Nguyễn Hâm Kiều cúi đầu xem xét, ngực của cô tuy rằng không lớn, nhưng tốt xấu cũng còn có cái quả đào nhỏ, hình dạng rõ ràng như vậy, đối với anh không có chút sức hấp dẫn nào sao? qaq
Không kềm chế được đau khổ, đang muốn nâng tay sờ quả đào nhỏ, Quan Triệt đẩy cửa phòng ngủ bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng đưa tay cao hơn, vén tóc.
Quan Triệt đứng yên, ánh mắt làm cho người ta đoán không ra.
Đoán không ra liền không đoán nữa, Nguyễn Hâm Kiều chạy chậm đến trước mặt anh, hé miệng cười. Anh không hé răng, cô liền nhẹ nhàng mở miệng: “Học trưởng, em có thể ngủ cùng với anh không?” Lúc nói chuyện mắc cỡ ngại ngùng, ngượng ngùng lại có chút lớn mật.
Ánh mắt Quan Triệt hơi đen, một lát sau, tay nắm trên cửa buông lỏng, Nguyễn Hâm Kiều dùng tay áo che mặt cười trộm, cẩn thận nhấc chân đi vào cửa.
Phòng ngủ của anh so với phòng khách thì lớn hơn rất nhiều, nhưng phong cách rất hòa hợp, kết hợp trắng và xám rất đơn giản nhưng cũng đầy nghệ thuật.
Giường cùng cách vách giống nhau như đúc, rất rộng, hai người cùng ngủ vẫn rộng rãi. Dưới giường trải thảm màu xám tro, Nguyễn Hâm Kiều đi chân trần bước lên, quay đầu nhìn anh cười.
Quan Triệt đi tắt đèn trở về, vừa khéo người quay về phía cửa, không có nhìn đến cô. Anh chậm rãi đi đến bên giường, dáng vẻ lạnh nhạt thong dong như trước: “Ngủ đi.”
Nguyễn Hâm Kiều trèo lên giường, chui vào trong chăn, di chuyển vào bên trong, một cái giường rất to, cô chỉ chiếm một diện tích nho nhỏ, chăn che khuất nửa bên mặt, chỉ chừa ra một đôi mắt, ánh mắt trong suốt chờ anh.
Quan Triệt thuận tay ấn đèn ngủ, vén một góc chăn đi vào nằm.
Vừa mới nằm xong, người bên trong liền trở mình một cái lăn đến trong lòng anh, bộ dạng mềm yếu nho nhỏ, làm cho tâm người ta không khỏi nảy sinh ý muốn bảo vệ.
Do ở trong bóng đêm, cả hai không nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Quan Triệt không có cảm thấy khó chịu, nhẹ nhàng ôm cô, cúi đầu khẽ hôn lên trán của cô.
Nguyễn Hâm Kiều gần như là bị dìm chết trong sự dịu dàng, mặt dán ở trong ngực của anh cọ xát, thỏa mãn nhắm mắt lại: “Học trưởng, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon...”
Thói quen một người chiếm giữ một giường, bên cạnh nhiều thêm một người, Nguyễn Hâm Kiều có chút không chịu được, khi ngủ có chút rối loạn, vài lần sợ nóng đẩy anh ra, bản thân lăn qua một bên, mơ màng nhớ lại người bên cạnh là Quan Triệt, lại nhanh chóng quay trở về, ôm một cánh tay của anh.
Quan Triệt luôn ngủ không sâu, cô vừa động, anh sẽ tỉnh lại, vài ba lần bị đánh thức, vẫn vậy không có mất đi tính nhẫn nại. Cô xoay người đi, anh liền giúp cô đắp chăn; cô xoay trở về, rất tự nhiên đưa tay ôm, vỗ nhẹ lên lưng cô hai cái, giống như dỗ đứa nhỏ.
Tất cả những chuyện này Nguyễn Hâm Kiều đều không biết, buổi sáng mở mắt ra thì ánh nắng chiếu rực, phát hiện bên cạnh không có người, vì không thể tỉnh lại ở trong lòng anh mà thất vọng không thôi.
