Hoa Kì cường điệu trọng điểm, năng lực nghiệp vụ của mình mạnh, công việc biểu hiện đột xuất, ông chủ cho ân huệ khiến đồng nghiệp hiểu lầm, đây cũng là điều khiến Hoa Kì lý giải sâu sắc hàm nghĩa câu ở cao xử bất thắng hàn (chỗ cao thì lạnh), vì vậy dẫn đến kết quả như vậy. Ai ngờ Trang Hào bỏ qua trọng điểm, hiểu sai sự tình, điều này không khỏi làm cho Hoa Kì lại vui mừng vừa tức giận.
Mặc dù, điều kiện gia đình Hoa Kì không ưu việt, nhưng từ nhỏ cha cậu dạy bảo lớn lên, người có thể nghèo, nhưng không thể không có chí khí, không phải tiền nào cũng có thể tùy tùy tiện tiện cầm.
Nghĩ tới đây, Hoa Kì nâng khăn tắm ở trước ngực Trang Hào hung hăng chà xát mấy cái.
Trang Hào đau cau mày: “Cậu giỏi, muốn chà rách da hả? Không thấm nước đã chà xát?”
Hoa Kì mở miệng, nhưng mà không lên tiếng.
“!@#$%$@, nói cậu liếm o0o cho hắn còn không vui lòng nghe?” Trang Hào nghiêm túc nói.
“Em không có.”
“Vậy vì sao hắn cho cậu đồ? Cậu đừng nói cho tôi biết, Bàng Suất thằng nhãi kia coi trọng năng lực làm việc của cậu?” Trang Hào cười khẩy nói: “Cậu đừng quên, cậu chỉ là tắm kỳ công.”
Hoa Kì nhất thời không trả lời, xoay người đem khăn tắm thấm ướt, sau đó kéo cánh tay Trang Hào vừa chà xát vừa nhỏ giọng nói: “Không sai, em chỉ là tắm kỳ công, vậy anh còn tới tìm em làm gì?”
Mặt Trang Hào đỏ lên, cũng không biết là bị bồn tắm hun nóng, hay là bị Hoa Kì nói nghẹn.
Trang Hào ho khan mấy tiếng, hất mặt nhìn bắp đùi Hoa Kì nói: “Có người thả gió, nói cậu bị đánh, tôi xem chừng là Bàng Suất tìm người làm.”
“Bàng Suất? Không thể nào?” Hoa Kì ngừng tay, giật mình nói: “Bàng Suất còn không biết em tên là gì, làm sao có thể cố ý thông báo cho anh?”
Trang Hào liếc mắt: “Cậu thật sự coi Bàng Suất là người ngu? Lúc cậu tới nộp đơn có phải nói trước kia làm việc ở đâu không?”
Hoa Kì gật đầu một cái: “Nói qua .”
“Đừng ngừng tay, tiếp tục chà xát.” Trang Hào dặn dò.
Hoa Kì vội vàng để tay trên người Trang Hào, như không còn sức mà lau lau chung quanh.
Trang Hào hạ thấp giọng: “Cổ Lãng mở trên địa bàn của tôi, mặc dù ông chủ không có giao tình gì với tôi, nhưng dựa theo cá tính của Bàng Suất, sẽ cho người đi hỏi thăm, đoán chừng người đánh cậu cũng là hắn tìm, kiếm cớ dẫn tôi đến.”
Hoa Kì nghe phát mộng, kinh ngạc nói: “Nếu quả thật anh đã đoán đúng, vậy anh còn tới? Không sợ gặp chuyện không may à?”
“Đm cậu, nếu không phải vì cậu thì ông đây phải dây vào nguy hiểm này hay sao?” Trang Hào vươn đầu ngón tay chọc chọc mảng tím bầm trên đùi Hoa Kì: “Nếu không cậu đừng làm nữa?”
“Vậy cũng không được, từ chức em ăn gì uống gì? Há mồm đón gió à?”
