu tựa vào sô pha, không nói nữa.
Nghê Vân Huyên nhìn thoáng qua bàn trà kia, mang theo sự chán ghét: “Đổi bàn trà của anh đi.”
“Được.”
“Anh không phản đối?”
“Đổi một cái lớn hơn, có thể phản chiếu nhiều hơn cũng có thể chịu đựng sức nặng tốt hơn, việc gì anh phải phản đối?”
Cô nhìn anh vài lần: “Vậy thôi đi.”
Lục Tử Chiếu tự nhắm mắt nghỉ ngơi, còn cô thì xem tiếp. Lúc này, cô phát hiện, hình như giống, mà lại không giống. Khi cô đọc tiểu thuyết và lúc diễn, đã cảm thụ sâu sắc người kia rồi, cảm nhận những hỉ nộ đó, cảm thụ sự thâm tình đó. Nhưng lấy góc độ là một người xem, bản thân mình lại giống như một người chứng kiến, chứng kiến tình yêu của Thẩm Thiển Y, chứng kiến sự trả giá của cô ấy. Có lẽ cô ấy không phải một cô gái tốt, cũng không phải một cô gái kiên cường, nhưng khi nhìn thấy cô ấy cố gắng như vậy, nhìn thấy cô ấy hao phí cả tuổi thanh xuân của mình, toàn bộ đều vì người đàn ông tên Lạc Tử Thịnh kia, giờ khắc này, không còn là thích hay không thích cô ấy, mà là khâm phục. Bởi vì, đặt tay lên ngực tự hỏi, thì bản thân mình không làm được như vậy, không dám yêu một người như vậy, đồng thời cũng không dám dùng hôn nhân của mình đánh cược như thế.
Nghĩ đến tâm tình của Thẩm Thiển Y, nghĩ đến khi Thẩm Thiển Y trơ mắt nhìn Lạc Tử Thịnh mang Hạ Tư Linh rời đi, trong nháy mắt đó, là thật lo lắng cho cô ấy, là thật hy vọng cô ấy có được hạnh phúc. Chuyện này với việc thích nhân vật hay không không liên quan, chỉ là không muốn cô ấy trả giá như vậy lại là công dã tràng.
Khi đến phần quảng cáo, cô nhìn anh: “Anh đã từng yêu ai đó chưa?”
Anh mở mắt, nhíu mày: “Có liên quan đến em sao?”
“Em muốn biết.”
“Vậy vì sao anh phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em?”
Cô cười cười, khóe miệng cong lên, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp: “Em đoán, anh nhất định chưa từng thật sự yêu một người.”
“Tại sao có thể nói như vậy?”
“Người như anh, sao có thể yêu một người.” Cô nhìn đến bả vai từng bị thương của anh: “Nhưng mà, sinh ra áy náy với một người hẳn là có thể, bởi vì áy náy, cho nên mới làm ra chuyện khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.”
“Em đã nghe cái gì hay đã xem cái gì?” Anh lơ đễnh.
“Em nói rồi, là em đoán. Em đoán đúng rồi sao?”
“Em lầm rồi.” Anh đứng lên: “Anh đã từng yêu.”
“Là yêu nhiều hay cái “đã từng” kia nhiều?”
“Chuyện đó không liên quan đến em.”
Cô nghe tiếng bước chân anh dần đi xa, nhịn xuống vẫn muốn hỏi anh. Nếu thật sự yêu như vậy, sẽ thu mua công ty thuộc về vợ mình sao? Sẽ trực tiếp tuyên bố ly hôn sau khi kết hôn được một năm sao? Đúng, đàn ông như vậy, vốn là không nên hy vọng xa vời trong lòng họ có tình yêu. Có lẽ, họ có tình yêu, nhưng cùng lắm chỉ xếp sau hết thứ này đến thứ khác trong bảng xếp hạng nhân sinh mà thôi. Những người thành công này, nói họ si tình, nhưng có ai lúc trẻ không vì sự nghiệp hay vì trách nhiệm hoặc là vì những thứ khác mà buông tha tình cảm chân thành trọn đời trong miệng họ, đợi đến khi già nhớ về một đoạn ký ức cũ mang tên tình yêu, vẫn cứ muốn thể hiện dáng vẻ mình si tình, làm những người khác vì thế phải cảm động.
Ai đó đã từng nói, có thể buông bỏ, sẽ không phải là thứ quan trọng nhất.
Mà nếu phụ nữ không muốn bản thân mình bị thương, vậy đừng chỉ nhìn thấy mỗi người khác, yêu người ba phần, yêu mình bảy phần, có lẽ sẽ không bị thương!
Phim tiếp tục được phát sóng, Nghê Vân Huyên đột nhiên nghĩ, Thẩm Thiển Y này yêu Lạc Tử Thịnh mấy phần vậy! Nếu bảo cô phải đánh giá, cô sẽ cho mười phần. Nguyên nhân chính là vì không giữ lại, cho nên mới mong cô ấy có thể đạt được tất cả những gì cô ấy muốn.
Cô nhớ rõ, khi cô tải bộ tiểu thuyết đó về, thấy được một bình luận nào đó: tôi thực sự đau lòng cho Thẩm Thiển Y, đối với một cô gái, cô ấy đã trả giá nhiều như vậy; nhưng đến cuối cùng, tôi hâm mộ cô ấy, bởi vì cô ấy đạt được tất cả những gì cô ấy mong muốn; mà trong cuộc sống thực này, bao nhiêu người trong chúng ta phải tận lực trả giá, nhưng mất đi nhiều mà có lẽ chẳng nhận lại được bao nhiêu; tình yêu tốn công vô ích quá nhiều, cho nên tôi cảm động vì những gì Thẩm Thiển Y đạt được.
Đúng vậy, người si tình luôn là phụ nữ.
Cô cười cười, nhìn về phía tầng hai, Lục Tử Chiếu hẳn là đang ở trong thư phòng nhỉ.