Tìm mọi nơi mà không thấy người, nhìn thời gian mới hơn bảy giờ, Nguyễn Hâm Kiều bĩu môi bò lại trên giường, ôm gối đầu của anh vào trong ngực. Phía trên còn lưu giữ hương vị trên người anh, Nguyễn Hâm Kiều cọ cọ mặt, ôm lăn một vòng.
Vài phút sau, bỗng nhiên bên ngoài có động tĩnh, Nguyễn Hâm Kiều ngồi dậy, hai lỗ tai cẩn thận nghe ngóng, vui mừng nhảy xuống giường, chạy tới cửa lại quay trở về, mang đôi dép lê to lớn.
Dường như anh mua không ít đồ, Nguyễn Hâm Kiều chạy tới, khom người xem.
Quan Triệt lập tức nghiêng đầu, vừa khéo nhìn thấy một nơi không nên xem, lại yên lặng dời mắt, lấy ra một đôi dép lê màu hồng nhạt, đã mất nhãn. Cô rất tự giác đi qua ngồi xuống, đi vào, kích cỡ rất vừa vặn.
Ngoài ra còn có một bộ quần áo mới, một cái váy hở vai màu hồng phấn pha chút sắc vàng ở chân váy, Nguyễn Hâm Kiều di một tiếng: “Làm sao mà anh biết em thích mặc loại này vậy?”
Quan Triệt không trả lời, anh chính là cảm thấy bờ vai và xương quai xanh của cô rất đẹp, mặc vào rất xinh.
Màu sắc và kiểu dáng của váy đều làm cho Nguyễn Hâm Kiều vui vẻ, chẳng qua...
Nhìn gói to phía dưới là bộ nội y ren màu trắng, thậm chí còn xếp quần cùng màu cho an toàn, Nguyễn Hâm Kiều xấu hổ lúng túng không thôi, ảo não cầm lấy ôm vào trong ngực, đỏ mặt chạy về phòng ngủ.
Anh lại còn biết cô mặc cỡ nhỏ nhất, rất mất mặt!
Quan Triệt cũng có chút ngượng ngùng, anh cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, sáng sớm mọi cửa hàng đều không mở cửa, mất chút công sức mới mua được.
Vốn là cũng cảm thấy không sao, vẻ mặt trước mặt người bán hàng rất bình tĩnh tự nhiên, chính là nhìn đến bộ dáng thẹn thùng của cô, bản thân cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Thay xong quần áo, Nguyễn Hâm Kiều dùng mấy thứ đồ vật đơn giản trong túi để trang điểm, lúc đi ra mặt vẫn hồng hồng.
Quan Triệt mang theo bữa sáng trở về, đã dọn xong để trên bàn cơm. Nguyễn Hâm Kiều xấu hổ liếc anh một cái, đi qua ngồi, nhỏ giọng rầm rì nói: “Cám ơn học trưởng...”
Quan Triệt thản nhiên nói “Không có gì”, đặt cháo ở trước mặt cô.
Bởi vì cô, thời gian nghỉ ngơi vào buổi sáng của Quan Triệt bị rối loạn, ăn xong bữa sáng đã qua tám giờ, Nguyễn Hâm Kiều sợ anh trễ làm, nói bản thân có thể tự bắt xe đi về, Quan Triệt vẫn kiên trì nói trước tiên sẽ đưa cô trở về nhà.
Càng gần tới cửa nhà, Nguyễn Hâm Kiều càng sốt ruột, muốn nắm bắt thời gian cuối cùng nói vài lời với anh, nôn nóng lại không biết nói cái gì cho phải, chỉ quay lại dặn dò anh, nhất định phải nghĩ tới cô, xong việc rồi thì nhanh chóng gọi điện thoại cho cô, khi cô có thời gian sẽ trở về nhìn anh và vân vân, Quan Triệt đều rất phối hợp gật đầu nói được.
Cuối cùng cũng đến dưới lầu, Nguyễn Hâm Kiều không muốn tới cực điểm, tháo dây an toàn, bổ nhào qua ôm anh.
Quan Triệt đưa tay ôm cô, đôi tay dày rộng làm cô dần dần an tâm.
