Từ khi nào thì Hoa Kì bắt đầu không thích ứng được với việc ở riêng một chỗ với Bàng Suất? Suy nghĩ kỹ một chút, có phải là lần đó bị hắn đè hay không? Hay là sớm hơn nữa? Tóm lại, Hoa Kì đã không thể bình tĩnh mà đối diện với người này được nữa.
Hoa Kì thấy Bàng Suất nhìn mình chằm chằm không nói chuyện, bản thân cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu dùng đũa gắp đậu phộng trong đĩa, nhai rồn rột rồn rột, chỉ chốc lát sau miệng đã khô hết, Hoa Kì cầm chai bia lên định uống một chút, ngẩng đầu lên thì con mắt đỏ trừng trừng của Bàng Suất đanh nhìn cậu, ánh mắt của hắn khiến cậu có ảo giác, chẳng lẽ Bàng Suất. . . . . . ?
Hoa Kì uống ừng ực hết nửa chai, cay đắng xen lẫn vị ngọt, theo bản năng liếm liếm khóe miệng, tiếp tục ăn đậu phộng.
Mắt nhìn đĩa đậu phộng đã hết khiến Hoa Kì lo lắng, đậu phộng hết rồi chẳng lẽ lại gặm hai cái giò heo kia sao?
“Hoa tiểu cẩu.” Bàng Suất đột nhiên lên tiếng.
Hoa Kì dừng tay lại, giật mình: “Đừng gọi tôi như vậy.”
Bàng Suất cười lạnh một tiếng: “Tôi nhớ Trang Hào cũng gọi cậu như vậy mà, chẳng lẽ tôi không thể gọi hay sao?”
Hoa Kì không biết giải thích như thế nào, danh xưng Hoa tiểu cẩu này cậu chỉ muốn Trang Hào gọi thôi, ngược lại từ trong miệng Bàng Suất gọi ra lại lúng túng.
Bàng Suất thấy Hoa Kì cúi đầu không nói, cười nói: “Hoa tiểu cẩu, tôi kết hôn cậu không đưa tặng tôi chút gì sao?”
“Hả?” Hoa Kì chợt ngẩng đầu lên: “Anh nói lễ vật sao?”
“Đúng, là nó đó.” Bàng Suất mượn cớ cởi giày ra, khoanh chân ngồi ở trên giường, nói tiếp: “Tính toán tặng tôi cái gì hả?”
Hoa Kì chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhất thời không có ý tưởng gì đặc biệt, chỉ có thể làm theo nguyên tắc khách sáo nói: “Ừm, không biết nên mừng bao nhiêu tiền, tiền lương tháng trước tôi còn chưa được nhận, anh sắp kết hôn rồi, không thể quá keo kiệt đi, bao lì xì hai trăm được không?”
“Con mẹ nó chứ, quan hệ của chúng ta chỉ có như vậy sao, cậu bỏ ra 200 mà không thấy xấu hổ à?” Bàng Suất buồn cười nói: “Cậu đi hỏi một chút, ai bỏ phong bì 200 đi mừng kết hôn không, tối thiểu cũng phải 500 trở lên biết không hả?” (Snoo: trước kia có khi 1 đồng Hoa Kì cũng không chịu bỏ ra ý chứ. 200 là nhiều rồi J )
Hoa Kì chậc một tiếng: “Đó là quan hệ tốt, nói trắng ra thì tôi và anh chỉ là quan hệ ông chủ và nhân viên mà thôi.”
“Nghe khí phách quá nhỉ.” Bàng Suất lấy điếu thuốc trong hộp ở trên bàn, sau khi đốt xong đầu thuốc lại về ngồi trên giường, ngồi dịch sang một bên, vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh nói: “Cậu mau ngồi xuống đây, tôi có việc muốn nói với cậu.”
Hoa Kì liếc hắn một cái, không tình nguyện nói: “Có chuyện gì thì cứ nói đi, tôi vẫn còn muốn ăn mà.”
“Ăn cái Shit, mau ngồi xuống đây nhanh lên.” Bàng Suất quát lớn.
Hoa Kì biết rõ không bao giờ nên chọc vào người đã có men say, không thể làm gì khác, khó khăn đi đến chỗ hắn chỉ định, cái mông mới vừa dính vào trên giường, Bàng Suất liền bu lại cười đùa nói: “Sao vậy, sợ đến mức không dám ngồi cạnh tôi à?”
Hoa Kì cười nói: “Sao có thể thế chứ, tôi chỉ sợ anh uống nhiều quá sẽ đánh tôi thôi.”
“Xiiiiii.” Bàng Suất gẩy gẩy tàn thuốc lá, tiếp tục phì phèo hút, với tay vào quần treo trên tủ đầu giường lục lọi một chút, trong tay cầm thứ gì đó giơ lên trước mặt Hoa Kì: “Còn nhớ không?”
Hoa Kì nhìn chăm chú nhìn, gật đầu một cái: “Nhớ, trước kia anh cho tôi.”
