Tắm Cho Đại Ca

Chương 80: Chương 80: Một vào một ra khẽ run rẩy.




Cái gì gọi là trong lòng vô cùng đẹp, Hoa Kì là như vậy.

Cái gì gọi là trong lòng vô cùng hạnh phúc, Hoa Kì là như vậy.

Cái gì gọi là giọt nước chảy xuyên đá, Hoa Kì là như vậy.

Cái gì gọi là ngủ cũng cười, vẫn là Hoa Kì như vậy.

Tóm lại, trải qua chuyện tối hôm qua, Hoa Kì phải nói là mỹ a, từ trong ra ngoài đều đẹp, trời chưa sáng liền bật dậy, lúc này Trang Hào còn đang ngủ say, Hoa Kì rãnh rỗi đụng Trang Hào ở một bên, sờ sờ mũi của anh, siết chặt mặt của anh, hôn hôn lên bờ môi của anh, gãi gãi anh nhột, phải nói là đắc sắt.

Một lần hai lần, Trang Hào bị cậu giày vò tỉnh, hơi híp mắt lại quay đầu, làm bộ tức giận nói: “Vừa sáng sớm đã đắc sắt, em muốn bị ăn đập à?”

Hoa Kì xem thường cười đùa, tay phải nâng lên đầu nói: “Không ngủ được, em nào có biện pháp.”

Trang Hào thở dài nói: “Sớm biết vậy đã không nói với em.” Trang Hào lật người, chủ động ôm Hoa Kì, đầu chui vào trong ngực Hoa Kì, hơi thở phả ra đánh vào ngực Hoa Kì, rất là ngứa ngáy.

Hoa Kì giơ tay lên đặt ở trên đầu của anh, từ từ xoa, cười nói: “Anh, tối hôm qua em hầu như không ngủ, rất muốn nói với anh một câu.”

“Ừ, nói nghe một chút.” Trang Hào ôm chặt hơn.

Hoa Kì hắng giọng một cái: “Không cầu một vào một ra khẽ run rẩy, chỉ cầu chân tâm thật ý cả đời.”

“!@#$%$@, mẹ nó bài thơ gì kì cục vậy.” Trang Hào chống cằm cọ lên xương quai xanh của Hoa Kì, nhỏ giọng nói: “Anh biết rồi.”

Hoa Kì nắm lỗ tai của anh nói: “Anh, vậy anh có nguyện ý cùng em cả đời không?”

“Bàn sau.”

Hoa Kì cười láo lĩnh nói: “Vậy em xem như anh đồng ý.”

Có lúc, Trang Hào ở một mình không khỏi suy nghĩ đến Hoa Kì, anh sẽ nghĩ, Hoa Kì rốt cuộc là người như thế nào, có lúc nhìn qua rất ngu, nhưng có lúc lại làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết; có lúc cảm thấy cậu như một đứa con nít, nhưng có lúc lại lộ bộ mặt thành thục; có lúc sẽ sầu não, rồi có lúc lại vô tâm vô phế, một người như vậy thật đúng là khiến cho mình nghĩ không ra.

Nhưng mà, điều duy nhất Trang Hào khẳng định là, cậu thích mình.

Vậy mà, ngày hôm sau sau sự kiện nhờ vả, Hoa Kì ở dưới lầu gặp được Cao Quân, lúc hai người mặt đối mặt thì Hoa Kì hung hăng trừng hắn một cái, nghiêng đầu liền đi lên lầu, Cao Quân thoải mái đuổi theo, không ngừng nhận tội: “Ai za, cậu đừng tức giận, ngày đó tôi cũng không có cách nào khác, thật sự không tìm được người mà.”

Hoa Kì vừa nghe liền giận: “Anh còn dám nói, nếu anh không tìm được người thì sao không nói sớm? Vì sao lại đồng ý với tôi hả?”