Trang Hào nén giọng nói: “Khu Hướng An lớn như vậy còn không có chỗ chứa cậu sao? Ta là. . . . . .” Trang Hào chưa nói hết lời, tắm kỳ công cao cao trong phòng tắm liền mang theo một người khách đi tới, Trang Hào chặt đứt đề tài, ngắt lời nói: “Tôi nói, chỗ này có phòng bao sao?”
Hoa Kì làm bộ nói: “Tiên sinh, nơi này của chúng ta có phòng bao, nhưng mà. . . . . .”
“Nhưng mà cái gì?”
Hoa Kì do dự một lát hay là nói rồi, nhưng mà vẻ mặt rất mập mờ: “Tiên sinh, phòng bao có cung cấp dịch vụ đặc biệt.”
Trong giây lát Trang Hào đỏ mặt thông suốt, trừng tròng mắt nói: “Vậy thì đổi lại phòng bao cho tôi.” Trang Hào đứng dậy xuống ấm giường, lúc mang dép còn nói: “Tôi muốn ngủ một lát.”
Nhìn Trang Hào đỏ mặt, Hoa Kì xem chừng anh lại nghĩ sai lệch, không kịp nói hết lời, Trang Hào đã quấn khăn tắm ra khỏi nhà tắm nam.
Hoa Kì vội vàng ném khăn tắm vào trong chậu, nói với tắm kỳ công bên cạnh: “Ai, giúp tôi nhìn một chút, tôi đi nhà cầu.”
Hoa Kì đuổi theo bóng dáng Trang Hào lên lầu hai, không đợi vào phòng bao đã nhìn thấy phục vụ sinh chạy ra, phục vụ sinh hết sức nhăn nhó, Hoa Kì vội vàng đi tới: “Thế nào?”
“Ai nha, anh tới vừa đúng lúc, anh biết xoa bóp chứ?” Phục vụ nắm cánh tay Hoa Kì nói.
Hoa Kì gật đầu một cái: “Sẽ a, thế nào?”
“Haiz, đừng nói nữa, bên trong có. . . . . .” Phục vụ nhỏ giọng, tiến tới bên tai Hoa Kì nói: “Bên trong có một tên gay, thích nam.”
“Gì?” Hoa Kì mắt trừng tròn, không dám tin nói: “Cậu nói bên trong là. . . . . .” Hoa Kì chỉ vào trong phòng chung.
Phục vụ khẳng định ánh mắt nhìn thẳng Hoa Kì: “Cũng không trách được, vừa đi lên đã nói muốn xoa bóp, nhưng nơi này đều là nữ, nào có nam a, người này cũng quá biến thái.”
Hoa Kì bĩu môi: “Thật biến thái, được, chuyện này tôi giúp cậu, nhưng tiền boa phải cho tôi.”
“Ơ, tôi đây không dám đồng ý, nhưng tôi sẽ giúp anh tranh thủ.” Phục vụ nghĩ nghĩ đưa tay đẩy cửa, đầu ngón tay vừa chạm vào cửa phòng lại rút về : “Tôi không vào đâu, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy gây, hoảng chết.”
“Được rồi, vậy cậu vội đi đi, có chuyện tôi gọi cậu.” Hoa Kì khẽ mỉm cười với hắn đẩy cửa vào phòng bao.
Phục vụ đứng ở cửa, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, càng nghĩ càng thấy rất không thích hợp, Hoa Kì tích cực như vậy vào phòng bao, chẳng lẽ anh ta cũng thế. . . . . . Mẹ ơ, phục vụ bước một bước dài xông ra ngoài.
Hoa Kì vào phòng bao, không cách nào ức chế nội tâm nụ cười, định dựa vào trên cửa nhìn Trang Hào cười khúc khích.
Trang Hào cởi hết nằm trên ấm giường lên, hơi híp mắt lại nói: “Cậu bị ngu đấy à? Cười gì đó?”