Ôm khoảng vài phút, đã có người đi ngang qua tò mò nhìn phía bên trong, lúc này Nguyễn Hâm Kiều không muốn cũng phải buông anh ra, cong khóe miệng muốn hôn tạm biệt.
Quan Triệt liền nâng đầu của cô, cúi đầu hôn xuống, nhẹ nhàng thưởng thức đôi môi mềm mại.
Lúc tách ra khóe mắt Nguyễn Hâm Kiều đỏ hoe đầy nước, khịt khịt mũi nói hẹn gặp lại với anh, bắt buộc chính mình dời tầm mắt, nhảy xuống xe lại nhịn không được quay đầu, vành mắt đỏ hoe cùng anh vung tay.
Sau khi Quan Triệt lớn lên đã rất ít trải qua loại cảm giác thê lương này, phần lớn thời gian nói đi là đi, trong lòng chỉ nhớ có vài người, bởi vì cuối cùng có thể nhìn thấy, không có không đành lòng.
Thực ra cảm xúc của anh không nhiều lắm, chỉ là hai tháng, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, với anh mà nói cũng chỉ là ra một chuyến công tác có mức độ. Nhưng mà xem cô khổ sở đến mức muốn khóc, cũng có vài phần không đành lòng.
Nước mắt Nguyễn Hâm Kiều đã sắp không được kiềm được, quyết tâm quay đầu chạy đi.
Có hàng xóm quen biết nhìn thấy cô đi xuống từ chiếc xe kia, không khỏi tò mò hỏi thăm: “Kiều Kiều có phải đã tìm được đối tượng hay không?”
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng dừng nước mắt, quay đầu nhìn xe đã rời khỏi, gật đầu.
Hàng xóm cười hề hề nói: “A, vậy là không đúng, trở về nên đưa người sang cho chúng ta nhìn một cái, ba con nhất định rất vui!”
“Vâng ạ, qua một khoảng thời gian nữa sẽ dẫn anh trở về.” Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều còn khổ sở, qua loa vài câu liền chạy về nhà.
Chị Như đã đi làm, làm xong điểm tâm cùng Nguyễn ba cùng nhau ăn qua, đang quét dọn trong nhà vệ sinh.
“Chị Như, chị mau nghỉ ngơi một lát đi, không vội.” Nguyễn Hâm Kiều nói, “Chị đã vất vả chăm sóc cho ba em, trong nhà không bẩn sẽ không cần quét dọn, đừng quá vất vả.”
Bộ dáng của chị Như vẫn là ăn nói có ý tứ, nói không có chuyện gì, cứ thế mà lau sàn.
Nguyễn Hâm Kiều khuyên không được, cũng trở về phòng, Nguyễn ba đang giúp Nguyễn Hâm Kiều thu xếp lại đồ vật, bản thân lấy ra một danh sách, những thứ đã chuẩn bị xong thì phía sau đánh dấu một cái, rất là nghiêm túc.
“Ba ba, con đã trở về!” Trước tiên cô ôm lão ba một cái, mới bắt đầu cùng ông thu dọn.
Hành lý rất nhanh đã chuẩn bị xong, Nguyễn Hâm Kiều lại cùng lão ba đi đến nhà chú Bằng ngồi chơi một lát. Chú Bằng cùng thím giữ bọn họ lại ăn cơm, vì Nguyễn Hâm Kiều, đặc biệt ăn cơm trưa sớm hơn thường ngày.
Hai giờ chiều sẽ bay, thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã tới giờ.
Trợ lý Hoa Hoa đi cùng với Nguyễn Hâm Kiều, gọi xe đến dưới lầu đón cô.
Vali hành lý không nhẹ, Cường Tử giúp Nguyễn Hâm Kiều mang xuống lầu để vào xe, nhóc con cứ y như người lớn sờ đầu cô, dặn dò cô: “Một mình chị ở bên kia, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, đừng làm cho mọi người lo lắng.”
“Chị biết.” Nguyễn Hâm Kiều nén nước mắt, ôm ôm nó, “Em ở nhà cũng phải học tập cho tốt, rất nhanh sẽ nhập học, nhanh chóng làm bài tập về nhà, đừng ra vẻ người lớn như chú Bằng.”
