Hai chữ “tết ta” thực ra luôn tạo ra nhiều cảm xúc.
Ví như nhà ga luôn luôn đầy người, ví như phòng bán vé ở nhà ga luôn luôn đèn sáng thâu đêm, ví như vé máy bay lúc hết ngày chẳng còn vé nào, một vé cũng khó tìm.
Ví như, xem một chương trình nói về việc về nhà dịp tết cũng thấu hiểu được sâu sắc cảm giác ấy.
Nghê Vân Huyên cầm điều khiển, ánh mắt cô nhìn chăm chú hai vị khách mời trên màn hình.
Đôi nam nữ này đã kết hôn nhiều năm, nhưng từ sau khi người đàn ông sang Macao làm việc thì năm năm rồi chưa từng quay trở về nhà, đây là lần đầu tiên anh ta về nhà. Tuy rằng tiền lương hàng tháng anh ta đều gửi về cho vợ, những cũng không thể bù lại sự thiếu hụt tình cảm giữa anh ta với vợ và con gái. Năm nay, bố của người đàn ông sinh bệnh, người đàn ông muốn đưa vợ và con về nhà bố mẹ mừng năm mới. Nhưng vợ anh ta lại kiên trì muốn quay về nhà mình, vì thế đôi bên tranh luận không dứt. Người đàn ông có sự khó xử của mình, người phụ nữ cũng có nỗi oán giận của bản thân.
Tuy cảm giác của Nghê Vân Huyên đối với người vợ này không tốt, nhưng người đàn ông tốt như vậy vẫn làm cô có phần cảm động.
Mà khi con của hai người họ xuất hiện ở trường quay, trong lòng Nghê Vân Huyên thầm nghĩ, cháu phải ủng hộ bố mình đấy, nhất định phải như vậy.
Kết quả, khi đứa bé đi về phía mẹ nó, trong lòng Nghê Vân Huyên thấy rất tiếc.
Nhưng đứa bé nói với mẹ: “Mẹ, con xin lỗi.” Sau đó nó đi đến bên cạnh bố mình.
Người dẫn chương trình hỏi vì sao đứa bé lại lựa chọn như thế.
Đứa bé nói, đó là bởi vì nhiều năm qua bố vẫn luôn có một tâm nguyện: vào đêm giao thừa giúp cha của bố rửa chân.
Chỉ một câu vô cùng đơn giản, nhưng Nghê Vân Huyên lại lệ rơi như mưa.
Thì ra người đàn ông là người ở vùng nông thôn, bố mẹ anh ta dùng hết tiền tích góp được để anh ta được học hành đến nơi đến chốn, anh ta cũng muốn dựa vào bản thân mình dốc sức làm việc trong thành phố, muốn hoàn toàn trở thành người thành phố. Rất nhiều lần anh ta đứng trên cầu, nhìn hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn sáng lên từ các ngôi nhà, anh ta nghĩ liệu có một ngọn đèn thuộc về anh ta hay không, có một ô cửa sổ là của anh ta hay không, có một gia đình hàng ngày vẫn diễn ra câu chuyện thuộc về anh ta hay không? Cho nên anh ta dốc sức làm việc, dựa vào bốn vạn tích góp mà mua được căn nhà bốn mươi vạn, vay tiền rất nhiều, hàng tháng đều phải trả lãi suất ngân hàng.
Cuối cùng Nghê Vân Huyên nhìn thấy người phụ nữ vẫn không thỏa hiệp, vẫn muốn về nhà mẹ đẻ mừng năm mới.
Mà ở trường quay một chuyên gia giống người nước ngoài vẫn nói về cái gì mà công bằng với không công bằng, thật không công bằng với người vợ. Nghê Vân Huyên nhìn chuyên gia kia, thật muốn mắng ông ta mấy câu, thế giới này vốn không có hai chữ “công bằng”, vì sao lại cứ thích cường điệu sự công bằng lên. Quả thực năm năm trời người vợ phải vất vả vì đứa con, nhưng người chồng không vất vả sao? Cớ của người vợ là muốn dâng hương cho bà ngoại, thế qua tết không thể dâng hương được sao? Hơn nữa trong năm năm chồng không về nhà sao cô ấy không về về nhà bố mẹ đẻ sum họp với bố mẹ dịp mừng năm mới, lại vào lúc này lớn tiếng phàn nàn mình vất vả. Lựa chọn một người đàn ông như thế – một người đàn ông tận tâm vì gia đình, sao không lo lắng cho anh ta nhiều hơn một chút?
Vào lúc này, Nghê Vân Huyên cười, cô nghĩ nếu người đàn ông này ly hôn với vợ, sau đó sẽ bị hàng ngàn hàng vạn cư dân mạng chửi mắng, người phụ nữ tự mình nuôi con gái rất vất vả. Nhưng còn sống, ai không vất vả, ai không sinh bệnh, ai không muốn được người khác yêu thương?