Bàng Suất dùng ngón cái quét qua mặt ngoài, cười nói: “Lúc cậu không làm ở đây nữa, đồ cũng không tới lấy đi, tôi chỉ có thể bảo nhân viên ném hết tất cả đồ của cậu đi, nhưng tôi lại nhìn thấy cái đồng hồ đeo tay ban đầu tôi tặng cậu. Không ngờ cậu vẫn còn giữ lại.”
Cái này là chiếc đồng hồ đeo tay mà Hoa Kì được cho lúc vừa mới đến Ngũ Hành làm việc, cậu vốn giữ lại chờ dịp cần thì bán đi, ít nhất còn có thể thu được 1800, nhưng mà xảy ra nhiều chuyện quá cậu đã quên mất nó từ bao giờ.
“Không muốn lấy lại sao?” Bàng Suất đưa đồng hồ đeo tay về phía trước, Hoa Kì vừa mới chuẩn bị thò tay ra nhận Bàng Suất lại đột nhiên lại rút tay về, cười nói: “Hoa tiểu cẩu tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Ừ, anh cứ hỏi đi.”
Bàng Suất trái lo phải nghĩ, sau đó nói: “Cậu nói tôi và Trang Hào người nào đẹp trai hơn?”
Hoa Kì không chút do dự nói: “Trang Hào.”
Bàng Suất chép chép miệng, tiếp tục hỏi: “Tôi và Trang Hào ai có nhiều tiền hơn?”
“Trang Hào.”
Bàng Suất có chút nóng nảy: “Vậy cậu cảm thấy, tôi và Trang Hào người nào trâu bò hơn?”
“Trang Hào.”
Bàng Suất cố nén giận hỏi tiếp: “Tôi và Trang Hào ở trên giường ai mạnh mẽ hơn?”
Hoa Kì sửng sốt: “Trang Hào.”
“Mẹ nó chứ, cậu nói dối mà mặt không đỏ hay sao?” Bàng Suất nóng nảy, giơ tay lên định cho Hoa Kì một tát, Hoa Kì vội vàng đứng dậy chạy ra chỗ khác, cười nói: “Tại anh ăn no dửng mỡ, khi không lại hỏi tôi mấy việc đó làm gì, biết rõ câu trả lời của tôi mãi mãi là Trang Hào mà còn hỏi, chẳng lẽ anh không nghe câu trong mắt người đang yêu thì người yêu chính là Tây Thi hay sao?”
“Phi, nghe như shit í.” Bàng Suất trầm mặc một hồi lâu sau, đột nhiên mỉm cười nói: “Hoa tiểu cẩu, cậu thành thật nói cho tôi biết, Trang Hào phang cậu kiểu gì hả?” (Snoo: Vô duyên, bí mật đời tư của người ta, hỏi làm gì?)
“Cứ phang bình thường thôi.” Hoa Kì chuẩn bị không nhịn được nữa rồi.
Bàng Suất cảm thấy không thú vị, nhún nhún vai tiếp vỗ vỗ giường: “Đừng đứng đấy nữa, mau ngồi xuống đây đi.”
Hoa Kì nhìn hắn hai mắt, từ từ đi tới ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Ông chủ, không có chuyện gì thì để tôi xuống tầng đi, chắc bây giờ đang đông khách lắm.”
“Cậu không phải lo, có Chương Thỉ ở đấy rồi.” Bàng Suất đưa đồng hồ đeo tay tới: “Giữ cẩn thận đấy.”
Hoa Kì nhận lấy đồng hồ đeo tay đeo vào, sau đó quơ quơ, nói: “Hơi lớn quá thì phải.”
Bàng Suất nhìn gò má Hoa Kì, không lên tiếng, lúc Hoa Kì quay đầu chuẩn bị nói gì đó thì Bàng Suất đột nhiên ôm chầm lấy cậu, tiếp đến là mùi rượu nồng nặc xông vào mũi miệng của Hoa Kì.
Nụ hôn này vừa nhanh vừa mạnh, đầu lưỡi Bàng Suất ở trong miệng Hoa Kì quét qua một vòng sau liền rụt trở về, Hoa Kì chưa kịp phản ứng thì Bàng Suất đã lui sang một bên, không thú vị gãi đầu: “Cùng đàn ông hôn môi chả có cảm giác gì hết.”
Hoa Kì giơ tay lên lau miệng.
Bàng Suất nhìn Hoa Kì một cái, ngay sau xoay đầu qua một bên, bình tĩnh tự nhiên nói: “Không có chuyện gì nữa thì cút đi.” Bàng Suất duỗi chân đá một cước đá vào mông của Hoa Kì.
Hoa Kì bỗng dưng bị đạp suýt ngã, lúc đứng vững liền bĩu môi nói: “Tôi đi đây.”
Bàng Suất tựa vào đầu giường: “Cút đi.”
