Editor: Linh Đang
”Không nên động mí mắt!”
Đạo diễn đang ngồi giám thị phía sau máy quay bỗng nhiên quát một tiếng,
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng dùng sức nhắm chặt mắt, mông cũng kẹp chặt theo bản năng, nỗ lực đè những tế bào mắt đang xao động đến mức run rẩy
xuống.
Đây là cảnh diễn cuối cùng của cô trong phim, cô diễn vai
Lâm tiệp dư bởi vì đắc tội với hoàng hậu nên bị kiếm cớ phải chịu phạt,
tấm gỗ kia cũng dày đến năm cm, sau khi Nguyễn Hâm Kiều chịu hình phạt
cũng cảm thấy mông có chút đau.
Vài giây sau ——
”cut! ok!”
Có lẽ do tiến độ quay chụp thuận lợi hơn dự kiến nên tâm tình của vị đạo
diễn đã đen mặt cả ngày bỗng nhiên tốt hơn, giọng nói nghe qua thoải mái rất nhiều, “Nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cảnh tiếp theo!”
Sau đó là một loạt các âm thanh hỗn tạp ầm ĩ vang lên.
Nguyễn Hâm Kiều lặng lẽ thở ra, chống đỡ mí mắt.
Do nghỉ ngơi được một khoảng thời gian dài, bây giờ nhìn thứ gì cũng thấy
tươi sáng, bầu trời nhiều sương như thường ngày đã được thay thế bằng
màu xanh biếc đã lâu chưa xuất hiện.
Thời tiết thật tốt.
Cô sờ sờ mặt, cũng không biết bị hóa trang thành cái dạng gì nữa.
Vừa diễn một đoạn khóc lóc thảm thiết, lại bị đánh bằng trượng, trên phục
trang màu xanh chắc chắn toàn là “Máu”, nhìn qua khẳng định rất thảm.
Tất cả mọi người trong tổ đạo cụ đều bận thu dọn hiện trường, vì phải chuẩn bị cho lần tiếp theo, có người đi qua Nguyễn Hâm Kiều, đá một cước
không nhẹ không nặng, “Đứng lên đứng lên! Lúc bảo cô diễn người chết thì cô diễn không tốt, quay xong rồi thì đứng đây chụp ảnh cái gì mà chụp!”
Vị nhân viên hậu trường này thường xuyên tâm tình không tốt, Nguyễn Hâm
Kiều không dám phản bác, đứng lên xoa mông nhỏ đau đến mức không giải
thích được, chạy đi tìm tiểu đồng bọn Lộ Lộ giúp cô chụp ảnh.
Lộ
Lộ tên thật là Lục Lộ, cùng Nguyễn Hâm Kiều đều là người của công ty
giải trí Phương Hoa, hai người có cùng một người đại diện, tuy rằng xem
như là quan hệ cạnh tranh, nhưng hai người đều là nghệ sĩ nhỏ mười tám
tuổi được tuyển vào, tài năng ít đến mức đáng thương, bình thường chiếu
cố cho nhau, rất ít khi tranh đua cãi cọ.
Khi bộ phim này tuyển
diễn viên cả hai cùng nhau thử vai, may mắn là đều được tuyển vào, nhưng Lộ Lộ được diễn vai Hi chiêu nghi được sủng ái, so với vai diễn của
Nguyễn Hâm Kiều thì đất diễn nhiều hơn một ít.
”Kiều Kiều, có phải sau lần đánh này là cậu bị giết hay không?”
”Đúng vậy.” Nguyễn Hâm Kiều đối diện với màn ảnh tự nhận là bày ra một pose
ảnh xinh đẹp, “Cuối cùng cũng được giải thoát rồi! Mỗi ngày bị đạo diễn
Trương mắng đến mức hận không thể lấy cái chết để tạ tội, lòng tự trọng
đã vỡ thành đống cặn bã lấy keo 502 cũng không dính được mất rồi.”
”Đã được hưởng tiện nghi rồi mà còn khoe khoang!” Lộ Lộ tức giận trợn trừng mắt, “Đạo diễn trừ bỏ mắng chửi người tương đối hung ác, còn lại đối
với cậu rất tốt, cho cậu ăn tiểu táo đã không nói, lại còn ngày nào cũng mang đồ cho cậu ăn, cậu con mẹ nó chỉ cần cười một cái là đáng yêu đến
chết, quả thực so với Mạnh Thủy Lam còn làm người ta hận hơn!”
Tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo
Nguyễn Hâm Kiều làm ra vẻ sờ sờ mặt mình, biểu cảm rất đáng đánh đòn nói:
”Aiz, không có biện pháp, ai bảo mình là cô gái xinh đẹp nhất trong vũ
trụ!”
”Mọi người đều ra sức hướng đến khuôn mặt trái xoan tiêu
chuẩn, không nghĩ tới cuối cùng khuôn mặt bánh bao như cậu lại được sủng ái, ông trời thật không có mắt mà...” Lộ Lộ cũng sờ sờ mặt mình, thở
dài, “Nếu biết là làm ngôi sao nhỏ tuổi có thể quen biết nhiều quý nhân
như vậy, lúc sáu tuổi mình cũng đi quay phim!”
”Đừng tức giận!”
Nguyễn Hâm Kiều vỗ vỗ vai cô, “Bây giờ cậu đi diễn vai người có trí
thông minh như trẻ em sáu tuổi cũng rất hợp.”
”Cút!”
Quần
áo cổ trang trong trong ngoài ngoài vài tầng, thời tiết hơn ba mươi độ,
đến mức tế bào trên người cũng bắt đầu phất cờ hò reo kháng nghị.
Nguyễn Hâm Kiều cởi áo choàng bẩn mà mình đang khoác ra, mặc trung y màu trắng lắc lắc cánh tay, nhất thời cảm thấy một trận gió lạnh xuyên qua nách,
cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cùng Lộ Lộ đang đùa giỡn, bên kia bỗng nhiên xôn xao, nhóm diễn viên đang ngồi ở một chỗ
đều đứng lên, chỉ nhìn về một phía, bắt đầu xì xào bàn tán.
Nguyễn Hâm Kiều vừa nghiêng đầu, liền thấy người luôn luôn không quan tâm đến
những diễn viên khác, Mạnh Thủy Lam ngồi một mình cùng trợ lý nhanh
chóng lấy gương ra soi rồi cất đi, sau đó đi sang phía bên đó.
Dường như là có đại nhân vật đến thăm xét, toàn bộ đoàn phim đều đứng lên nhốn nháo.
”Ai a, trận chiến lớn như vậy?” Lộ Lộ cũng kiễng mũi chân nghiêng đầu nhìn
vài lần, sau đó nói lại cho Nguyễn Hâm Kiều với vóc dáng nhỏ bé không
nhìn thấy gì đang đứng phía sau, “Oa oa, hai đại soái ca!”
Nguyễn Hâm Kiều đang cầm cuốn tạp chí để quạt ánh mắt nhất thời sáng lên: “Thật sự đẹp trai? Có bao nhiêu soái?”
”Ừm...” Lộ Lộ làm bộ suy xét, “Nhan sắc của bọn họ đều thuộc loại vừa nói ra có thể lấn át hoa thơm cỏ lạ hồng thấu nửa bầu trời lao ra châu Á bay về
đẳng cấp vũ trụ. Cả hai đều là đồ ăn của mình, nam thần siêu soái ha ha
ha!”
Tiếng cười ma quỷ của cô làm mấy diễn viên phía trước quay
đầu lại, trong nháy mắt kia Nguyễn Hâm Kiều xuyên qua khe hở thấy được
một bóng dáng chợt lóe lên.
Mấy cô gái phía trước rất nhanh đã
đứng quây tròn, tạo thành một bức tường người không có kẽ hở, trong tầm
mắt chỉ còn lại cảnh y phục diễm lệ và đầu người đông nghìn nghịt.
Một bên Lộ Lộ còn đang tận chức tận trách tiếp sóng: “Đại gia ơi! Vậy mà
Mạnh Thủy Lam lại quen biết nam thần của mình!” Bỗng nhiên cô vỗ mạnh
lên trán, “Oh my god! Mình nhớ ra rồi, người bên phải là Quan tổng của
Quang Diệu. Bộ phim này của chũng ta chính là Quang Diệu đầu tư, không
trách được Quan tổng đến thăm.”
Thì ra là kim chủ, không trách được tất cả mọi người lại kích động như vậy.
