Rốt cuộc thì cuộc họp hội đồng quản trị cũng kết thúc, Quan Hòa và Quan Triệt một trước một sau đi ra, thư ký Kim chờ ở bên ngoài cung kính cúi chào, báo cáo nói: “Chủ tịch, máy bay của đổng sự Tiết đã hạ cánh bốn mươi phút trước, dự tính là qua nửa giờ thì có thể vào đến thành phố.”
Quan Hòa xoay người, nói với Quan Triệt: “Con trở về chuẩn bị một chút, mười phút sau xuất phát.”
Quan Triệt lên tiếng, quay về văn phòng dưới lầu.
“Boss,“ Tào Kiến vừa mới cất điện thoại, sắc mặt ngưng trọng, hạ giọng nói, “Kiều Kiều bên kia xảy ra chút chuyện...”
Sắc mặt Quan Triệt ngưng trọng, chỉ nghe anh nói tiếp: “Ba của cô phát bệnh, lúc ba giờ chiều phát hiện không thấy người đâu, cô cùng hàng xóm xông vào màn mưa tìm mấy giờ, đến bây giờ cũng không tìm thấy.”
“Cô ấy ở đâu?”
“Cô ấy vừa mới tới văn phòng tìm anh, trước tiên tôi để cho tiểu Trịnh dẫn bọn họ đi báo án với cảnh sát. Nhưng thủ tục rườm rà, tiểu Trịnh đang ở cùng bọn họ làm thủ tục.” Tào Kiến nói.
Nhìn di động quả nhiên có tới hơn mười cuộc gọi nhỡ từ Nguyễn Hâm Kiều, Quan Triệt nhăn mày, đưa tập hồ sơ trong tay giao cho Tào Kiến: “Bên cảnh sát để tự tôi đi qua, anh liên lạc với cục giao thông, nhanh chóng kiểm tra giám sát những tuyến đường lân cận, xem có manh mối hay không.”
Dứt lời xoay người đi nhanh rời khỏi.
Quan Hòa mang theo thư ký Kim đi ra từ văn phòng, vừa khéo đụng Quan Triệt cũng đang đi ra ngoài, sắc mặt của anh vẫn như thường ngày, bước chân lại có chút vội vàng.
“Ba,“ Quan Triệt thành thật nhận lỗi nói, “Bây giờ có chút chuyện, cần con phải đi xử lý, ngày khác con lại tới nhận lỗi với bác Tiết.”
Biết anh luôn có chừng mực, Quan Hòa cũng không có trách cứ, chỉ nâng đuôi lông mày, hỏi: “Việc tư?”
Quan Triệt đáp phải.
Quan Hòa liền gật gật đầu: “Con đi đi.”
Anh xoay người rời khỏi, Quan Hòa khoanh tay đứng, liên tục nhìn anh đi vào thang máy. Thư ký Kim ở một bên cười nhẹ hai tiếng, như nói chuyện với bạn bè: “Khó thấy được lúc nó lo lắng như vậy, sẽ không phải là đối tượng chứ?”
Quan Hòa cũng khẽ cười, thế nhưng sắc mặt có chút thoải mái.
Chạy xe tới cục công an, Quan Triệt vừa vào cửa, liền nhìn thấy Nguyễn Hâm Kiều một thân chật vật ngồi ở trong đại sảnh, tóc cùng váy đều ướt hết, trên chân trắng nõn là một đôi dép lê con thỏ màu hồng phấn, giờ phút này đã đầy nước bùn. Cô cúi mặt vào trong lòng bàn tay, thân thể vừa kéo vừa kéo, nhỏ giọng khóc.
Bên cạnh là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, vừa đen vừa gầy, quần áo trên người cũng ướt đẫm, ôm lấy vai cô, vỗ nhẹ an ủi.
“Boss...” Tiểu Trịnh ở bên trong giúp đỡ làm thủ tục vừa khéo đi ra, nhìn thấy Quan Triệt vội vàng bước nhanh tới, nhanh chóng nói đơn giản chuyện tình mà rõ ràng báo qua một lần.
Lông mày Quan Triệt nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía bên kia.
Nguyễn Hâm Kiều nghe được tiếng la của tiểu Trịnh, lập tức ngẩng đầu lên, tóc mái lộn xộn, trên mặt là một mảnh chật vật, giống như một con mèo nhỏ.
“Quan Triệt!” trong ánh mắt đầy nước đột nhiên sáng hẳn, cô đứng dậy chạy tới, một đầu chui vào trong lòng anh, gắt gao nắm chặt quần áo của anh, khóc càng lớn.
Lúc cô chạy tới Quan Triệt liền mở rộng cánh tay, một tay vòng ôm cô, một tay ấn đầu cô vào trong ngực.
“Không thấy ba em đâu ...” Mặt cô chôn ở trong ngực anh, nức nở nói, “Em đã đi tìm rất nhiều nơi, không tìm thấy người...”
