Tắm Cho Đại Ca

Chương 85: Chương 85: Em là vợ anh hay là hắn?




Bàng Suất từ lúc chăm sóc mẹ ở bệnh viện đến nay, hắn chưa được tắm rửa đàng hoàng. Mỗi ngày tỉnh dậy chỉ đứng bên vòi nước của bệnh viện rửa mặt xúc miệng, may nhờ tóc ngắn nếu không lúc này cũng có thể chiên trứng rồi. Lúc này Bàng Suất đứng ở cửa phòng tắm, trên người mặc mỗi cái quần cộc màu xanh lá cây, miệng ngậm nửa điếu thuốc tàn, cà lơ phất phơ vuốt ve cái bụng của mình.

Hoa Kì không cần quay đầu cũng đã đoán ra hắn ở đằng sau, nhưng thật không thể ngờ được rằng hắn lại mặc ít như thế, thật xem nơi này là nhà của mình. Chỗ này không phải chỉ có đàn ông, còn có mấy cô bác lớn tuổi nữa, nếu bị mọi người nhìn thấy, chắc hù người ta mất.

Hoa Kì bĩu môi, không thèm để ý đến hắn nữa, quay đầu tiếp tục giặt quần áo.

“Ai nha......” Bàng Suất thấy Hoa Kì không thèm chú ý tới mình, đành giả bộ bàng quang trước mọi vật đi thẳng vào phòng tắm, vặn eo bẻ cổ nói: “Rất lâu rồi tôi không được tắm, chỗ này của hai người thu tiền nước có đắt không?”

Hoa Kì hừ một tiếng: “Không tự biết quan sát à?”

“Không nói làm sao mà biết được? Nếu chẳng may ở đây thu cả phí tắm giặt thì sao?” Bàng Suất cười đùa trêu cậu.

“Không mất tiền đâu.” Cao Quân đột nhiên chen lời, nhìn về phía Bàng Suất nói: “Ở đây tắm không mất tiền đâu, chỉ cần là hộ gia đình ở nơi này được, tiền nước được tính theo bình quân đầu người, mỗi người một tháng chỉ mất 10 tệ thôi.”

Bàng Suất quét qua Cao Quân một cái: “Tiện nhỉ.”

“Không có gì.” Cao Quân mặt mày hớn hở, nhường lại phòng tắm,đứng nói: “Tôi tắm xong rồi, anh đi vào tắm đi.”

Bàng Suất không buồn nhìn hắn, nói: “Cảm ơn.”

“Đừng khách khí, tôi với Hoa Kì là hàng xóm cũng là bạn tốt của nhau, bạn cậu ấy cũng là bạn tôi mà.” Cao Quân nhường chỗ, cầm khăn lông đứng sát người hắn.

Bàng Suất lễ phép cười cười, khom lưng cởi chiếc quần cộc xanh lá cây ra, tiện tay ném sang một bên, rơi trúng trên hệ thống ống sưởi, sau đó đứng đối diện Cao Quân đang tóc tai ướt nhẹp. Bàng Suất thoải mái hừ một tiếng, nói: “Hoa tiểu cẩu, mau đến chà xát cho tôi đi.”

“Chờ tí.” Hoa Kì cúi đầu, hết sức chuyên chú giặt nốt 2 cặp vớ trong chậu, trong đó có một đôi màu xám tro của Bàng Suất. Không thể không nói, đúng là mấy ngày không thay, mùi thật là kinh chết khiếp đi được.

Bàng Suất len lén liếc nhìn Hoa Kì không nói gì, trong đầu buồn bực xoa xoa thân thể.

Cao Quân ở một bên nhìn chung quanh, vội vàng nói tiếp: “Cái đó...... Hoa Kì giặt quần áo vẫn chưa xong, hay là để tôi chà xát thay cậu ấy được không? Tôi cũng từng học qua tắm kì rồi.”

Trong nháy mắt sắc mặt Bàng Suất chợt lạnh lẽo, không để hắn kịp mở miệng, Hoa Kì liền vội nói: “Được rồi, anh không phục vụ nổi anh ta đâu, nhiều chuyện lắm.”

