Bộ phim tiếp tục được chiếu.
Từ đó về sau không còn cô gái Tâm Hàm nữa, mà trong giới giải trí có thêm một người mới tên là Tâm Huyên, cô đi tới bên cạnh Lục Tử Chiếu, anh muốn nhìn rõ khuôn mặt này của cô, nhưng khuôn mặt này trang điểm quá đậm.
Từ giờ phút đó, câu chuyện của họ bắt đầu.
Anh nhớ rõ Tâm Hàm từng nói với anh: “Nhũ danh của em là Huyên Huyên, bà ngoại đặt đấy, rất êm tai nhỉ?”
Những lời cô từng nói, anh đều nhớ rõ.
Anh vẫn giúp đỡ Tâm Huyên tiến vào giới giải trí, nếu đây là điều cô muốn, vậy anh sẽ giúp cô.
Nhưng tích cách của cô thực ra thay đổi không nhiều lắm, chỉ một mình cô ở trong giới giải trí, căn bản không đủ để đi được quá xa.
Cho nên, anh nhiều lần nhắc nhở cô, trở thành ngôi sao có phải là tất cả những gì cô muốn không, cô lặp lại rằng cô muốn tiến vào cái vòng này.
Nếu, cô muốn, anh sẽ giúp cô.
Anh nâng cô lên thành thần tượng được hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ.
Sau khi anh đi công tác, không phải anh không biết được tin tức về cô, hiện tại cô tựa hồ đang đứng ở hố sâu nhất.
Nhưng, con người không biết đau, sao học được phải tự bảo vệ mình?
Bài học này, là điều mà cô nhất định phải học được. Cô có cơ hội đưa người mới kia vào chỗ chết, là tự cô bỏ qua cơ hội đó; cho nên sau đó cô bị người ta hại, đây là kết quả từ sự nhân từ của cô. Cái vòng luẩn quẩn này chính là như vậy, bạn nhân từ với người khác, chính là tàn nhẫn với bản thân mình.
Anh vẫn luôn nghĩ rốt cuộc cô muốn điều gì?
Muốn trở về trả thù anh sao?
Nếu là như thế, anh sẵn lòng. Anh cố ý bỏ lại phần tài liệu đó, nhưng cô cũng không chạm vào.
Rốt cuộc anh hiểu được, căn bản cô không nghĩ tới việc trả thù anh, cũng không nghĩ tới việc làm thế nào để anh khổ sở, căn bản cô không bận tâm.
Cô chỉ muốn xem anh như một người xa lạ, đến bên cạnh anh, sau đó lại rời đi giống như một cơn gió.
Cô muốn chính là trái tim anh chịu tổn thương, tựa như cô lúc trước.
Cô muốn chính là địa vị trong giới giải trí, bởi lúc trước mẹ cô vì vấn đề liên quan đến thời gian nên chưa đạt được danh hiệu Đại mãn quán (*), còn thiếu một giải thưởng, mà cô tiến vào giới giải trí chính là để hoàn thành điều đã làm mẹ cô tiếc nuối, cô chỉ vì mẹ cô mà sống.
Căn bản cô không bận tâm đến anh.
(*) Đại mãn quán (大满贯) trong giới điện ảnh là chỉ một diễn viên đạt được giải thưởng “Nam (nữ) diễn viên chính xuất sắc nhất” của các giải Kim Tượng, Kim Kê, Kim Mã trong giới điện ảnh Hoa ngữ, tức trở thành “Ảnh đế (Ảnh hậu) Đại mãn quán”. (Theo Baidu)
Nếu cô muốn chính là danh hiệu Ảnh hậu, được, vậy anh sẽ từng bước một giúp cô đến gần với danh hiệu Ảnh hậu.
Nếu muốn làm một người mau chóng trưởng thành?
Vậy làm cô ấy đau, làm cô ấy đau đến vô cùng, làm cô ấy học được rằng sau khi bị thương thì phải tự mình bảo vệ mình.
Vả lại, anh biết, cô sẽ rời khỏi anh, cô chưa từng cho anh cơ hội.
Cho nên, về sau, trong thế giới của cô sẽ không có một người như anh, vậy cô nhất định phải học được bí quyết để bất khả chiến bại.
Hồi ức ngừng lại.
Bách Lam đẩy Lục Tử Chiếu đi tản bộ ở sân nhỏ ngoài bệnh viện.
Bách Lam nhìn bộ dạng của anh thì cảm thấy vẫn chưa hết giận: “Lục Tử Chiếu, anh cho rằng anh rất vĩ đại sao? Hiện tại cô ấy thành công, cô ấy sẽ nhớ đến anh sao? Cô ấy sẽ chỉ hận anh, hận anh không xuất hiện vào thời điểm cô ấy đau khổ nhất. Anh dùng phương thức không tốt nhất này, nhất định anh sẽ chẳng chiếm được gì hết.”
Anh nhìn lên bầu trời chỉ một màu trắng: “Vốn là, anh không có bất cứ cơ hội nào.”
Bách Lam lắc đầu: “Lục Tử Chiếu, anh thật ngốc.”
