Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên)

Chương 11: Chương 11: Tôi tưởng rằng, em sẽ thích




Từ sau khi đi ăn “mì Trường Thọ” về, cơ thể Nghê Vân Huyên liền không thoải mái, làm Lương Bích phải kéo cô đi truyền nước vài lần. Mà được một điều là cô dùng cơ thể ốm đau bệnh tật diễn vai Thẩm Thiển Y dửng dưng mà ưu sầu sau khi kết hôn làm đạo diễn cảm thấy rất vừa lòng, còn chủ động khen cô: “Đây mới thật sự là Thẩm Thiển Y chứ!”

Nhưng mà trong lòng Nghê Vân Huyên lại cảm thấy rất sảng khoái, nhất là ngày mưa đó điên cuồng gào khóc thảm thiết gọi “con à”, “Oai Oai”, có thể tùy tâm sở dục hét to, giống như một kiểu phát tiết. Chỉ là Nghê Vân Huyên diễn cảnh này xong, lại có chút khinh thường, bởi vì trong cả bộ phim cô ghét nhất là cảnh này. Tuy rằng nó là cảnh không thể thiếu được.

Thẩm Thiển Y vẫn thích Lạc Tử Thịnh, năm đó, trước khi Lạc Tử Thịnh xuất ngoại có uống say rồi phát sinh quan hệ với Thẩm Thiển Y. Lúc đó Thẩm Thiển Y chạy trối chết, mà đúng thời điểm đó Hạ Tư Linh thổ lộ với Lạc Tử Thịnh sắp phải rời đi, Lạc Tử Thịnh thấy vết máu trên ra giường, nghĩ rằng người cùng mình một đêm là Hạ Tư Linh. Bởi vậy, câu chuyện về ba người chính thức bắt đầu. Mà sau khi Lạc Tử Thịnh rời đi Thẩm Thiển Y mang thai con của anh, vì người nhà không hiểu, bản thân cô lại kiên trì muốn giữ lại đứa bé, vào một đêm mưa, cô trốn ra ngoài, lẻ loi đứng trong buồng điện thoại ấn số, thế nhưng lại không biết số của bố đứa bé là gì. Đêm mưa đó, cô đánh mất chính mình, cũng mất đi đứa bé.

Cảnh Nghê Vân Huyên đang diễn chính là từ sau đêm đó mỗi khi gặp trời mưa Thẩm Thiển Y lại không khống chế được cảm xúc, cô lại không muốn làm người nhà lo lắng, cho nên một mình chịu đựng tất cả. Mà Lạc Tử Thịnh cũng phát hiện ra bí mật này, nên dần dần tò mò về cô, dần dần chú ý đến cô.

Mấy cảnh liên tục, thế nhưng số lần NG rất ít. Quay xong, Lương Bích liền giúp cô đến bệnh viện.

Cô nhìn Lương Bích với khuôn mặt trắng bệch: “Em có được tính là nhờ họa được phúc không nhỉ, đạo diễn khen em diễn hay, biểu cảm rất tốt.”

Lương Bích nở nụ cười: “Thật đáng tiếc nhưng có lẽ là vậy.”

Cô nhìn mu bàn tay của mình: “Cái tay đáng thương của tao, thật xin lỗi mày.”

Lương Bích còn muốn cười nhạo cô tiếp, đã có người đẩy cửa đi vào. Lương Bích xoay người thấy Lục Tử Chiếu, nâng bước, không nói gì liền rời khỏi.

“Nghe nói, em bị bệnh?”

Cô chỉ chỉ bình nước mới được treo lên, thực tế rõ ràng: “Lại đi bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân?”

Lục Tử Chiếu ngồi bên giường cô nằm: “Bóc lột hay không tôi cũng không rõ lắm, chỉ là nghe nói có người vì phá sản mà phải nhảy lầu.”

“Vậy anh không cảm thấy có lỗi?”

“Là lá gan của người khác quá nhỏ.”

Nghê Vân Huyên gật gật đầu: “Ừ, anh không sai, có sai cũng là người khác.”

“Lời này đúng nhất này.”

Lục Tử Chiếu tiện tay cầm một quả táo lên: “Em ăn không?”

“Anh gọt thì tôi ăn.”

“Tôi còn đang chuẩn bị cho em trực tiếp gặm đấy.”

“Nói cho anh một bí mật này!” Trông cô có vẻ lấy hết dũng khí: “Răng tôi thật sự không tốt, nên nói là lợi đi, ăn mía sẽ chảy máu, ăn táo cũng chảy máu, thậm chí lúc uống sữa chua cũng chảy máu. Bác sĩ xem qua, nói không có vấn đề gì, nhưng nó vẫn luôn như vậy. Cho nên, căn bản tôi không dám gặm vỏ táo, độ cứng của nó vượt quá giới hạn chịu đựng của răng tôi.”

“Vậy à?” Lục Tử Chiếu tựa hồ cực kì hứng thú, anh bỏ quả táo xuống, tới gần cô: “Để tôi tới thử xem.”