“Tôi biết.” Rất nhanh trên người đã bị ướt bởi quần áo của cô, Quan Triệt lại không thèm để ý, ôm chặt thân thể hơi phát run của cô, thấp giọng an ủi, “Tôi ở nơi này.”
Sự có mặt của anh giống như là một viên thuốc an thần, tuy rằng hiện tại không dừng được khóc, Nguyễn Hâm Kiều đã không còn kích động như vậy, giống như chỉ cần anh ở bên, mọi chuyện đều không cần lo lắng.
Cường Tử cũng đi lại, nghi ngờ đánh giá Quan Triệt: “Chú là?”
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng chui ra từ trong lòng Quan Triệt, thay đổi sắc mặt, giải thích cho Cường Tử: “Anh là bạn của chị, họ Quan.”
Cường Tử nga một tiếng, gọi anh: “Chú Quan.”
“...”
Nguyễn Hâm Kiều đều ngẩn người, Quan Triệt liếc mắt nhìn nhóc, không để ở trong lòng.
Quan Triệt vừa gọi một cuộc điện thoại, thái độ cảnh sát lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, nhanh chóng điều động lực lượng hỗ trợ tìm kiếm, cũng cùng cục giao thông bên kia chào hỏi, phái ra nhân lực xem xét theo dõi.
Dường như đến bây giờ các con đường trong thành phố chưa có thiết bị theo dõi, việc tìm kiếm có chút khó khăn.
Nguyễn ba mang điện thoại di động ra cửa, cảnh sát đồng thời cũng lợi dụng định vị trong di động để tìm ông, điện thoại gọi liên tục mà không có người nghe, khả năng di động còn ở trên người ông rất nhỏ.
Nguyễn Hâm Kiều đã dần bình tĩnh, bị Quan Triệt kéo qua một bên chờ, vô cùng lo lắng. Trên người khoác áo khoác của anh, vẫn như trước rét run.
Cường Tử bị cô để chạy trở về chiếu cố chú Bằng. Buổi chiều chú Bằng chạy mấy giờ trong mưa, bệnh viêm khớp phát tác, đau đến mức đứng không được, Nguyễn Hâm Kiều liền để Cường Tử trước đưa chú về nhà. Nhưng Cường Tử đưa ông trở về liền lập tức chạy tới bên cô, cũng không biết tình huống hiện tại của chú Bằng thế nào.
Cảnh sát nhân dân tặng nước ấm cùng khăn lông đi lại, Quan Triệt trước qua giúp một tay, xác định không nóng mới đưa qua cho cô, sau đó đem khăn lông phúc ở trên đầu cô, đứng ở cô phía trước, rất dịu dàng cho cô lau tóc.
“Học trưởng, cám ơn anh...” Thanh âm của cô đã phát run, mở miệng liền mang theo tiếng khóc nức nở.
Cường Tử cùng chú Bằng đi rồi, cô hoang mang lo sợ, người có thể nghĩ đến chỉ có Quan Triệt, điện thoại không gọi được, cho nên trực tiếp chạy tới công ty tìm anh.
Trước đại sảnh tiểu thư buổi sáng vừa mới gặp qua cô, nhìn dáng vẻ chật vật lo lắng của cô đột nhiên chạy tới, sợ là có việc quan trọng, vội vàng tự mình đưa cô đi gặp tổng giám đốc. Quan Triệt đang họp, nhưng may mắn có tào kiến ở đây, lập tức an bài người mang cô đi báo án.
Nhưng cảnh sát hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ sốt ruột của cô, lại lục ghi chép và làm các loại thủ tục để chứng minh, cô ra cửa vội, cả chứng minh thư cũng không mang, quá trình làm việc đã lãng phí không ít thời gian.
Nhưng khi Quan Triệt đến thì hoàn toàn là một bộ dáng khác, tất cả đều trở nên rất dễ dàng.
“Không quan hệ.” Anh thấp giọng trả lời, động tác trên tay vẫn ôn nhu như trước, đẩy những sợi tóc rơi ở trên gò má đem gò má về phía sau tai.
Nước ấm khiến cho cơ thể ấm dần, uống mấy ngụm, nước mắt lại bắt đầu tràn ra. Nguyễn Hâm Kiều bỏ cái cốc xuống, cái trán để trên người Quan Triệt, ôm lấy thắt lưng của anh.
Động tác của Quan Triệt dừng lại, nghe được âm thanh nức ở nho nhỏ của cô, ở trên lưng của cô vỗ hai cái, không tiếng động an ủi.
“Tìm được rồi!”
Nhân viên phụ trách kỹ thuật định vị bỗng nhiên hô một tiếng, Nguyễn Hâm Kiều vui vẻ, lập tức đứng dậy hướng nơi đó chạy qua. Chạy quá nhanh, khăn lông cùng áo khoác đều rơi, cô chỉ vội vàng lôi kéo áo khoác, ôm vào trong ngực chạy tới.