Nghe cậu nói như thế, Bàng Suất cười, lộ hàm răng trắng noãn nói: “Cảm ơn người anh em, tôi đây yêu cầu khắt khe lắm, chỉ có Hoa tiểu cẩu là chịu được thôi.”

Cao Quân không phải người ngu, cũng không phải người mù, Bàng Suất chẳng qua không để hắn giúp thôi, nếu không phải Hoa Kì bồi thêm câu vừa rồi, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện cũng nên, tự dưng rảnh rỗi đi kiếm chuyện làm gì.

Cao Quân lúng túng cười: “Vậy được, hai người cứ tiếp tục đi, tôi về trước đây.” Cao Quân không lau khô thân thể đã mặc ngay quần áo vào, bưng chậu bước nhanh rời khỏi phòng tắm.

Cao Quân vừa đi, Bàng Suất đã nói: “!@#$%$@, người này ai vậy? Lần đầu gặp mà đã muốn tắm kì cho người khác rồi?” Bàng Suất nghiêng đầu nhìn Hoa Kì, còn nói: “Tên này không phải biến thái đấy chứ?”

Hoa Kì nhíu nhíu mày, buông đôi vớ đang giặt trong tay ra, nói: “Đúng vậy, cũng là một người thích đàn ông, biến thái chính hiệu.”

“Ai nha...... giận rồi sao?” Bàng Suất cợt nhã nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói, không có ý nói cậu là biến thái, tôi đâu có ám chỉ cậu đâu?”

Hoa Kì hất mặt, nhe răng cười cứng ngắc: “Hê hê.”

Bàng Suất liếc mắt đưa tình nói: “Hê con …, răng vàng khè mà còn khoe.”

“Giật gân chưa, Tràng Hào cũng nói thế với tôi.” Hoa Kì giặt sạch đôi vớ của Bàng Suất để trên ghế, ghét bỏ nói: “Ngược lại là anh, rốt cuộc đi vớ bao lâu vậy? Thúi chết đi được.”

“Có ba bốn ngày chứ mấy. Dù sao từ lúc đến đây tôi vẫn cứ đi đôi đấy, chắc đi mấy hôm nữa là có thể vứt luôn được rồi.” Bàng Suất tự giễu nói.

Hoa Kì không để ý lời hắn, đem chậu nước giặt vừa rồi đổ đi.

“Giặt xong chưa vậy?”

“Rồi.”

“Vậy mau tắm kì cho tôi nhanh lên, trên người tôi ngứa sắp điên lên rồi.” Bàng Suất vừa nói còn ra vẻ gãi gãi, mà phía dưới cái kia cũng theo động tác mà lắc lư hai cái.

Hoa Kì dĩ nhiên là nhìn thấy, nhưng cũng giả vờ như không có gì xảy ra, nói: “Tắm qua một lát, nếu không ghét không bở ra được, để tôi về phòng lấy khắn tắm.”

“Vậy đi nhanh lên đi, ngộ nhỡ tên biến thái vừa rồi quay lại tìm tôi thì sao?” Bàng Suất cố ý che tay trước ngực, làm ra vẻ sợ sệt nói.

Hoa Kì hiểu ý, gật đầu nói: “Không sai, tôi thấy vị bằng hữu ấy rất coi trọng anh đấy.” Nói xong, Hoa Kì chạy thật nhanh ra khỏi phòng tắm, chỉ nghe sau lưng, từ trong phòng tắm truyền đến tiếng Bàng Suất đang chửi rủa: “!@#$%$@, Hoa tiểu cẩu cậu cứ chờ đấy cho tôi.”

Bàng Suất mặc dù hết thời nhưng vẫn là hắn lúc trước. Dù quần áo trên người bẩn thế nào nhưng người nhìn vẫn sạch sẽ như cũ, một tí bẩn cũng không có. Hoa Kì chà xát cho hắn trong 20′, từ đằng trước ra đằng sau, từ cổ đến chân không xót chỗ nào, nhưng mà có một chỗ, Hoa Kì lại cố ý tránh. Không phải ngại chà xát chỗ đấy, mà do Bàng Suất từ đầu đã có phản ứng. Theo như lời Bàng Suất nói, nửa tháng không có làm, nghẹn cực kỳ.

