Trong phòng, Trang Hào đột nhiên lật người, âm thanh ngắn ngủi đi qua, cả phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Lúc Trang Hào lật người, Hoa Kì sợ đến thót cả tim. Bàng Suất thì vẫn kiên định ôm Hoa Kì, thỉnh thoảng dùng cằm cọ cọ trên bả vai Hoa Kì.
Hoa Kì đành chịu đựng không dám hé răng, một lát sau, xác định Trang Hào không tỉnh Hoa Kì mới dám có động tác.
Bàng Suất bị Hoa Kì bắt được cánh tay lại càng thêm dùng sức ôm, nhỏ giọng nói, “Cậu sợ Trang Hào phát hiện sao? “
Hô hấp của Bàng Suất nhẹ nhàng quét qua lỗ tai Hoa Kì, từng trận ngưa ngứa khiến cậu càng thêm lúng túng, cảm giác này nói như thế nào đây? Có chút giống như đang vụng trộm, nhưng cậu không hề muốn thế này.
“Chớ lộn xộn, tôi chỉ ôm 1 lúc thôi, không làm gì khác cả.” Bàng Suất ôm chặt lấy Hoa Kì, cả đùi cũng gác lên thân cậu.
Trong nháy mắt, Hoa Kì lại cảm nhận được lông chân hắn cọ lên da cậu, nhịp tim bỗng đập liên hồi như trống trận.
“Đứng có ép tôi.” Hoa Kì cự tuyệt, nhỏ giọng nói: “Mau ngủ đi, ngày mai tôi còn phải đi làm đấy.”
Bàng Suất say rượu mới tỉnh, thở ra vẫn đầy mùi rượu, bờ môi của hắn dán rất gần rất gần, trong phòng có ánh sáng mờ mờ, mắt hắn hơi nheo lại, nhỏ giọng nói: “Anh chỉ ôm một lúc thôi, không làm gì hết.” Bàng Suất điều chỉnh tư thế, ôm chặt lấy Hoa Kì.
Hoa Kì không thể nào hình dung cảm giác trong lòng là gì, cái từ “anh” này, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Bàng Suất xưng hô như vậy. Bàng Suất nhẹ nhàng xưng hô như thế khiến Hoa Kì không thể nào kháng cự được, liền dứt khoát để mặc hắn ôm cậu như vậy.
Bàng Suất thấy Hoa Kì không giãy dụa nữa, hai mắt cậu nhắm lại, dường như đang giả vờ ngủ thiếp đi nhưng vẫn không thể nào giả vờ cho giống được. Tay của Bàng Suất khoác lên người Hoa Kì,tiếng tim đập cuồng loạn trong bóng đêm vô hình vạch trần vẻ ngụy trang của Hoa Kì.
“Tim đập nhanh như vậy?” Bàng Suất giọng nói có chút cười cợt, nhỏ giọng thì thầm.
Hoa Kì không dám mở mắt, khẽ ừ một tiếng rồi im bặt.
“Sợ tôi sẽ cưỡng bức cậu sao?”
Hoa Kì cả kinh, cặp mắt bỗng dưng mở thật to: “Rốt cuốc là anh có định ngủ hay không? Chẳng phải anh đã kết hôn rồi sao? Mà anh nói anh không có hứng thú với nam giới mà.”
Ngón tay Bàng Suất nhẹ nhàng lướt trên cánh tay Hoa Kì, mỉm cười nói: “Cậu nhìn tôi giống người đã kết hôn rồi sao? Cậu tưởng ai cũng giống cậu chắc? Trang Hào không còn đồng nào trong người mà cậu vẫn nguyện ý đi theo anh ta.”
Hoa Kì sửng sốt: “Chưa kết hôn sao?”
Bàng Suất uất ức gật đầu một cái: “Chưa, không tiền thì chẳng lấy được vợ….” Bàng Suất đột nhiên ngẩng đầu lên, tiếp tục xem Hoa Kì là gối đầu, nằm trên ngực cậu nói: “Nhiều khi tôi thấy rất hối hận, vì sao lúc đầu mình không cố gắng học hành, nếu chăm chỉ, bây giời chắc tôi đang thi đại học, trở thành một sinh viên, kiếm việc làm một tháng cũng được mấy ngàn, nói không chứng lúc ấy cuộc đời tôi có thể yên bình rồi.”
“Chưa đến đường cùng thì chưa buông tay, anh đừng suy nghĩ quá nhiều.” Hoa Kì an ủi hắn: “Tôi có thể tâm sự với anh những chuyện chất chứa ở trong lòng được không?”
Bàng Suất rất là vui mừng: “Tôi cầu còn không được nữa là.”
Hoa Kì do dự một lát, chưa kịp mở miệng, Bàng Suất đột nhiên để cánh tay ở dưới đầu cậu, cười nói: “Nói đi.”