Cường Tử cười đáp, lại nhỏ giọng nói: “Nhưng chị đừng khóc, chị vừa khóc thì ba chị cũng khó chịu.”
Nguyễn Hâm Kiều gật đầu, thu nước mắt lại, lần lượt ôm chào tạm biệt lão ba cùng chú thím Bằng, thế nàu mới cẩn thận đi ngồi vào xe. Sợ chính mình nhịn không được mà khóc, không dám quay đầu xem thêm nữa.
Vài người đứng ở phía sau nhìn xe chạy đi, nửa ngày đều không động. Nguyễn ba vụng trộm lau nước mắt, thở dài, chú Bằng trấn an vỗ bả vai của ông, cũng nhịn không được than một tiếng.
Trước khi lên máy bay, Nguyễn Hâm Kiều gửi tin cho lão ba, sợ ông nghe ra tiếng khóc nức nở của mình, không dám gửi bằng giọng nói, một bên gõ chữ một bên rơi nước mắt, nói mỗi ngày mình đều gọi điện thoại cho ông, có thời gian sẽ trở về nhà, bảo ông đừng lo lắng.
Hoa Hoa ở một bên cũng không biết an ủi cô thế nào.
Nguyễn Hâm Kiều khóc một lát, lại gửi tin cho Quan Triệt, bên kia lập tức gọi lại.
Cũng không có gì đặc biệt muốn nói, không có gì khác chỉ dặn dò cô tất cả phải cẩn thận, có việc liền gọi cho anh. Nguyễn Hâm Kiều nghe âm thanh của anh, từ từ bình tĩnh.
Sau khi tới thành phố S, Nguyễn Hâm Kiều được đoàn phim sắp xếp ở trong khách sạn, sau một đêm nghỉ ngơi, mang theo lễ vật nhỏ chính mình đã chuẩn bị đi thăm hỏi đạo diễn phó đạo diễn cùng với các diễn viên khác trong tổ. Có người không ở đây, Nguyễn Hâm Kiều liền mang lễ vật nhờ trợ lý hoặc là những người khác chuyển giùm, chỉ là một chút thức ăn, mọi người đều không từ chối.
Ngày thứ ba toàn bộ diễn viên đều có mặt, tổ quay phim sắp xếp gặp mặt ở một nhà hàng rất nổi tiếng.
Nguyễn Hâm Kiều từ khách sạn đi ra, lúc ở cửa đón xe, vừa khéo gặp được Tùng Hạo là người trong đoàn diễn chung với cô một đôi oan gia vui vẻ.
Tuy rằng lúc trước từng hợp tác qua《 Phía sau tên thổ phỉ đệ nhất 》, hai người cũng không quen thân, nhiều lắm xem như là quen sơ, nhưng trong khoảng thời gian này phải thường xuyên tiếp xúc, trước tiên hiể rõ đối tượng làm chung cũng tốt.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Hâm Kiều đi qua, cười tủm tỉm vung tay chào hỏi với nah: “Hi ~ xin chào, lại gặp nhau!”
Tùng Hạo người này không có dáng vẻ kêu ngạo, trò chuyện vài câu, biết được cô không lái xe, nhân tiện nói: “Vậy cùng nhau đi thôi, anh lái xe.”
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng nói cảm ơn, sau đó vẻ mặt nghiêm túc duỗi tay nói: “Trong phim là người một nhà, bên ngoài cũng là người một nhà, về sau còn nhờ anh Tùng giúp đỡ em út nhiều hơn.”
Tùng Hạo cười bắt tay với cô: “Giao phí bảo vệ của em đây, người anh này nhất định sẽ che chở cho em.”
Cô đều đưa cho mỗi người một lễ vật tự mang theo, chính mình là hai hộp điểm tâm, còn có một lọ hỏi qua khẩu vị của anh sau đó tự làm. Lúc trợ lý đưa cho anh, còn cười nói lần đầu tiên gặp mặt tặng lễ vật mộc mạc như vậy nhưng rất nổi bật.
“Cám ơn anh! về sau nhất định em sẽ nộp phí bảo vệ đúng hạn.” Nguyễn Hâm Kiều cố ý cười vẻ mặt chân chó.