Lòng hiếu kỳ của Nguyễn Hâm Kiều quấy phá, lôi kéo Lộ Lộ chạy vài bước chen
qua dòng người đang đi, đôi mắt phóng xa như đèn đường, quả nhiên thấy
đạo diễn cùng người bên sản xuất sóng đứng bên hai người đàn ông đó.
Thời tiết oi bức như vậy, bọn họ vẫn mặc tây trang đoan nghiêm mà chỉnh tề,
nhưng một người mặc áo sơmi trắng lịch sự tao nhã, mỗi một nút áo đều
được cài cẩn thận tỉ mỉ; một người lại mang theo vẻ lạnh lùng mặc áo
sơmi đen thuần, hai nút trên cùng không cài lại mà để hở ra, tay áo rộng được xắn lên, có một loại dáng vẻ hào sảng soái khí.
Một đen một trắng, dưới ánh mặt trời thanh thấu sạch sẽ màu vàng, không hiểu sao
lại có một loại mỹ cảm cùng ý nhị vô cùng òa hợp.
Chiều cao hình
thể của hai người tương tự nhau, khuôn mặt cũng có vài phần tương tự,
nhất là ánh mắt ——hình dáng đôi mắt, đuôi mắt vểnh lên độ cong, thậm chí ở đáy mắt che dấu hai phần lãnh ngạo (lạnh nhạt+ngạo mạn), đều giống
nhau như đúc.
Nhưng mà khí chất của bọn họ lại vô cùng khác nhau
—— một người thì phô trương, bộc lộ tài năng; một cái người lại trầm ổn
nội liễm, bất động như núi, nhưng tuy rằng anh ta khiêm tốn, nhưng đứng
nhàn nhãnhư vậy, đã làm người ta cảm thấy có khí chất không thể bỏ
qua.
Vị áo trong màu đen chính là Tiểu Quan tổng —— Quan Hành của truyền thông Quang Diệu, Nguyễn Hâm Kiều đã gặp qua một lần ở buổi tiệc từ thiện tối, vị bên cạnh nho nhã ổn trọng kia, chính là anh cả đại
Quan tổng trong truyền thuyết sao?
Đây chính là một con gà đại kim chủ rất to!
Cánh tay thình lình bị Lộ Lộ bắt lấy, chỉ nghe thấy cô ấy hưng trí bừng bừng nói: “Cậu có ngửi thấy một mùi hương chỉ thuộc về kim chủ hay không? A a a mình không cầm giữ được! Kiều Kiều chúng mình đến chơi trò 'Tôi ngã
sấp xuống muốn tổng giám đốc đỡ dậy', cùng tiến lên không?”
Nói xong vén vén tay áo, một bộ nóng lòng muốn thử.
”Cô gái à, tổng giám đốc yêu ngọt ngào xinh đẹp, không phải bà già lái xe
như cậu đâu.” Nguyễn Hâm Kiều một châm bắn tung tóe máu (nói đúng vào
trọng điểm )nói.
Một chậu nước lạnh này hắt đi, quả nhiên Lộ Lộ
bình tĩnh, nghiêng mắt nhìn cô, “Bà già lái xe thì như thế nào? Cô gái
ngọt ngào xinh đẹp chỉ biết ừ ừ a a không cần không muốn thì có gì hay,
những bà già lái xe nắm giữ thuần thục các tư thế như chúng ta chơi mới
vui chứ! Nói không chừng có tổng giám đốc yêu thích chúng ta chứ không
phải mấy cô gái diêm dúa đê tiện, mình cũng không tin trên cái này thế
giới không có một tổng giám đốc có tuệ nhãn quen biết với một bà già lái xe!”
Nguyễn Hâm Kiều liếm liếm môi: “Cậu lại học điệu bộ gì mới thế?”
Lộ Lộ liếc cô bằng một mắt, quyến rũ nâng tay lên, nâng nâng kim trâm trên đầu, sau đó mỉm cười: “Muốn học?”
Nguyễn Hâm Kiều nhanh chóng xoay mặt đi, mới không có đâu. :)
Hình như Mạnh Thủy Lam rất quen với tiểu Quan tổng, đứng ở nơi đó cùng vài người đàn ông chuyện trò vui vẻ, như cá gặp nước.