“Haiz, tôi đây không phải muốn giúp cậu sao.” Cao Quân lôi cánh tay Hoa Kì cười làm lành nói: “Được rồi, coi như anh em tốt bụng làm sai chuyện, ngài đại nhân đại lượng được không?”

“Cút đi.” Hoa Kì hất cánh tay của hắn ra, nói: “Anh nhìn xem anh tìm phải người nào, đó là con gà mắt lác, lúc nói chuyện với tôi tôi còn không biết gã đang nhìn nơi nào, hơn nữa......” Hoa Kì thật sự không tìm được từ gì để hình dung, chỉ có thể học động tác của người kia, nói: “Anh nhìn, cứ như vậy thì làm sao Trang Hào có thể tin?”

“Ai nha, cậu cứ nắm bím tóc của người ta không buông là sao chứ?” Cao Quân gấp gáp hoảng sợ nói: “Được rồi, chuyện như vậy là tôi không đúng, về sau không đề cập nữa được không?”

Hoa Kì chống tay nói: “Không đề cập tới cũng được, anh phải mời khách ăn cơm.”

“Không thành vấn đề, không phải là một bữa cơm thôi sao.” Cao Quân cười đùa nói: “Nhưng mà, tôi muốn biết sau đó thì sao? Trang Hào phản ứng thế nào?”

Hoa Kì thở dài: “Tạm được, ít nhất anh ấy nói.”

“Nói?” Cao Quân khó nén kinh ngạc: “Hoa Kì, cậu thật đúng là quá lợi hại, lại nói, anh em mà có một nửa công lực của cậu thì giờ cũng không bơ vơ một mình như vậy nha.”

Hoa Kì bĩu môi nói: “Là anh không thấy, Giang Hạo không phải rất tốt sao?”

“Hả? Cậu nói cậu ta sao.” Cao Quân uất ức nói: “Giang Hạo nhìn tôi không vừa mắt.” Cao Quân lộ vẻ mặt tiếc hận, tiếp đó ôm bả vai Hoa Kì, nói: “Đừng nói chuyện của tôi, chuyện này chuyện kia nói cũng không hiểu, chúng ta nói tiếp chuyện của cậu đi.”

“Nói chuyện của tôi? Tôi có chuyện gì để nói?” Hoa Kì nghi ngờ nói.

Cao Quân quan sát Hoa Kì: “Mua quần áo chưa mặc sao?”

Hoa Kì bất đắc dĩ nói: “Không dám mặc, sợ bị mắng.”

“Con mẹ nó chứ, quần áo mua không phải là để mặc sao, vì sao sợ bị mắng? Chẳng lẽ Trang Hào đau lòng mấy đống tiền đó?”

Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không phải, anh ấy không nói gì, là tôi không dám mặc, cứ cảm thấy anh ấy đang liều sống liều chết đi làm ra tiền như vậy, tôi lại còn mua quần áo, sợ trong lòng anh ấy không thoải mái.”

“Trời ạ, thật là có người như cậu.” Cao Quân tán thưởng nói: “Như vậy có thể thấy được cậu rất yêu anh ta nha, chuyện gì cũng vì anh ta mà suy tính, nhưng tôi cảm thấy hai người phải trả giá như nhau mới được chứ?”

Hoa Kì cười khổ nói: “Anh ấy là đàn ông chân chính, thần kinh vốn thô, hơn nữa suy nghĩ đều đặt vào việc làm ăn, sao có thể nghĩ đến chuyện vì tôi mà bỏ ra cái gì.”

“Lời này không đúng, anh ta là đàn ông chẳng lẽ cậu là đàn bà sao?” Cao Quân phản bác: “Tôi nói, cậu cứ thờ ơ với anh ta một đoạn thời gian, khẳng định anh ta liền......”

“Dừng lại.” Hoa Kì ngắt lời Cao Quân, lạnh lùng nói: “Anh đừng ở đây mà thêm dầu thêm mỡ, tôi cảm thấy bây giờ tốt vô cùng, anh cứ nói tiếp không chừng tôi lại bị đánh.”