“Tốc độ này...” Nhân viên kỹ thuật nhìn chằm chằm điểm đỏ của di động trên màn hình rất nhanh, lại chậm rãi nhăn mày, ngón tay bay nhanh vài thao tác, “Tốc độ 75 km mỗi giờ, hẳn là ở trên xe. Vị trí trước mặt là đoạn đường phía tây của Hoài Nam, di động hướng tây.”
Người cảnh sát bên cạnh chống đỡ ở trên bàn lập tức đứng dậy, gọi vài người lái xe đuổi theo.
Nguyễn Hâm Kiều cũng chạy đi theo, nghĩ cùng nhau đi qua, bị Quan Triệt giữ chặt. Sắc mặt của anh nghiêm nghị, giọng điệu không được xen vào nói: “Em chờ ở chỗ này.”
“Nhưng là...” Nguyễn Hâm Kiều sốt ruột quay đầu xem, vài cảnh sát đã ngồi vào xe xuất phát, “Em phải đi tìm ba...”
“Không cần phải vậy.” Quan Triệt kéo cô đến một bên ngồi, “Chờ cục giao thông bên kia theo dõi xong, có thêm tin tức.”
Nguyễn Hâm Kiều tin tưởng anh vô điều kiện, nhưng hiện tại liên quan đến lão ba, cô gấp đến độ căn bản không ngồi được. Cô ở nơi này càng không ngừng nhích tới nhích lui, xem người cũng gấp theo, Quan Triệt liền kéo người vào trong lòng, đè lại đầu cô: “Tin tưởng tôi.”
Một tiếng này kỳ lạ khiến cho Nguyễn Hâm Kiều an tĩnh lại, thành thành thật thật nằm sấp ở trong lòng anh, một lát sau lại nhịn không được hỏi: “Ông sẽ không có chuyện gì, đúng không?”
Vấn đề này không phải anh có thể cam đoan. Quan Triệt trầm mặc, an ủi sờ sờ tóc của cô.
Tiểu ca bên kỹ thuật không ngừng hướng tới lão Lâm báo tin tức vị trí, nửa giờ sau, lão Lâm mang theo người cuối cùng trên xe đuổi tới mục tiêu, nhưng cầm di động không phải là Nguyễn ba, mà là một người hơn hai mươi, tóc nhiễm màu hồng rửa xe.
Tóc hồng kia nhìn thấy cảnh sát liền lúng túng, đối chính mình giấu nghề gây sự thành thật thú nhận tất cả.
Buổi tối khuya bị ép đi tìm người còn một chuyến tay không, lão Lâm cũng bốc hỏa, nhấc chân đá tên đầu hồng kia đang ngồi trên mặt đất: “Vụng trộm trộm tao cho mày trộm! Chó nuôi dưỡng gì đó, người già gì đó mày cũng trộm! Mày ngay cả súc sinh cũng không bằng! Trộm ở đâu! Mấy giờ! Nói!”
Tóc hồng ôm đầu khóc cầu xin tha thứ.
—— Khoảng sáu giờ trước, ở sân vận động của tỉnh phụ cận, lái xe máy chạy qua, nhìn thấy một người ở đàng kia lắc lư, trên cổ treo di động thoạt nhìn rất quý, liền đưa tay lấy đi .
Nghe xong quá trình anh kể, lão Lâm lại đá thêm một cước: “Cái này mày gọi là cướp bóc sao! Lão già mày cũng không buông tha, vô lương tâm súc sinh!”
Bên này có được tin tức, lập tức liên hệ với cục giao thông, trọng điểm xem xét 2 giờ rưỡi theo dõi bên phải bên trái vùng lân cận với tỉnh.
Nguyễn Hâm Kiều nghe nói kia người lao công rửa xe kia chạy xe máy trực tiếp lấy di động của lão ba lôi từ trên cổ xuống, tức giận trong nháy mắt lại khóc lên, căm giận nói vài câu thô bạo.
Cho tới bây giờ cô cũng không nói thô tục, mắng chửi người đều có chút đáng yêu, Quan Triệt dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, mang theo cô lái xe đi tìm.
Ở tỉnh tìm một vòng, không phát hiện người, đang định đổi hướng đi tìm, cục giao thông bên kia cuối cùng cũng có tin tức, nói là trong phạm vi theo dõi tìm được người ——
Hai điểm bốn mươi phân, ở một con đường của tỉnh lân cận bị đoạt lấy điện thoại di động, lúc đó người liền ngã sấp xuống, trên đường người không nhiều lắm, cũng không có người đỡ, chính mình chậm rãi đứng lên, nhìn qua không có chuyện gì, ở sân ga ven đường ngồi một lát, hướng thị trấn Tam Trung đi rồi.
“Tam Trung?”
Nguyễn Hâm Kiều vừa nghe lại rơi lệ, lúc cô học trung học chính là ở Tam Trung. Lão ba có phải hay không lại quên, cho rằng cô còn đang học trung học, đi vào trong đó tìm cô?