Cặp đôi này, sau đó được yêu cầu bàn bạc lại với nhau.
Mà vị khách mời thứ hai, là một người cha già muốn con trai mình về nhà mừng năm mới một lần. Nhưng hoàn cảnh của người con trai không tốt, tiền lương rất thấp, anh ta còn có hai con nhỏ nữa. Người vợ khuyên bảo chồng về nhà mừng năm mới, bởi vì mẹ của người vợ bị ung thư.
Trước kia suy nghĩ của người vợ là lộ phí đắt như vậy, chi bằng để mua quần áo cho họ còn hơn. Hiện tại người vợ mới biết, thứ người già cần không phải tiền, mà là họ về nhà đoàn viên.
Mà ông lão ngồi đó, nhìn hai đứa cháu nội của mình. Người dẫn chương trình hỏi ông lão, nếu không nói đây là cháu nội ông, ở trên đường đi lướt qua nhau, ông có thể nhận ra chúng hay không. Ông lão lắc đầu, sẽ không nhận ra, quá nhiều năm quá nhiều năm rồi không gặp mặt.
Người dẫn chương trình hỏi những đứa trẻ một vấn đề rất thực tế, nếu lần này về nhà ông bà mừng năm mới, bọn chúng liền không thể đi học nữa. Bọn chúng nói, không muốn.
Thì ra người con trai làm việc ở Thượng Hải, làm người chuyển phát nhanh, một lần anh ta chuyển phát nhanh xảy ra vấn đề, phải đền hơn một vạn đồng. Mà mẹ vợ của anh ta sinh bệnh, họ phải vay hơn hai mươi vạn đồng. Anh ta chỉ là một người bình thường, thậm chí tiền lương ít ỏi đến mức đáng thương. Khi những chuyên gia hỏi vì sao anh ta không lựa chọn một công việc tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, người con trả lời, bởi vì mỗi lần họp, ông chủ sẽ tặng cho anh ta một cái ôm. Những chuyên gia này nói, ông chủ đối tốt với anh mới cho anh một chút tiền lương đó, một cái ôm đã mua được anh rồi, tình yêu của cha mẹ dành cho anh chẳng lẽ không quan trọng bằng cái ôm kia?
Người dẫn chương trình nói suy cho cùng, đối với người con đến từ nông thôn này, nhận được sự tôn trọng của người khác quan trọng hơn rất nhiều thứ. Mà cái ôm kia, không liên quan đến tiền bạc, chỉ là sự tôn trọng của người khác dành cho mình.
Ông lão sáu mươi bảy rồi, vẫn còn làm việc trong đội xây dựng trong thôn, sáu bảy giờ sáng đã đi làm, sáu bảy giờ tối mới hết việc, mỗi ngày nhận được một chút tiền lương ít ỏi.
Ông lão muốn tiết kiệm tiền, để cho đứa cháu nội thứ hai đóng học phí, hi vọng cháu nội ở Thượng Hải có thể đến trường. Ông lão nói tiền xe về nhà ông sẽ trả, ông không cần một xu tiền nào của con trai, chỉ muốn để con trai về nhà nhìn xem, mỗi ngày mẹ nó đều khóc, mỗi ngày đều rơi lệ, vì sao con trai mình không thể về nhà cùng mình đón năm mới. Mười năm, đứa con chưa từng quay về nhà.
Những cái gọi là tiền lì xì tiền lo việc hiếu hỉ tiền quà của người con, là lo ở trước mặt bố mình chẳng làm nên trò gì cả. Người con cầm micro, đi qua, ôm lấy bố mình, năm nay họ sẽ về nhà mừng năm mới. Anh ta cúi lạy bố mình trước mặt khán giả cả nước, bày tỏ sự áy náy sâu sắc với bố.
Cùng lúc đó, tiết mục cuối cùng được phát, cặp đôi khách mời lúc trước sau khi bàn bạc với nhau đã quyết định năm nay về nhà người chồng mừng năm mới, sau đó sẽ về nhà vợ dâng hương cho bà ngoại của người vợ.
Mà tất cả, rốt cuộc viên mãn.
Có bao nhiêu người, đêm giao thừa còn lẻ loi ở trong căn phòng trọ của mình, thắp lên một ngọn đèn cô độc. Thế giới này biến động trong nháy mắt, khắp nơi đều nỗ lực cạnh tranh, bạn không đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay thế, xã hội này thúc bách bạn thay đổi, nhưng phải nhớ rằng, có một nơi dù thế nào vẫn vẹn nguyên như cũ, nó vĩnh viễn ở một góc nào đó lẳng lặng chờ, đó là nhà.
Nghê Vân Huyên nhìn màn hình tivi, nước mắt đã được lau khô, nhưng cô vẫn nhịn không được mà xúc động.