Hoa Kì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bao, trong hành lang chỉ có một mình cậu, ánh đèn vàng soi xuống kéo bóng cậu dài lê thê, Hoa Kì cúi đầu theo bản năng liếm môi một cái, hôm nay coi như Bàng Suất uống say làm càn đi!
Lúc gần 2h sáng Bàng Suất cầm áo cưới cô dâu rời khỏi nhà tắm.
Lúc Bàng Suất rời khỏi gây ra tiếng động thật lớn, trong hành lang chỉ có một tiếng gào của mình hắn, Hoa Kì đẩy cửa nhà tắm nhìn ra ngoài, Bàng Suất đang được Chương Thỉ đỡ ra, bước đi như sắp ngã đến nơi, Hoa Kì đoán sau khi mình rời đi Bàng Suất lại uống không ít rượu nữa.
Ban đêm đột nhiên lại mơ thấy những giấc mơ vô cùng quái lạ, ngày hôm sau tỉnh lại thì chẳng tài nào nhớ nổi giấc mơ ấy như thế nào.
“Oáp. . . . . .” Hoa Kì ngáp đi từ nhà tắm ra ngoài, nhân viên trong đại sảnh đều chạy lên lầu.
“Sớm như vậy đã dậy rồi à?” Chương Thỉ ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh, vừa hút thuốc lá vừa ăn bánh bao.
Hoa Kì chậm rãi đi tới liếc trên bàn mấy cái: “Một mình anh ăn mà sao mua nhiều bánh bao thế”
Chương Thỉ híp mắt cười nói: “Đâu phải tôi mua đâu .”
“Ai mua vậy?”
“Cậu đoán đi.”
Hoa Kì bĩu môi nói: “Sao mà đoán được chứ.”
“Ngồi xuống ăn đi, lát nữa cậu sẽ biết.”
Hoa Kì vừa khéo đang đói bụng, không chút do dự ngồi bên cạnh Chương Thỉ cầm lấy đôi đũa gắp một cái bánh bao bỏ vào miệng.
“Này, cậu đánh răng chưa đấy?”
Hoa Kì ăn ngon lành, nói lầm bầm: “Ăn xong rồi tí nữa đánh cũng như nhau mà.”
Chương Thỉ cười cười không nói chuyện nữa.
Hoa Kì nhét vào trong miệng một cái bánh bao nữa, nuốt xuống rồi nói: “Bánh bao này ngon quá đi, hình như là bánh bao Cẩu bất lý thì phải?”
“A, cậu nhớ rõ thế, không phụ người kia mang bánh bao đến cho cậu.” Nói xong, Chương Thỉ nhìn về phía cửa toilet, Trang Hào mới từ bên trong đi ra, đang đi về chỗ hai người đang ngồi.
“Anh mới tới à?” Hoa Kì hưng phấn hỏi: “Ở đoàn xe không có việc gì à?”
Trang Hào giơ tay lên nhéo mặt của Hoa Kì nói: “Vừa chạy xe về liền đến đây gặp em luôn.”
Hoa Kì cợt nhã nói: “Anh nhớ em thế cơ à ?”
“Ừ, nhớ em lắm.” Trang Hào ngồi bên cạnh Chương Thỉ, nói: “Mua năm phần, ba người chúng ta ăn cũng không hết đâu.”
“Ăn không hết thì để lại, buổi trưa em ăn.” Hoa Kì gắp bánh bao đưa đến trước mặt Trang Hào: “Cho anh ăn cái này, tí mới có đủ sức làm việc.”
“Hai người đủ chưa vậy!” Chương Thỉ dập thuốc lá trong gạt tàn, ai oán nói: “Cả ngày không dính lấy nhau thì không chịu được à.”
Trang Hào cất tiếng cười to: “Cậu ấy dính lấy tôi đấy chứ, đâu phải tại tôi đâu.”
Hoa Kì khinh thường không thèm giải thích, tiếp tục vừa cười vừa ăn.
Trang Hào thấy Hoa Kì ăn ngon lành lúc này mới lên tiếng nói: “Mọc tóc rồi, trông chẳng khác gì con nhím cả.”
Hoa Kì giơ tay lên sờ sờ đầu: “Đợi dài ra rồi em đi cắt, lúc đấy dễ tạo kiểu hơn.”
“Mọi người đều ở đây sao? Ơ, Sao mày lại đến đây?” Trước cửa nhà tắm truyền đến tiếng người, ba người quay đầu lại, chỉ thấy Bàng Suất mặc bộ đồ thể thao đi tới.
Trang Hào tắt ngấm nụ cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bàng Suất.
Hoa Kì len lén liếc nhìn Trang Hào, vội vàng để đũa xuống nói: “Anh, em ăn no rồi, anh đưa em về nhà lấy chút đồ đi.”
“Được rồi.” Trang Hào lạnh lùng nói.
Hoa Kì và Trang Hào đồng thời đứng lên, chưa kịp đi đã nghe thấy Bàng Suất nói: “Sao vậy, thấy tôi ở đây hai người lại muốn đi là thế nào?”