Cao Quân hừ lạnh một tiếng, bĩu môi: “Không nói thì không nói, tôi đi, buổi chiều còn phải đến chỗ Giang Hạo đưa cơm nữa.”

Hoa Kì cười: “Đã đi đưa cơm rồi mà anh còn nói anh và Giang Hạo không có gì sao?”

“Ai yêu, hai chúng tôi thật sự không có gì, đi thôi.” Cao Quân dời cánh tay từ trên người Hoa Kì xuống, xoay người đi tới hướng chợ, đột nhiên từ ngay chính giữa lối đi thấy một người, vội vàng kêu Hoa Kì còn chưa kịp lên lầu, nói: “Hoa Kì, ông nhà cậu trở lại.”

Hoa Kì dừng bước lại, quay đầu nhìn phía sau thấy Trang Hào trở về.

Hoa Kì đứng tại chỗ, đợi Trang Hào đến gần mới cười nói: “Anh trở lại? Không cần đi làm sao?”

Trang Hào không để ý tới Hoa Kì, ngược lại liếc nhìn hướng Cao Quân rời khỏi, lạnh lùng nói: “Em vẫn liên hệ với hắn?”

“Không có gì, thật ra thì Cao Quân tốt vô cùng.” Hoa Kì chạy tới bên cạnh Trang Hào, nói: “Anh trở lại?”

Lúc này Trang Hào mới nhìn Hoa Kì cười cười: “Trở lại có chuyện chứ sao.”

“Chuyện gì vậy?”

Trang Hào đi trước một bước lên lầu, vừa đi vừa nói: “Trở lại mang em đi tham gia hôn lễ, buổi chiều đồng nghiệp của anh kết hôn.”

“Buổi chiều kết hôn?” Hoa Kì cau mày nói: “Lần đầu tiên nghe có người kết hôn vào buổi chiều đấy.”

“Em biết cái rắm gì, người ta là cưới lần hai.”

Hoa Kì kinh hô: “Em nào biết mấy chuyện này, em nào có kết hôn đâu.”

Trang Hào cười hì hì: “Em còn thích anh thì đời này không thể nào làm hôn lễ rồi.”

Hoa Kì hừ lạnh nói: “Em không cần, dù sao có anh là được.”

“Haiz, đây là em nói đó.” Trang Hào đùa giỡn cười một tiếng.

Hoa Kì chắc chắn nói: “Không sai, dù sao có anh ở đây, làm hôn lễ hay không cũng không có gì khác nhau.” Hoa Kì nói những lời này ra khỏi miệng, nhiều năm sau khi lấy được giấy chứng nhận liền đi kèm hai chữ ‘ hối hận ’.

Hoa Kì đi theo sau lưng Trang Hào trở về nhà, vừa vào cửa Trang Hào liền cởi sạch trơn, Hoa Kì nhìn mà con ngươi suýt rụng xuống đất, nuốt nước miếng nói: “Anh, làm trước một pháo rồi đi tham gia hôn lễ sau được chứ?”

Trang Hào đưa lưng về phía Hoa Kì, đưa tay lấy ra bộ quần áo trong ngăn kéo: “Không cầu một vào một ra khẽ run rẩy, chỉ cầu chân tâm thật ý cả đời, lời này không phải em nói sao? Về sau chúng ta đừng làm nữa, cứ chân tâm thật ý qua cả đời thôi.”

Hoa Kì nhất thời ngũ quan đều vặn vẹo, kêu rên nói: “Em không có ý đó, ý của em là, ai nha...... Con mẹ nó chứ.” Hoa Kì tức giận vội vô cùng.

Trang Hào mặc vào một cái quần lót màu xám tro, xoay người cười nói: “Ý em là gì?”

Hoa Kì uất ức nói: “Cả đời thì thật dài, chúng ta phải đập pháo để tiêu bớt thời gian đi chứ?”

Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nhanh thay quần áo, thay bộ ngày hôm đó em mua đi, vừa khéo để anh xem một chút, Hoa tiểu cẩu nhà anh chưng diện lên thì thế nào.”

