Tắm Cho Đại Ca

Chương 28: Chương 28: Chạy đi đâu?




Đầu đuôi câu chuyện là như thế này, lúc Hoa Kì ra cửa mua cơm tối thì Quách Tĩnh đi tới phòng bệnh Trang Hào lần nữa.

Trang Hào nằm trên giường bệnh nhắm mắt dưỡng thần, lúc Quách Tĩnh vào cửa Trang Hào mở mắt hỏi “Cậu lại tới làm gì?”

Đôi mắt nhỏ bỉ ổi của Quách Tĩnh loạn phiêu chung quanh, cười nói: “Em vốn chưa về, đi dạo xung quanh một chút, đúng lúc Văn Đào gọi điện thoại cho em nói cho em biết một số chuyện, cho nên em lại tới.”

“Văn Đào nói cho cậu biết gì?” Trang Hào hỏi.

Quách Tĩnh cười nói: “Cũng không có gì, nhưng để cho em chuẩn bị cho anh ít đồ.” Nói xong, Quách Tĩnh móc ra một hộp bao – cao – su trong áo khoác nhung: “Văn Đào nói em mua.”

Trang Hào sửng sốt: “Mua thứ này làm gì?”

“Đương nhiên là dùng khi đó.” Quách Tĩnh bỉ ổi cười nói: “Anh nói xem, anh vội buôn bán cả ngày không có thời gian tìm bạn gái. Tìm tiểu thư cho anh anh lại không chơi, nói không sạch sẽ, có lúc em và Văn Đào lớn bí mật nghĩ anh không sợ nghẹn chết sao?” Quách Tĩnh nhíu mày: “Giờ cuối cùng anh em em cũng biết nguyên do rồi.”

Trang Hào ngớ ngẩn: “Cút đi cho tao, cả ngày lẫn đêm rãnh rỗi lại đi gây chuyện.”

“Đây nào có gọi là rãnh rỗi kiếm chuyện chơi?” Quách Tĩnh cười nói: “Được rồi, đồ em mua tới, có cần hay không tùy anh. Chẳng qua em khuyên anh, hai nam rất dễ dàng bị bệnh.”

“Mả mẹ nó mày nói đủ chưa.” Trang Hào nắm ly trà trên bàn muốn ném, Quách Tĩnh vội vàng thối lui đến cửa, nhe răng cười nói: “Không có chuyện gì em đi trước, chuyện như vậy hai anh em em sẽ giữ bí mật thay anh.”

“Có xa cho tao có nghe không?” Trang Hào cực kỳ tức giận.

Quách Tĩnh mở cửa thối lui khỏi phòng bệnh, trước khi đóng cửa còn nói câu: “Ca, anh thật là quá trâu bò.” Nói xong, Quách Tĩnh co cẳng chạy.

Phòng bệnh lại an tĩnh, Trang Hào thở dài cầm hộp bao – cao – su không có nhãn hiệu mà Quách Tĩnh mua, nhìn qua sau đó nhét xuống dưới gối.

*******

Hoa Kì chỉ coi như không nhìn thấy, sau đó giơ hộp cơm ra khỏi phòng bệnh.

Trên đường đi đến phòng bệnh của mẹ Trang Hào, Hoa Kì suy đoán, Trang Hào lấy bao – cao – su ở đâu ra, rõ ràng lúc đi không có, anh chuẩn bị bcs định làm với ai? Cùng mình? Hoa Kì lắc đầu một cái, cảm thấy khả năng không lớn. Cho tới nay thái độ của Trang Hào hết sức rõ ràng, anh chỉ thích phụ nữ, cho mình dùng miệng làm đã là cực hạn.

Hoa Kì trăm mối hoài nghi vẫn không có cách giải, đành đem cơm đến phòng bệnh mẹ Trang Hào trước.

Hoa Kì đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa.

“Đi vào.”

Hoa Kì đẩy cửa vào.

Trước giường bệnh có một người đàn ông ngồi, nhìn dáng dấp có lẽ cở bốn mươi năm mươi tuổi, mắt to mày rậm, cằm có một ít râu. Bộ dáng giống Trang Hào mấy phần.

Người đàn ông đứng lên: “Xin hỏi cậu tìm ai?”