Anh lại thản nhiên cười: “Thực ra anh cũng chẳng làm gì cả, chỉ là anh hiểu được, ở trong một vòng tròn, nhất định phải có thứ thuộc về bản thân mình. Một công nhân vệ sinh, anh ta phải học được cách thu dọn sạch sẽ; một ca sĩ, cô ấy phải cất lên những lời ca đi vào lòng người; mà một nhà văn, cô ấy muốn thành công thì nhất định phải cho ra những tác phẩm hay, hơn nữa cũng phải được các độc giả đón nhận; một diễn viên, cô ấy phải có khả năng diễn xuất xuất sắc, được người hâm mộ ủng hộ, sau đó đem đến những tác phẩm hay, như vậy cô ấy mới có thể có được một chỗ đứng của riêng mình, hơn nữa lấy phương thức như thế để trở thành một cô ấy độc nhất vô nhị.”
Chỉ có người độc nhất vô nhị, mới có thể đạt được vinh quang và thành công cao nhất.
Chỉ có trau dồi khả năng diễn xuất đến không thể bới móc được, mới có thể thực sự đặt chân ở trong cái vòng luẩn quẩn này, chỉ có như vậy cô mới có thể đến gần với giấc mơ hơn.
Cô muốn trở thành diễn viên, đó là giấc mơ của cô, cho nên anh nguyện ý đẩy cô đi càng xa.
Anh biết, từ trước tới nay cô chưa bao giờ cho mình cơ hội.
Bách Lam nhìn Lục Tử Chiếu, lại cảm thấy bản thân mình có chút tức giận, cô lật đổ chiếc xe lăn, “Lục Tử Chiếu, con mẹ nó anh cứ tiếp tục vĩ đại đi!”
Lục Tử Chiếu ngã trên mặt đất, nhưng anh chỉ nhìn Bách Lam một cái, rồi anh chậm rãi đứng lên, anh rất gắng sức, cũng rất đau đớn, thậm chí chỉ vì một động tác đơn giản này mà chảy đầy mồ hôi, anh chậm rãi đứng lên: “Anh chỉ hi vọng cô ấy cũng có thể như vậy, không dựa vào bất kì một ai, cũng có thể đứng lên.”
Như vậy, anh mới có thể yên tâm để cô rời xa phạm vi của mình, nhìn cô cách mình càng ngày càng xa.
Trên màn hình nhanh chóng chuyển cảnh.
Tâm Huyên đứng trên tầng thượng, phía dưới là dòng xe cộ vẫn qua lại không ngớt, cô thản nhiên nhìn tất cả, đó đều là câu chuyện của người khác.
Mà Lục Tử Chiếu đi đến bên cạnh cô.
Cô nhìn anh một cái: “Có phải anh cảm thấy rất kiêu hãnh hay không? Vẫn nhìn em mang thân phận giả này như một kẻ ngốc?”
“Gió lớn, đừng đứng ở đây.”
“Em chưa từng nghĩ phải trả thù anh, bởi vì em tự hiểu được, trả thù anh thì kết quả chỉ là mất nhiều hơn được, còn đánh mất thanh xuân của mình, em sẽ không ngốc như vậy.”
“Anh hiểu.”
Cô cười cười: “Anh thật sự hiểu chưa?”
Anh gật đầu.
Hai người cùng đi xuống, đứng trong thang máy, sau đó đến tầng dưới cùng.
Lúc này, trong không khí như vọng lại tiếng nói mang theo ý cười của cô năm đó: “Về sau em phải đứng trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất Nam Thành để nhìn xuống mọi người. Anh sẽ đi cùng em chứ?”
“Sẽ.” Âm thanh của anh cũng mang theo sự nuông chiều.
Nhưng giờ phút này, hai người chỉ đi tiếp, cuối cùng cũng ra đến cửa.
Cô nhìn anh: “Anh cũng biết, em phải đi bên trái.”
Mà anh nên đi bên phải.
Cô thở dài, đi về phía trước vài bước, chân lại trẹo. Anh lập tức chạy đến đỡ cô dậy: “Chậm một chút.”
Cô nhìn anh, đôi mắt vẫn linh động như trước, lại không còn trong veo như vậy.
Anh ngồi xổm trên mặt đất: “Anh cõng em, chỉ lần này thôi.”
Cô leo lên lưng anh.
Anh từng bước một đi tiếp, ánh đèn đường kéo chiếc bóng của hai người thật xa, rất xa.
“Anh vẫn là anh, em vẫn là em, chỉ là chúng ta lại không còn là chúng ta nữa rồi.” Trong tròng mắt của cô là một mảnh trong suốt.
“Nhưng ý nghĩa của em đối với anh, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.”
Cô không nói gì nữa, cô ở trên lưng anh, nghe tiếng bước chân anh, từng bước một đi về phía trước.
Giờ khắc này, vào giờ khắc này, không nghĩ về lòng tin, không nghĩ về ngày mai, không nghĩ về tương lai. Giữa hai người không có thù hận, không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có hiện tại, xin hãy để cô ở trên lưng anh, cho đến vĩnh viễn.
Dẫu rằng trời rồi sẽ sáng, ánh dương sẽ phơi khô chút khao khát này.
Nhưng trong phút chốc này, xin hãy để hai người vẫn tiếp tục bước đi.
Ánh đèn đường kéo chiếc bóng của hai người càng dài, càng dài…
Mà hai người từng bước, từng bước một đi về phía mặt trời.
“Đáp án” của <Lòng hiểu không tuyên> kết thúc.
Kì thật, chúng ta đều biết, điều mà câu chuyện này lòng hiểu không tuyên không phải là anh yêu cô, mà là anh dùng phương thức như vậy yêu cô.