Hoa Kì bất đắc dĩ, nói: “Có lúc tôi rất muốn nói với Trang Hào rằng, đừng mãi mê kiếm tiền, nếu như anh ấy yêu tôi, hãy cùng tôi dọn về nhà, làm gì cũng được, không đến mức chết đói.” Hoa Kì dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng không được, mỗi lần nhìn thấy anh ấy cố sống cố chết kiếm tiền, tôi lại không dám nói với anh ấy.”
“Sợ cái gì? Sao không nói đi, Biết đâu sau khi nghe cậu nói, anh ta thật sự ngoan ngoãn theo cậu về nhà, không bao giờ liều mạng kiếm tiền nữa, nói không chừng cuộc sống gia đình sẽ yên ổn hơn bây giờ.” trong lòng Bàng Suất cảm thấy hơi chua xót.
Hoa Kì thở dài nói: “Tôi không dám, sợ anh ấy không chịu.”
Bàng Suất chép chép miệng: “Vậy thì tôi chịu rồi, nếu như đổi lại là tôi, cậu chẳng cần nói tôi cũng dọn về nhà với cậu, sống một cuộc sống cả đời yên bình.”
Hoa Kì cười: “Thôi đi, anh tay chân vụng về như vậy, có ngày tôi phải chết đói.”
“!@#$%$@, tôi đang nói thật, ông đây đã từng sống những ngày như vậy rồi.” Bàng Suất không cam lòng nói: “Nhà tôi thật ra cũng nghèo, ở thì ở tầng trệt, trên tường còn có những vết nứt hở, cứ đến mùa đông, gió lùa vào, lạnh thấu cả xương.”
Hoa Kì tràn đầy cảm xúc nói: “Lúc còn nhỏ nhà tôi cũng như vậy, tường xi măng lâu ngày sẽ bị nứt ra.”
“Còn nữa, lúc đói nhà tôi chỉ có thể ăn ải trắng với khoai lang thôi, khi nào dư ít tiền, muốn đổi vị cũng chỉ dám mua cà mà ăn, món mặn thì chẳng bao giờ có cả.” Bàng Suất càng nói càng đáng thương.
Hoa Kì cảm động lây như cũ, nói: “Tôi cũng thế, có lúc phải sang nhà bà ngoại bắt châu chấu mà ăn, nướng lên coi như thịt mà ăn.”
Bàng Suất chép miệng: “Con mẹ nó chứ, tôi kể thương tâm như vậy, cậu không biết an ủi tôi một tí à?”
Hoa Kì chau mày: “Mấu chốt là tôi cũng đã từng trải qua, tôi an ủi anh, ai an ủi tôi đây?”
“Tôi sẽ an ủi cậu.” Bàng Suất khẽ cựa, ngồi dậy, mắt quét qua phía Trang Hào đang nằm, nhỏ giọng nói: “Anh đây sẽ an ủi cậu một chút.”
Hoa Kì cả kinh, suýt nữa hét to.
Bàng Suất vội vàng đưa tay bịt chặt miệng Hoa Kì, cười nói: “Cậu bây giờ mà kêu lên chắc chắn sẽ đánh thức Trang Hào đấy, ngộ nhỡ anh ta tỉnh lại hiểu lầm chúng ta, đến lúc đó tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Hoa Kì mở to hai mắt, Bàng Suất lúc này mới buông lỏng tay ra.
Hoa Kì há to thở hổn hển, dần dần bình ổn lại, nói: “Anh làm tôi sợ muốn chết.”
Bàng Suất nửa quỳ ở trên chăn, hạ thấp giọng nói: “Yên tâm đi, tôi thật sự không có hứng thú với nam giới.” Nói xong, Bàng Suất từ từ bò qua, không đợi Hoa Kì phản ứng lại đã nằm đè lên người cậu.
Hoa Kì lờ mờ nhớ lại lúc đầu khi làm ở nhà tắm Ngũ Hành bị Bàng Suất đè ở dưới thân, cũng vì vậy mà Trang Hào đã cãi nhau ầm ĩ với cậu.
Bàng Suất cao gần bằng Trang Hào, thể trọng cũng tương tự, trước kia đẩy được hắn, nhưng trong hoàn cảnh cảnh này thì đừng mơ tưởng.
“Đại ca, tôi xin anh, mau xuống đi được không?” Hoa Kì cầu khẩn nói.
Bàng Suất cười ha hả lắc đầu một cái: “Không được, tôi thấy nằm ở trên người cậu rất thoải mái, không khác gì con gái cả.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau xuống đi.” Hoa Kì có chút nóng nảy.
Bàng Suất nhíu mày nói: “Đừng có nói, tí nữa Trang Hào sẽ tỉnh thật đấy.”
Hoa Kì vội vàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trang Hào, anh vẫn như cũ đưa lưng về phía bọn họ không nhúc nhích.
Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, cảnh cáo Bàng Suất nói: “Đại ca, bây giời là mấy giờ rồi, anh không cần ngủ nhưng tôi cần, ngày mai tôi phải đi làm.”
Bàng Suất không thèm để ý lời cậu, cúi đầu nhìn Hoa Kì, nụ cười trên mặt dần dần tắt.
Hoa Kì bị Bàng Suất nhìn như vậy có chút run sợ trong lòng, cậu đang tính toán làm thế nào để có thể đẩy được Bàng Suất ra, đột nhiên cảm giác bên dưới bỗng dưng có thứ gì đó cưng cứng chọc vào người cậu, nóng nóng.
“Hoa tiểu cẩu, tôi cứng rồi.” Bàng Suất thình lình nói ra câu ấy.
Hoa Kì lúng túng nói: “Cứng thì đi vào nhà vệ sinh mà giải quyết đi.”
Bàng Suất dẩu môi lên nói: “Cậu có giúp tôi không?”
“Chuyện như vậy tôi không thể giúp gì được.” Hoa Kì từ chối thẳng thừng.
“!@#$%$@, cậu thật sự cho rằng tôi cần cậu giúp chắc?” Bàng Suất xuống khỏi người Hoa Kì, lúc đứng dậy liền hỏi “Nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút nói: “WC là dùng chung, hay đi đến chỗ hồ tắm ấy, nơi đó không có người.”
Bàng Suất đen mặt: “Đi như thế nào?”
“Ra cửa đi thẳng, gần chỗ ngã ba.”
Bàng Suất mặc quần áo, mở cửa, đi tạm đôi giày ra ngoài.
Bàng Suất vừa ra đến cửa, Hoa Kì len lén nhìn hắn một cái, phía dưới quần nhị đệ của hắn đã chống lều rồi, cái đó thật sự hùng vĩ.
Không có Bàng Suất quấy rầy nữa, Hoa Kì làm thế nào cũng không ngủ được, rất tỉnh táo.
Hoa Kì bất đắc dĩ lật người, nằm ở phía sau lưng Trang Hào, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào trần nhà, dù là trong đầu hay trong tim, đều cảm thấy trống rỗng mờ mịt.
Hơn 10′ sau, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, không lâu sau Bàng Suất vào phòng, ngoài miệng ngậm điếu thuốc nói: “Phòng vệ sinh ở đây thật rách nát.”
“Hết cách rồi, không có tiền thì chỉ ở đây được thôi.” Hoa Kì trả lời lại.
Bàng Suất bĩu môi: “Được rồi, sắp sáng đến nơi rồi, tôi về trước đây, chờ Trang Hào tỉnh thì chuyển lời lại giúp tôi.”
Hoa Kì ngồi dậy: “Không ở lại à?”
Bàng Suất cười nói: “Ở lại làm gì?”
Hoa Kì khó nén lúng túng: “Vậy định đi đâu?”
“Đi bệnh viện.” Bàng Suất đứng ở cửa chỉnh lại quần áo, cài khuy cẩn thận, cho áo vào trong quần, thắt dây lưng đàng hoàng: “Tôi đi đây.”
Bàng Suất xoay người đi ra ngoài, Hoa Kì vội vàng đi theo: “Cái đó......” Hoa Kì không biết mình nên nói cái gì, tóm lại trong lòng cảm giác không yên chút nào.
Bàng Suất đứng ở hành lang, quay người lại cười nói: “Sao vậy?”
Hoa Kì cố nặn ra vẻ tươi cười: “Đi đường nhớ cẩn thận.”
Bàng Suất cong miệng lên, cố ý làm bộ như uất ức nói: “Cậu lưu luyến không bỏ được à? Nói thế nào trước kia tôi cũng đối xử với cậu không tồi đâu.”
“Thật ra thì...” Hoa Kì ngắc ngứ không biết mở miệng thế nào, do dự trong nháy mắt, Bàng Suất đột nhiên đi tới, đưa tay chợt ôm Hoa Kì vào trong ngực, tiến tới bên tai cậu thì thầm nói: “Mau về đi, có thể gặp nhau đã coi như có duyên rồi.” Bàng Suất càng siết chặt tay, tiếp đó lại nói: “Mới vừa rồi tôi muốn tuốt trước mặt cậu kìa, nhưng chẳng có ý nghĩa gì.” Nói xong, Bàng Suất lại buông Hoa Kì ra, không quay đầu lại mà đi về phía cầu thang.
Hoa Kì nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn cho đến khúc ngoặt đi xuống lầu.
Hoa Kì vội vàng chạy đến trên ban công nhìn, lúc thấy hắn thì thuận tay ném một chai nước khoáng xuống dưới.
Bàng Suất nghe được âm thanh lúc này mới quay đầu lại.
Hoa Kì hướng hắn phất phất tay, dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói: “Chờ chúng tôi trở về sẽ tìm anh uống rượu tiếp ha.”
Bàng Suất ngước đầu, khẽ mỉm cười.