“Ơ, đây không phải là Hoa Kì sao? Nhanh đi vào.” Mẹ Trang Hào nằm trên giường bệnh khoát tay áo, sau đó nói với cha Trang Hào: “Đây là đệ đệ con trai chúng ta nhận, hơn nữa lần này may mà có cậu ấy.”

“Cậu ta chính là đứa bé mà con trai nói?” Cha Trang Hào mỉm cười nói: “Tới đây ngồi, ăn trái cây không?”

Hoa Kì lắc đầu một cái, lúng túng nói: “Dì, cháu mới xuống lầu mua cơm tối, Trang Hào ca để cháu đưa tới cho dì một phần .”

“Ai da, có chuyện này sao, chú của cháu mới mang cơm tối ở nhà đến, còn chưa đưa qua cho Trang Hào đâu.”

Hoa Kì cười nói: “À, Trang Hào ca mới vừa ăn rồi, vậy cháu để cơm ở đây, nếu dì đói bụng thì để cho chú hâm lại giúp dì.”

“Vậy được, cháu cứ để chỗ đó.” Mẹ Trang Hào chỉ chỉ cái bàn.

Hoa Kì thuận tay đặt cơm hộp lên góc bàn, còn nói: “Chú, chú đi thăm Trang Hào rồi sao?”

Cha Trang Hào nói: “Còn chưa đi, trong nhà còn có chuyện phải xử lý, một lát chú về thuận đường đi qua nhìn một chút.”

Hoa Kì gật đầu một cái, nhìn mẹ Trang Hào nói: “Dì, vậy cháu đi xuống trước, tối cháu ở lại trông Trang Hào ca, nếu dì có chuyện gì cứ để y tá tìm cháu.”

“Đứa nhỏ này thật khách khí.” Mẹ Trang Hào cười cười, sau đó xấu hổ nói: “Hoa Kì à, chuyện lần trước đều là dì không tốt, cháu đừng để trong lòng.”

Hoa Kì cười láo lĩnh nói: “Không có chuyện gì, đều là hiểu lầm thôi.”

Mẹ Trang Hào cười nói: “Chờ thân thể dì tốt lên rồi, đến lúc đó làm đồ ăn ngon mời cháu.”

Hoa Kì gãi đầu cười nói: “Vâng, vậy cháu đi xuống trước.” Hoa Kì thối lui ra khỏi phòng bệnh, đứng ở cửa thở một hơi dài nhẹ nhõm, cười khúc khích đi xuống lầu.

Phòng bệnh mẹ Trang Hào lầu bốn, mà Hoa Kì phải đi một đoạn rất dài mới đến cầu thang. Lúc xuống lầu, Hoa Kì vừa ngâm nga hát vừa đi xuống, tới lầu ba cậu thuận thế liếc mắt nhìn phòng bệnh Bàng Suất. Vừa nhìn nhất thời dọa Hoa Kì giật mình.

Một cô gái vóc dáng cao gầy mặc áo lông cừu màu trắng ở trong phòng bệnh của hắn, bộ ngực tương đối đầy đặn, mà Bàng Suất đang cười đùa với cô ta, sau đó cô gái kia liền nằm sấp trên người Bàng Suất, hai người cứ thế liền khai hỏa.

Hoa Kì khiếp sợ há miệng, đây cũng quá mở đi, quả thật là thoái hóa lễ nghĩa. Ý nghĩ này xẹt qua đầu Hoa Kì, nhất thời làm cậu không có đất dung thân, thật ra thì mình có kém bao nhiêu đâu?

Hoa Kì không nghĩ nhiều, trực tiếp về phòng bệnh Trang Hào.

Hoa Kì chạy tới chạy lui ba bốn vòng hình như đói quá mà chẳng còn thấy đói nữa nên cậu cầm hộp cơm ăn vài miếng đã ăn không vào. Vừa đóng nắp hộp lại đem xong thì Trang Hào đột nhiên lên tiếng nói: “Hoa tiểu cẩu, tám giờ rồi còn không về thì không có xe buýt đâu.”

Hoa Kì sửng sốt: “Anh muốn em về à?”

Trang Hào liếc Hoa Kì: “Đúng vậy, phòng bệnh này chỉ có một cái giường, buổi tối cậu muốn chen với tôi sao?”