Sau khi tắm kì xong, Hoa Kì rời khỏi phòng tắm, để lại Bàng Suất một mình ở bên trong tự mình xử lí.

Bận một hồi đã đến trưa, Hoa Kì chỉ sắp xếp lại vài thứ, lại đem đống bánh bao đã nguội tanh nguội ngắt trên bệ cửa sổ xuống, trước khi đi còn để lại chìa khóa phòng cho Bàng Suất.

Hoa Kì làm việc ở hồ tắm này đã hơn 20 ngày, cố gắng chờ đến ngày được phát lương. Ông chủ nơi này cũng không đến nỗi nào, đối với cậu khá tốt, nhưng mà, chủ yếu là do cái miệng cậu ngọt như kẹo, lại nói chuyện tương đối hợp với ông chủ, khiến ông chủ sướng đến nỗi không phân biệt nổi phương hướng, thỉnh thoảng còn khích lệ đôi câu. Hoa Kì có tâm tính rất tốt, nhìn thôi cũng khiến người ta vui rồi.

Mà hôm nay, ông chủ còn giơ con cá chép hơn ba cân mới được tặng cho Hoa Kì xem, nói là do cháu mình câu được đem biếu, nhiều quá ăn không hết, nên cho Hoa Kì đem về nhà ăn.

Hoa Kì từ chối mấy lần, không thể nào cưỡng lại được nên đành cầm về.

Sau khi tan việc, Hoa Kì xách cá về, trên đường lại thuận tiện đi qua chợ, mua chút gia vị rồi đi về nhà.

“Hoa Kì......”

Hoa Kì vừa mới chuẩn bị lên lầu, Cao Quân liền chạy tới, lôi kéo cánh tay của Hoa Kì nói: “Cậu vừa mới về à?”

Hoa Kì buồn bực nói: “Ừ, sao vậy?”

“Ai nha, nhà cậu có chuyện, nửa giờ trước, sau khi cậu đi, tôi đang ngủ đột nhiên bị ồn tỉnh, tôi vội vàng ra cửa nhìn lên thì đột nhiên thấy 2 ông tướng nhà cậu đang đánh nhau, tên kia cũng ghê thật đấy.” Cao Quân càng nói càng hăng.

Trong lòng Hoa Kì cả kinh: “Thật không? Để tôi lên xem thế nào.”

“Thật, mau chạy nhanh lên đi, hai người ấy chắc đang đánh nhau, cậu thật là có mị lực đấy.” Cao Quân hâm mộ nói.

“Bớt thối đi.” Hoa Kì xách cá chép mang lên lầu.

Hoa Kì vọt vào nhà, vừa mới bước vào cửa, Hoa Kì liền bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người. Trang Hào và Bàng Suất hai người đang ngồi đối diến nhau, mặt đối mặt đánh cờ vây.

“Ai, cậu chơi bẩn.” Trang Hào giận dữ hét.

“Nói nhảm, mau đánh đi.” Bàng Suất cầm một con cờ của Trang Hào lên, nói: “Tôi không khách khí đâu.”

Trang Hào trầm mặt, đang chuẩn bị dạy dỗ Bàng Suất một phen, đúng lúc thấy Hoa Kì ở cửa, vẻ mặt vui mừng nói: “Vợ tan việc về nhà rồi à.”

Bàng Suất thuận thế quay đầu, cười nói: “Hoa tiểu cẩu tan việc thật sớm đó.”

Hoa Kì đứng ở cửa, miệng không thể thốt nên lời, cứng ngắc gượng cười.

“Hoa tiểu cẩu, cậu về đúng lúc thật đấy, tôi nói này, Trang Hào nhà cậu chơi bẩn kinh, chưa gì đã trộm mất quân của tôi, cậu nói có chấp nhận được không?” Bàng Suất ghét bỏ phủi Trang Hào một cái.