Hoa Kì vừa nghe Trang Hào muốn cậu mặc bộ quần áo kia thì hưng phấn hai mắt toát ra kim quang, không nói hai lời liền lôi đồ ra khỏi bao, lấy tốc độ nhanh nhất thay vào, đứng ở trước mặt Trang Hào nói: “Anh, thế nào? Em đẹp trai không?”

Trang Hào khoanh tay nhìn, cười nói: “Nhân khuông cẩu dạng.”

“Vì sao lại nói nhân khuông cẩu dạng, là đẹp trai hay không đẹp trai hả?” Hoa Kì cúi đầu nhìn quần áo trên người, quần thường màu đen, áo sơ mi màu trắng, giày da còn bóng loáng tỏa sáng.

“Đẹp trai, dĩ nhiên đẹp trai.” Trang Hào đi tới ôm bả vai Hoa Kì đi ra ngoài: ” Hoa tiểu cẩu nhà anh đẹp trai nhất.”

Hoa Kì cười ha hả nói: “Anh, em và anh nói chuyện này đi.”

“Chuyện gì?”

Hoa Kì dừng ở cửa, chỉ vào hộc tủ nói: “Có thể cho em mượn sợi dây chuyền vàng lớn mang được không?”

“!@#$%$@, em dám đánh chủ ý sợi giây chuyền của anh?” Trang Hào cười nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, giây chuyền kia quá tục, không hợp với bộ quần áo trên người em, nếu em thích, ngày khác anh đi quán vàng đánh tan, làm cho em một sợi mảnh để mang sau.”

“Cứ quyết định như vậy đi, không được hối hận.”

Trang Hào hé miệng cười: “!@#$%$@, quân tử nhất ngôn Tứ Mã Nan Truy.”

Hôm nay là ngày thứ ba mươi Trang Hào đi làm ở đơn vị mới, hầu như đều quen hết đồng nghiệp, người chọn buổi chiều để kết hôn này coi như là một đồng nghiệp tương đối tốt với Trang Hào ở trong đơn vị mới, người nọ có ngoại hiệu là Cẩu ca, quả thật người cũng như tên, dáng dấp thật giống chó Bắc Kinh.

Trong nhà Cẩu ca coi như có chút tiền, ngày kết hôn chọn khách sạn ba sao, đồ trang trí bày đầy, nhiều tới mức nước chảy không lọt.

Hoa Kì và Trang Hào ngồi ở trong taxi, mắt nhìn con đường đông nghịt đi không nổi này, chỉ có thể xuống xe đi bộ tới.

Người người chen nhau đi trên đường phố, Hoa Kì đông nhìn một chút tây xem một chút, thỉnh thoảng thấy cô gái xinh xắn còn trêu chọc Trang Hào: “Anh, anh xem cô gái kia đẹp không, anh thích không?”

Trang Hào nhếch môi nói: “Bớt mẹ nó nói dóc đi.”

Hoa Kì che miệng cười trộm, sau đó lại chỉ vào một phụ nữ trung niên nói: “Anh, dạng này anh thích không?”

Trang Hào thuận thế nhìn qua, khinh bỉ nói: “Em cho rằng anh thiếu hụt tình thương của mẹ sao?”

“Không thích thì thôi.” Hoa Kì hất mặt, tiếp tục vừa đi vừa nhìn, lúc cậu và Trang Hào đi ngang qua siêu thị rượu thuốc thì Hoa Kì đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc, vội vàng níu Trang Hào lại, nói: “Anh, anh xem người nọ có phải Bàng Suất hay không?”

—–

Tác giả có lời muốn nói: gửi những cô gái thuần khiết

Một vào một ra =XXOO, khẽ run rẩy = thân tấc (bắn ra)

Ha ha ha, ta nói cái gì là tiết tháo đều bể ngay cả mảnh vụn cũng không thừa (lại).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.