Hoa Kì hắng giọng một cái, thu lại nụ cười nói: “Anh nói gì với phục vụ?”
“Hả?” Trang Hào sửng sốt: “Tôi nói hắn giúp tôi tìm người xoa bóp, tìm nam sư phụ ở nhà tắm lầu một là được.”
Hoa Kì gật đầu: “À, thì ra là chuyện như vậy, không trách được người ta cho rằng anh là gay.”
“ĐM hắn, nói ai là gay?” Trang Hào giận không kềm được ngồi dậy, chỉ vào cửa nói: “Tên vừa rồi tinh trùng lên não đúng không? Ông đây chỗ nào giống gay? Mả mẹ nó, muốn ăn đòn chứ gì?”
Hoa Kì gãi gãi đầu: “Được rồi, em thấy anh là nghẹn thời gian quá lâu.”
“Cậu giỏi, ông đây nơi nào nghẹn thời gian dài?” Trang Hào đỉnh đạc tách chân, triển hiện nhị đệ mềm nhũn cũng rất lớn của mình nói: “Tối hôm qua ông đây còn tìm tiểu thư, một đêm làm bảy lần.”
“Thật là lợi hại.” Hoa Kì từ từ đi tới bên cạnh Trang Hào, mặt đối mặt từ từ dán lên: “Ca, anh muốn không?”
“Không muốn, đã nói ngày hôm qua làm bảy lần rồi.” Trang Hào hai tay để sau ót nằm xuống.
Hoa Kì cười cười, cúi đầu nhìn nhị đệ chíp bông, chơi tâm nổi lên, cố ý thổi chíp bông mấy hơi.
Trang Hào co rụt chân, trầm mặt nói: “Chớ đùa, tôi còn có chuyện muốn nói.”
Hoa Kì quệt mồm, rất không tình nguyện ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Em không muốn từ chức, từ chức mẹ em sẽ mắng chết em.”
“Cậu giỏi, tôi thấy cậu đúng là liếm o0o cho Bàng Suất rồi, sau đó hắn trả lại tiền cho cậu.”
Hoa Kì hất mặt, nhe răng cười một tiếng: “Anh nói sai rồi, em không có, dù em muốn liếm, cũng chỉ liếm một người.”
Trang Hào khó nén lúng túng, vội vàng nhắm mắt lại nói: “Cậu từ chức tôi tìm việc làm cho cậu, khu Hướng An công việc tốt hơn nhiều.”
Hoa Kì theo dõi anh nửa ngày không lên tiếng, Trang Hào không nhịn được, len lén mở mắt trái, thấy Hoa Kì đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng nhắm mắt lại nói: “ĐM, có được hay không nói một câu.”
Hoa Kì cúi đầu, chơi đầu ngón tay nói: “Em không muốn từ chức.”
Trang Hào hoàn toàn không kiên nhẫn, mở mắt mắng: “Ngươi có từ hay không, nói cho cậu biết, hôm nay ông đây tới là nhìn trước kia cậu thay tôi chắn một ghế, hôm nay tôi đem lời nói tất, cậu không từ chức, về sau liền đường ai nấy đi.”
Từ lúc Hoa Kì biết Bàng Suất là đối thủ của Trang Hào cũng đã biết, nếu như mình tiếp tục làm việc ở nơi này, nhất định cơ hội gặp mặt Trang Hào sẽ ít đi, nếu như nhất định phải chọn công việc hoặc anh, Hoa Kì ai cũng không chọn.
Hoa Kì chép chép miệng, cười hì hì leo lên ấm giường, tiến tới bên tai Trang Hào nói: “Ca, nếu không hay là như vậy đi, về sau thứ bảy chủ nhật em đến chỗ anh được không?”
Trang Hào đưa lưng về phía Hoa Kì, khẽ giật giật thân thể: “Biến, tôi cần gặp cậu sao.”