Cô cầm di động, gọi điện cho bà ngoại, lần này hàn huyên rất rất lâu.
Trong quá khứ, hình như cô vẫn chưa có khái niệm tết ta, giống như vậy cũng thế, nhưng giờ phút này, dường như có chút khác biệt, nói không rõ, đạo không tỏ.
Buổi tối này, Lục Tử Chiếu vẫn chưa trở về.
Năm hết, luôn là thời điểm công ty bận rộn nhất, cô cũng không nghĩ gì cả.
Nhưng, cô vẫn rất khác thường, bởi vì hôm sau cô chủ động đến công ty của Lục Tử Chiếu, đương nhiên, trước đó cô gọi cho anh một cuộc điện thoại thì mới có thể đi lên mà không gặp trở ngại gì.
Cô đeo khẩu trang và đội mũ, cách ăn mặc không khác gì mấy so với ở những nơi khác nên cũng không làm mọi người chú ý.
Có vẻ thư kí đã được thông báo trước, cho nên trực tiếp để Nghê Vân Huyên vào phòng làm việc.
Đây là lần đầu tiên cô đến công ty của Lục Tử Chiếu, cô nhìn anh đang vùi đầu trong đống văn kiện, nhẹ nhàng đi qua: “Rất bận?”
Anh gật đầu, không ngẩng lên nhìn cô.
“Em tới xoa bóp cho anh.” Cô đi đến phía sau anh, thực sự nắm lấy bờ vai anh.
Lòng Lục Tử Chiếu khẽ động, rõ ràng sức lực của cô chẳng có tác dụng gì, cũng không có độ mạnh, thật ra anh cũng không thoải mái, thậm chí còn hơi ngứa nữa.
“Hôm nay sao lại có lòng tốt như vậy?” Anh thản nhiên phun ra một câu.
“Mỗi ngày em đều tốt.” Cô nở nụ cười xinh đẹp, liền ngồi vào trong lòng anh.
Anh ôm lấy cô, quay mặt cô qua, tiến đến gần rồi hôn: “Có việc?”
“Không.” Cô lắc đầu.
Anh thấy cô thực sự không nói, liền buông cô ra: “Anh vẫn còn bận, tự em đến một bên chơi đi.”
Cô bĩu môi, thấy anh thực sự bận rộn, cũng không quấy rầy nữa.
Sự bận rộn của anh kéo dài rất lâu, cô có thể ở một bên đánh một giấc mấy giờ liền, khi cô tỉnh lại, sắc trời đã hơi tối rồi.
Lục Tử Chiếu thu dọn mặt bàn một chút, sau đó nhìn cô: “Đã tỉnh rồi, cũng không phiền anh phải gọi.”
Mà cô cũng đứng lên, xoa xoa cổ mình, đi theo sau anh.
Lúc này, nhân viên của anh đã sớm tan tầm rồi, trong công ty rất tĩnh mịch.
Nghê Vân Huyên nhìn bóng lưng Lục Tử Chiếu, cuối cùng có một ngày, cô có thể không cần nhìn bóng lưng anh nữa.
Lục Tử Chiếu đi về phía bãi đỗ xe, lúc này xe đỗ ở đây không nhiều lắm, phần lớn đều đã rời đi, nhìn cũng rất vắng vẻ.
Lục Tử Chiếu cầm điều khiển mở cửa xe ra, cô nhìn anh một cái, lòng căng thẳng, các loại tâm tư nhanh chóng lướt qua.
Cho nên, khi cô kéo Lục Tử Chiếu ra ghế ngồi đằng sau, có vẻ cũng không quá hoảng hốt. Mà Lục Tử Chiếu cũng rất phối hợp, ôm lấy cô, liền cởi quần của cô, kéo quần lót của cô xuống, ôm lấy mặt cô đối diện với mình.
Mà cô chủ động hôn anh, anh dùng sức tách hai chân của cô ra, cũng kéo quần của mình xuống. Chân cô mở rộng, anh tiến vào. Cô ghé vào lỗ tai anh thở mạnh, cô lên xuống theo anh.
Anh ôm chặt cô, lật cô lên trên ghế dựa, anh va chạm thật mạnh với cô, nhất thời trong xe tràn ngập mùi ám muội đậm đặc.
Sau khó, khôi phục lại sự yên tĩnh.
Anh hôn cô, mang theo sự vỗ về.
Mà cô nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp mơ màng.
“Hiện tại em có chuyện muốn nói?” Anh chơi đùa sợi tóc của cô.
“Bộ phim điện ảnh, anh biết chứ?”
Anh cười cười: “Kịch bản không phải ở trong tay em sao? Còn cần gì nữa?”
“Em muốn Tôn Điềm cùng diễn với em.”
Tay anh nắm lấy gương mặt còn sót lại dục vọng của cô: “Biết không? Mỗi lần em chủ động, nhất định có việc muốn nhờ.”