Nội tâm Hoa Kì hạ xuống, sau đó đem Trang Hào mắng ngàn vạn lần, tôi thấy anh muốn làm với đàn bà thì có!? Bằng không đuổi tôi đi làm gì?

Trang Hào thấy Hoa Kì không nói lời nào, trừng tròn mắt nói: “Hoa tiểu cẩu, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, điếc?”

Hoa Kì lấy lại tinh thần: “A. . . . . . à, vậy em về.” Hoa Kì đứng lên, đi tới cửa toilet thì chui vào đó. Trang Hào nhìn mấy lần, chỉ nghĩ Hoa Kì đi nhà cầu, ai ngờ Hoa Kì ở trong ngây ngẩn một hồi, lúc đi ra còn khóa trái phòng vệ sinh.

“Ca, em đi đây.” Nói xong, cậu mở cửa chạy ra ngoài.

Hoa Kì ra khỏi bệnh viện cũng không trở về nhà, mà là đi dạo xung quanh bệnh viện cho đến khi đi ngang qua một quán tạp hóa mới dừng bước.

“Mua cái gì?” Chủ quán tạp hóa là một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc cũng rất mốt.

Hoa Kì nhìn qua, cúi đầu nói: “Chỗ cô có thạch hoa quả cùng kẹo nổ không?”

“Có.” Cô gái trẻ cầm ra: “Muốn mấy bao?”

Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Cho tôi hai bao kẹo nổ, một bọc thạch hoa quả.”

Cô gái lấy kẹo nổ cùng thạch quả trên quầy hàng, lúc đưa tới nói: “Tổng cộng ba tệ mốt, anh đưa cho tôi ba tệ được rồi.”

Hoa Kì đem vừa đủ tiền, sau đó cầm kẹo nổ và thạch hoa quả quay trở về bệnh viện.

Hoa Kì đứng ở cửa phòng bệnh bồi hồi, thỉnh thoảng tiến tới cửa len lén ngó vào trong.

Trang Hào không có thay đổi gì, vẫn nằm trên giường như cũ nhưng thỉnh thoảng sẽ lấy điện thoại di động ra nhìn, hình như chờ điện thoại của người nào đó.

Hoa Kì bĩu môi, lại chạy đến trước phòng bệnh Bàng Suất muốn nhìn tình huống bên trong, kết quả phát hiện cửa thủy tinh cuả phòng bệnh bị một tờ báo dán chắc rồi. Hoa Kì thử nhéo nhéo nắm tay cửa, bên trong truyền đến một tiếng gầm giận dữ: “Ai đó? Có để cho họ ngủ không! đừng quấy rầy tao.”

Hoa Kì rụt cổ trốn vào trong góc.

Mấy phút trôi qua, phòng bệnh Bàng Suất đột nhiên tắt đèn, lúc này Hoa Kì mới dám đi ra ngoài, đi tới trước phòng bệnh Trang Hào lần nữa. Xuyên qua thủy tinh nhìn vào trong, Trang Hào đang khó khăn bò dậy khỏi giường, chống gậy từ từ tới cửa toilet.

Trang Hào từ từ chuyển bước, đến cửa toilet thì làm thế nào cũng mở cửa không được, sắc mặt đỏ lên thật giống như nghẹn khó chịu.

Hoa Kì vừa thấy thời cơ tới, không chút do dự mở cửa chạy vào: “Ca, anh đi vệ sinh à?”

Trang Hào sửng sốt: “Không phải cậu về rồi sao? Trở lại làm gì?”

Hoa Kì cười nói: “Em để anh lại một mình không an tâm nên trở lại cùng anh, nếu anh ngại chật thì để em ngủ trên ghế, được không?”

Trang Hào nhìn chằm chằm Hoa Kì không lên tiếng, đột nhiên vẻ mặt dử tợn nói: “Nhanh đi tìm y tá đi, cửa phòng vệ sinh không mở được, tôi muốn đi tiểu một chút.”

“Ai nha, nhất định là vừa rồi em đi đem cửa khóa trái.” Hoa Kì làm bộ hối tiếc, lại nói: “Em nhớ trong phòng vệ sinh công cộng có cái bô, em đi lấy cho anh, nếu chờ y tá mở cửa không chừng anh tè ra quần mất.”