Mấy ngày nay không có cảnh diễn của hoàng đế, Trần lão sư diễn vai nam
chính không tới. Đạo diễn cùng hai vị kim chủ hàn huyên một lát, quay
đầu vẫy vẫy tay với nam hai Tùng Hạo, có lẽ là muốn giới thiệu hai vị
boss cho anh ta nhận thức.
Tùng Hạo là miếng thịt tươi nhỏ mới
xuất đạo không lâu, là ngôi sao hạng hai, ở trong phim diễn vai tướng
quân yêu tha thiết nữ chính. Có bối cảnh, tính cách lại rất hiền hoà,
cho nên ở trong vòng luẩn quẩn này nhân duyên không tệ.
Nguyễn
Hâm Kiều đang cùng Lộ Lộ hi hi ha ha chia xẻ tâm đắc của bà già lái xe,
liền thấy đạo diễn đầu đảo mắt một vòng, nhìn thấy cô, cũng vẫy tay lại: “Kiều Kiều, cô cũng lại đây!”
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng nuốt những lời sắp nói ra vào trong miệng.
”Oa!” Lộ Lộ kinh ngạc vỗ vỗ Nguyễn Hâm Kiều, “Mau mau, mùa xuân của cậu đang tới!”
Nguyễn Hâm Kiều cũng có chút kích động, sờ sờ các loại đồ trang sức trên đầu, lại chỉnh lại y phục, đi giày thêu chạy tới.
”Nhớ kĩ gần gũi thì sự nghiệp mới lên!” Lộ Lộ còn không quên nhỏ giọng dặn dò cô, “Cẩu thả phú quý, chớ quên!”
“...” Nguyễn Hâm Kiều kém chút quỳ xuống.
Có lẽ do ý niệm của Lộ Lộ quá mức cường đại, suy nghĩ”Ngã sấp xuống muốn
đất” cứ quanh quẩn trong đầu Nguyễn Hâm Kiều, đến nỗi mà lúc chạy về
phía trước không rõ vì sao chân lại mềm nhũn, trực tiếp gần sát với mặt
đất.
Cứu mạng! ! !
Bản năng sinh sống làm hai tay cô vung loạn trên không trung, mong muốn tìm được một cọng rơm cứu mạng.
Lúc đầu gối cách mặt đất chỉ còn mấy cm thì dừng lại, Nguyễn Hâm Kiều bắt được rơm cứu mạng, nhẹ nhàng thở ra.
Vừa ngẩng đầu, rất nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm cô, thần sắc khác nhau.
”Cô làm sao vậy?” Vẻ mặt đạo diễn hoài nghi nhìn cô chằm chằm, đang đi hẳn
hoi lại đột nhiên quỳ xuống, giả bộ bị người ta đụng hả?
”Rơm rạ” trong tay giống như bỗng nhiên có độ ấm, ánh mắt Nguyễn Hâm Kiều chậm
rãi chuyển qua, bên trong tầm mắt là chất liệu màu trắng hoàn mĩ.
Ngẫu nhiên, được, đại boss cứu mạng...
Cô cẩn thận buông tay, ra vẻ trấn định đứng lên, cầu nguyện không ai có
nghe thấy tiếng tim đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài trong ngực mình.
”Xin lỗi, tôi thật có lỗi.”
Cô không dám nhìn mặt người đó, nhìn cánh tay người nọ vừa bị mình gắt gao ôm lấy, mặt có chút nóng, chỉ cảm thấy cúc áo ở dưới ánh mặt trời thật
quá mức chói lóa.
”Không sao.” Đối phương nói.
Giọng nói
trầm thấp tao nhã, rất có từ tính, khi nói chuyện giọng điệu rất đạm
bạc, dường như không nghe ra cảm xúc, nhưng vẫn làm Nguyễn Hâm Kiều cảm
thấy phảng phất có một dòng suối nhỏ trong suốt bỗng chốc dồn dập chảy
vào lỗ tai, thẳng đến lồng ngực, khuấy động vang dội bên trong.
Một đám người đang trò chuyện vui vẻ đều ăn ý ngừng lại, Quan Hành quét mắt nhìn Nguyễn Hâm Kiều đang cúi đầu sắc mặt ửng đỏ một cái, chau chau
mày, khóe miệng nhếch lên, cho đại ca “bị người đụng ngã” nhà mình một
ánh mắt ý vị thâm trường.
Quan Triệt không thèm để ý đến em trai, chỉ nhẹ nhàng phủi tay áo.