“Thúi lắm, ông đây trộm quân lúc nào?” Trang Hào phản bác: “Vợ ơi, Bàng Suất chơi ăn gian, thừa dịp anh không chú ý liền đổi vị trí con cờ.”

Khóe miệng Hoa Kì run rẫy, khẽ động mấy cái, vừa cửa cởi giày, vào nhà nói: “Tôi nghe nói hai người đánh nhau?”

“Đâu có.” Bàng Suất cười đùa nói: “Trang Hào hôm nay tan tầm sớm, về không có việc gì làm nên đánh cờ giết thời gian.”

Hoa Kì nửa tin nửa ngờ lại nhìn Trang Hào.

Trang Hào chận lại nói: “Không có việc gì làm, nên ngồi chơi trò trẻ con này ý mà.”

Hoa Kì cuối cùng cũng tin, trong bụng thở phào nhẹ nhõm.

“Ai, lại còn mua cá nữa à?” Bàng Suất thấy con cá chép to trên tay Hoa Kì, liền hỏi.

Hoa Kì giơ con cá lên, nói: “Ông chủ cho, không mất tiền.”

“Ông chủ cậu cũng hào phóng phết đấy nhỉ.” Bàng Suất trêu ghẹo nói.

Hoa Kì bĩu môi: “Chả hòa phóng cũng có lòng, lúc tôi còn làm ở Ngũ Hành, anh cũng từng cho tôi cái đồng hồ đeo tay còn gì.”

Nhắc tới đồng hồ đeo tay, Trang Hào lên tiếng: “Ai, sao anh chẳng thấy em đeo bao giờ?”

Hoa Kì cười nói: “Cất đi rồi, đợi sau này nếu chẳng may không có tiền thì đem cầm.”

Bàng Suất ở một bên, không vui nói: “Tôi tặng cậu mà cậu dám đem đi cầm?”

Hoa Kì nhe răng cười: “Tôi chỉ nói vậy thôi, cũng chưa đến nông nỗi phải làm thế.” Hoa Kì đi tới trước lò bếp, đặt con cá ở trên thớt nói: “Trên đường về có ghé qua chợ mua ít thức ăn với tí đồ nhắm, chuẩn bị làm cá, buổi tối ăn mấy món này được không?”

“Được.” Trang Hào và Bàng Suất cùng lúc trăm miệng một lời nói, sau khi nói xong, hai người liếc nhìn nhau, đều khẽ mỉm cười.

“Vậy được, bây giờ sẽ đi nấu cơm ngay đây.” Hoa Kì cởi áo sơ mi ngoài ra, mặc áo sát nách, bắt đầu xử lí đồ ăn.

Lúc này, Bàng Suất đột nhiên nói: “Hoa tiểu cẩu, hay làm cá kho tàu đi, hồi nhỏ tôi thích nhất là ăn cá chép kho tàu.”

Hoa Kì nghe thế liền quay đầu lại, không đợi cậu mở miệng, Trang Hào đã nhanh mồm nói: “Kho tàu khó ăn lắm, xốt chua ngọt đi, anh thích ăn xốt chua ngọt.”

“Xốt chua ngọt quá ngọt, ăn nhiều dễ tiểu đướng lắm.” Bàng Suất trừng mắt nhìn Trang Hào, quay đầu nhìn Hoa Kì cười đùa nói: “Thôi cứ kho tàu đi.”

“Sao lại kho tàu, phải ăn xốt chua ngọt.” Trang Hào tức giận nói: “Em là vợ anh hay vợ hắn? Nếu là vợ anh thì phải nghe lời anh.”

Hoa Kì há miệng, một câu mắc luôn tại cổ họng.

Bàng Suất hừ lạnh một tiếng: “Vào cửa thì chính là khách, hai người phải nhường khách chứ, kho tàu đi.”

Trang Hào không nhịn được nói: “!@#$%$@, tôi chưa từng gặp người khách nào mặt dày như cậu đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.