Hoa Kì buồn cười nói: “Cứ như quyết định như vậy.”
“ĐM, cậu quyết định có giá trị sao?” Trang Hào nghiêng đầu qua nhìn Hoa Kì chằm chằm nói.
“Mặc kệ, dù sao cứ quyết định như vậy.” Hoa Kì ngồi dậy, giơ tay lên cởi đồng phục làm việc ném xuống đất, cười nhẹ nhàng nói: “Ca, anh muốn không?”
“Biến, ông đây thích đàn bà.” Trang Hào lần nữa nhắm hai mắt lại.
Hoa Kì xem thường nói: “Ca, em muốn rồi.”
“Biến nhanh, cẩn thận ông đây một cước đá cậu ra.”
Hoa Kì đương nhiên không để ý Trang Hào mắng, ngược lại cúi đầu, đưa lưỡi liếm ngang hông Trang Hào.
Liếm hồi lâu, Trang Hào từ đầu đến cuối cũng không động, ngược lại nhị đệ lại tinh thần, rất giống cột cờ.
Trang Hào mặc dù không động, tư thế cũng có chút kỳ cục, nhưng cũng không cách nào trở ngại động tác của Hoa Kì, cậu thò người lên trước, thành nửa vòng tròn áp Trang Hào phía dưới, cúi đầu mở miệng liền có thể ngậm nóc nhị đệ.
Trang Hào cảm nhận được ấm áp, cũng không có như lúc trước nghĩ một đằng nói một nẻo, ngược lại động thân đem nhị đệ đâm toàn bộ đi vào.
Được ám hiệu, Hoa Kì bắt đầu cố gắng cày cấy, qua lại động vài chục cái mới vừa định đổi lại tư thế, chỉ nghe thấy cửa phòng bao bị người đạp mấy đạp.
“Hoa Kì, mày đi ra cho tao.”
Hoa Kì ngẩn ra, cọ ngồi dậy: “Ca, bên ngoài là Bàng Suất.”
“ĐM, rõ là. . . . . .” Trang Hào đứng dậy nghĩ mặc quần áo, đưa tay túm áo sơ mi trên giá áo làm thế nào cũng túm không xuống, Trang Hào tức giận dùng sức lôi mấy cái, mắt thấy giá áo sắp đổ, Hoa Kì vội vàng nhảy xuống giường đỡ.
Hoa Kì đem giá áo đặt lại chỗ cũ, nhỏ giọng nói: “Ca, anh nằm, đừng động ha.”
“ĐM, không tránh thoát, cùng lắm thì liều chết mà đánh.” Trang Hào nghĩ xuống giường, rồi lại bị Hoa Kì đẩy trở về: “Ca, anh nằm, tự em có biện pháp, khẳng định tốt hơn đánh nhau.”
Trang Hào nhìn chằm chằm Hoa Kì mấy giây, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là theo lời Hoa Kì nói nằm sấp trên ấm giường.
Hoa Kì vội vàng từ trên mặt đất nhặt đồng phục làm việc lên che đầu Trang Hào, xác định không có chỗ sơ hở mới mở cửa đi ra ngoài.
Mở cửa thì Bàng Suất đi cà nhắc nhìn vào trong phòng bao nhìn hai lần: “Người trùm đầu nọ là ai à?”
Hoa Kì cười đùa nói: “Ông chủ tới?”
Bàng Suất cau mày nói: “Tao đang hỏi mày, người nọ là ai?”
“A. . . . . . Là một khách hàng của tôi, ngủ thiếp đi.”
“Khách hàng? Tôi nghe người khác nói là một gay?” Bàng Suất quan sát Hoa Kì xích lõa, còn nói: “ĐM, đầu năm nay còn có chơi con trai?”
Hoa Kì lúng túng không biết làm sao, chỉ có thể nhắm mắt nói: “A, đoán chừng lưu hành thôi.”