Trang Hào nghẹn khó chịu: “Nhanh đi, tôi không nhịn được liền tiểu vào miệng cậu đó.”

Hoa Kì ngơ ngẩn, sau đó cười nói: “Được nha, anh dám em liền để cho anh đái vào miệng em.” [Bó tay hai người này =.=!]

“Thiếu thao đi, nhanh đi lấy.” Trang Hào dở khóc dở cười nói.

Hoa Kì cười chạy ra phòng bệnh, cầm cái bô duy nhất trong phòng vệ sinh công cộng, lúc trở về đưa tới trước mặt Trang Hào. Trang Hào không nói hai lời kéo quần xả nước.

Trang Hào nín hồi lâu, sắc mặt theo chất lỏng chảy ra ngoài cơ thể khá lên không ít, tiểu xong sau run tr** nói: “Tiểu xong rồi, cầm đổ đi.”

Hoa Kì không nói hai lời cầm cái bô vui vẻ chạy ra phòng bệnh, lúc trở về, Trang Hào đã nằm trên giường bệnh, thế mà lại chừa một chỗ trống lớn bên cạnh nói: “Buổi tối lạnh, lên giường ngủ đi.”

Hoa Kì nhe răng cười khúc khích, nhanh chóng cởi quần áo chỉ mặc quần cộc chui vào.

Trong lúc lơ đãng Hoa Kì đem chân dán lên đùi Trang Hào, Trang Hào giật mình mắng: “Chân chó của cậu lạnh thế, để một bên cho tôi, nếu không tôi chặt đấy.”

Đối mặt với lời đe dọa của Trang Hào, Hoa Kì không chỉ không dời chân đi, ngược lại dán luôn chân còn lại lên, thoải mái nói: “Ca, giúp em sưởi ấm chân đi, lạnh muốn rút gân.”

“Đáng đời, từ khi biết cậu tôi chưa thấy cậu mặc vớ bao giờ, lạnh như thế mà không mặc vớ thì không tốt cho thận.” Trang Hào tách chân Hoa Kì ra kẹp vào giữa chân, còn nói: “Chân chó thật mẹ nó lạnh.”

Hoa Kì cười cười, cúi đầu dựa vào bả vai Trang Hào nói: “Một ngày một đêm em không ngủ rồi, mệt.”

“Mệt thì nằm ngủ.”

Hoa Kì không lên tiếng, giơ tay lên áp vào ngực Trang Hào, ngón tay len lén mò vào đồng phục bệnh nhân, từ từ vuốt ve.

Trang Hào chậc một tiếng: “Hoa tiểu cẩu, có phải cậu tìm thao hay không?”

Hoa Kì ngẩng đầu lên, cười nói: “Ca, anh xxoo không?”

Trang Hào nhéo lông mày: “Cút đi, không phải mệt sao? Còn muốn xxoo? Còn nói nữa, không phải cậu nói của tôi to sao, dễ chơi chết cậu.”

Hoa Kì bĩu môi: “Em cũng không biết, dù sao đột nhiên muốn để cho anh làm.”

Trang Hào hì hì cười: “Hoa tiểu cẩu, có phải cậu đầu thai nhầm hay không?”

“Chuyện đời trước em nào biết, không quan tâm.” Hoa Kì giận dỗi chui vào chăn, cánh tay ôm Trang Hào cũng rút về, sau đó dịch hai chân ra ngoài, quay người một mình hờn dỗi.

Trang Hào nhìn cái ót Hoa Kì mà cười bất đắc dĩ, tiện tay tắt đèn, hai người lọt vào đêm tối trầm mặc.

Tắt đèn rồi, Hoa Kì bắt đầu mơ màng. Lúc cậu sắp ngủ đột nhiên một tiếng rên rỉ truyền vào trong lỗ tai.

Hoa Kì nhất thời lên tinh thần không hề buồn ngủ, vễnh tai lắng nghe.

Âm thanh là từ phòng bệnh sát vách truyền đến, cũng là gian phòng của Bàng Suất, tiếng rên rỉ càng phát ra kịch liệt đồng thời còn có tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.