Trở lại Nam Thành, Nghê Vân Huyên ngồi cười nhìn trần nhà. Nghĩ đến khoảng thời gian ở thành phố XX, cô không tự giác cười tủm tỉm.
Cô đứng dậy mặc quần áo, lúc trước bị Lương Bích gọi điện đến giáo huấn một phen, vì đi cùng Lục Tử Chiếu mà cô không tham gia chương trình giải trí của đài đó, ở trường quay có rất nhiều fan tiếc nuối vì không gặp được cô. Điều này làm cô vốn không có nhiều trường hợp xuất hiện nhiều trước công chúng mất đi một cơ hội, nhưng đồng thời Lương Bích cũng mang đến một tin tốt, tỉ lệ người xem <Tình đầu khó phai> mỗi ngày một cao, mặc dù vượt qua tỉ suất dẫn đầu là không thể, nhưng tỉ suất ba chấm mấy cũng đã cao hơn tỉ suất một vài bộ phim khác rồi.
Cô mở máy tính lên, nhìn trên diễn đàn thảo luận nội dung bộ phim, trong lòng cảm thấy ấm áp. Giống như họ bình luận vậy, nội dung bộ phim này có lẽ cũng không hay, thậm chí tình tiết cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng xem mỗi việc nhỏ mà Thẩm Thiển Y làm lại có thể đọc ra sự cảm động, cùng cô ấy đi đến thế giới tình cảm của cô ấy.
Hơn nữa vì sự bùng nổ của đề tài “yêu thầm” này, không ít người đều bộc bạch lịch sử yêu thầm của mình. Người thành công thì sẽ được người khác chúc phúc, người không thành công thì cũng sẽ có người đến an ủi, diễn đàn kia giống như một ngôi nhà, tất cả mọi người cùng nhau tâm sự, bởi vì một bộ phim.
Bản thân cô xem cũng cảm thấy cảm động, tình cảm này thật tốt, rốt cuộc cô đã bước vào cái vòng luẩn quẩn này rồi, rốt cuộc đã vào được.
“Mẹ, con đang tới gần mẹ, mẹ có nhìn thấy không?”
Cô lại đọc <Thanh xuân từng rơi xuống một trận mưa> trên mạng mấy lần, kỳ thật cũng chính là câu chuyện về Trần Nhất Tâm, đưa cô ấy đi ra một cách độc lập, trở thành câu chuyện của bản thân cô ấy, độc nhất vô nhị. Cô thực sự thích phương thức này, ví thanh xuân đã từng yêu người đó của mình với một trận mưa đã từng rơi xuống. Mưa tạnh rồi, đất khô rồi, nhưng biết trái tim vẫn ẩm ướt, dấu vết trong lòng sẽ vĩnh viễn tồn tại. Trận mưa đó, tưới tắm trái tim mình, cũng làm mình dần trưởng thành và hoàn thiện.
Cô vẫn ở trong biệt thự, không đi đâu cả, đương nhiên là đang chờ Lục Tử Chiếu tan tầm trở về.
Mà Lục Tử Chiếu cũng không làm cô phải thất vọng, câu đầu tiên sau khi trở về là hỏi cô đang xem gì.
Cô lộ ra nụ cười vui vẻ, chỉ vào màn hình máy tính: “Xem cái này.”
Anh đi đến, chỉ nhìn lướt qua, trong ánh mắt chờ mong của cô mở miệng: “Ít xem máy tính thôi.” Thấy nét mặt cô lập tức thay đổi thì anh lại thêm một câu: “Bức xạ mạnh, em không phát hiện trên trán đã mọc thêm một cái mụn rồi à?”
Thật khó cho anh, nhỏ như vậy cũng có thể phát hiện ra.
Cô buồn bực nhìn bóng dáng anh xoay người rời đi, người này thật không kiên nhẫn. Cô khẽ cắn môi, đứng dậy đuổi theo anh, sau đó ôm anh từ phía sau.
“Làm gì vậy?”
“Trên người anh ấm áp.”
Anh cười, bỏ tay cô ra: “Đừng làm loạn.”
Cô không nhụt chí, đi theo anh lên tầng: “Em không làm loạn.”
Đến phòng, anh cởi áo vét ra, cô chủ động cầm lấy: “Em giúp anh.”
Anh hoài nghi liếc cô một cái, cũng không mở miệng.
Cô thấy anh lập tức đi về phía thư phòng, phiền muộn đuổi theo rồi lại ôm lấy anh: “Không được đi.”
Anh dừng bước chân.
Cô thấy anh đã dừng lại, mang theo chút bướng bỉnh, đi đến trước mặt anh, kiễng chân hôn lên môi anh.
Anh không nhúc nhích, mặc cô hôn mình, tay cô ôm lấy anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng luồn vào trong miệng anh.
Anh nhìn sắc mặt càng ngày càng đỏ của cô, mang theo chút thẹn thùng rồi lại cố chấp không dừng lại, trong lòng nháy mắt là một mảnh mênh mông, không nghĩ được gì hết. Anh bắt đầu đáp lại, cũng bao trọn lấy cô, lưỡi trượt đến đôi môi trơn mềm của cô, mút lấy nhau, cánh môi dán chặt, chẳng phân biệt được đôi bên.
[…]
Cô hoàn toàn quên mất, hai người đã làm mấy lần, từ bàn trang điểm đến trên giường, cô nghe tiếng hô hấp của anh không ngừng nặng nề, không ngừng kịch liệt.
Cho đến khi, khôi phục về bình tĩnh.
Ánh mắt cô mơ màng nhìn anh từ trên giường đứng lên, nhận thấy ánh mắt của cô, anh quay đầu lại nhìn cô, nâng mày.
Anh vươn tay trượt trên mặt cô: “Muốn nói gì?”
“Anh cảm thấy kịch bản <Thanh xuân từng rơi xuống một trận mưa> thế nào?”
Anh nhìn đôi mắt rõ ràng còn động tình của cô, tay từ từ mất đi độ ấm, chỉ chậm rãi phun ra hai chữ: “Rất tốt.”