Anh nghiêng người ôm lấy cô, sau đó hôn cô, đầu lưỡi ở trong miệng cô không ngừng càn quấy, mút mát, sau đó anh mới buông cô ra: “Thật không thành thực, sao không nói cho tôi biết trước là hôn cũng sẽ chảy máu?”

“Anh?” Mặt cô hơi đỏ lên: “Là anh quá dùng sức.”

Tâm tình anh không tệ: “Xem ra là lỗi của tôi rồi.”

“Vốn chính là lỗi của anh.”

Anh nhìn con ngươi trong veo của cô, khuôn mặt động lòng người của cô, trong lòng xẹt qua một tia rung động: “Vậy để tôi tới chuộc tội đi!”

Anh chuộc tội chính là ngồi gọt vỏ táo, cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào miệng cô, cô chậm rãi ăn.

“Bây giờ anh rất rảnh rỗi sao? Vẫn ở chỗ này.”

“Vậy em hy vọng tôi rảnh rỗi không?”

“Tôi hy vọng anh rảnh, anh sẽ rảnh?”

“Lúc này, tôi trao cho em quyền lợi đó.”

Cô nở nụ cười, tay ấn chuông, chỉ chốc lát sau liền có y tá đến gỡ kim tiêm trên tay cô xuống.

“Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn đi!”

Lục Tử Chiếu không quá có ý kiến: “Không nói với người đại diện của em một tiếng?”

“Chị ấy biết tôi đi theo anh, không có ý kiến.”

Lục Tử Chiếu từ chối cho ý kiến.

Cô lên xe, anh mới mở miệng hỏi: “Đi đâu ăn?” Anh vừa hỏi, vừa lấy tay sờ sờ trán cô, không phát sốt, lúc này mới yên tâm.

“Anh sẽ làm sao?”

“Ừm.” Anh trầm thấp phun ra một chữ.

“Vậy anh không phiền khi phục vụ tôi chứ?”

Anh trực tiếp vòng tay lái, đó là đường quay về biệt thự của anh.

Nếu tình hình phát triển như vậy, hẳn là quay về biệt thự của anh, anh làm một bàn đồ ăn phong phú, sau đó cô sẽ vô cùng cảm động. Mà trên thực tế, khi xe anh dừng trong gara, sắc mặt cô liền thay đổi. Anh thấy cô không xuống xe, vốn định đến thúc giục một chút, nhưng sau khi thấy sắc mặt không bình thường của cô thì có vài phần hoang mang: “Làm sao vậy? Cơ thể lại không thoải mái?”

Anh lại sờ trán cô.

Cô lắc đầu: “Không có.”

“Vậy sao không xuống xe?”

Cô nhìn anh: “Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi!”

Lục Tử Chiếu vẫn nhìn cô, suy nghĩ chuyển động vài vòng, anh mở cửa xe bên phía cô, ôm cô trấn an: “Lần trước dọa em sợ?” Cô không nói lời nào, anh lại ôm cô càng chặt: “Đừng sợ, sẽ không có tình huống như vậy xảy ra nữa. Ngày đó tâm tình xấu, dọa em sợ, là tôi không tốt.”

Cô tựa trên vai anh: “Nhưng tôi vẫn sợ, thấy biệt thự này sẽ có cảm giác kỳ quái. Hơn nữa, tôi không thích chỗ nhiều người.”

Anh gật đầu: “Vậy em thích chỗ như thế nào?”

“Hả?”

Trên thực tế, cả buổi chiều, cô cũng không thể ăn cơm mà anh nấu, cô cùng anh đi các trung tâm nhà đất trong thành phố xem nhà. Ngoài ra, anh cần tất cả bản mẫu nhà ở, mà điều kiện chỉ có một, chỉ cần cô thích.

Nghê Vân Huyên thích biệt thự nhỏ một chút, như vậy nhìn qua không đến mức trống trải, sẽ có cảm giác ấm cúng hơn.

Sau khi Lục Tử Chiếu quẹt thẻ, Nghê Vân Huyên cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Anh đều tiêu tiền như vậy?”

“Em không thích?”

Cô bĩu môi: “Tiền không phải là của tôi, tôi thích hay không cũng như nhau.”

Cô nhìn biệt thự nhỏ này, cảm giác thật thần kì, vừa rồi còn mang theo sự thưởng thức, mà hiện giờ chỗ này đã là của anh. Tiền thật đúng là một thứ tốt, có thể mua được rất nhiều rất nhiều thứ.

Lục Tử Chiếu ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô: “Chỉ cần em thích, đều có thể là của em.”

Anh lấy thẻ ra bỏ vào trong túi của cô.

Cô trầm mặc hai giây: “Anh coi tôi là cái gì?”

Cô đẩy anh ra, để thẻ vào trong tay anh.

“Tôi tưởng rằng, em sẽ thích.” Anh cũng chỉ thản nhiên cười, tựa hồ cũng không cảm thấy gì.

Cô quay mặt sang một bên: “Tôi hơi mệt, đưa tôi về đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.