Editor: Linh Đang
Ở Pháp và ở Trung Quốc lệch nhau bảy tiếng, ở trong nước vẫn là rạng sáng, là lúc ngủ sâu nhất. Nguyễn Hâm Kiều sờ di động vài lần, muốn gọi cuộc điện thoại báo bình an, lại để lại, không quấy rầy ba cùng Quan Triệt nghỉ ngơi.
Mặt khác thì vài thành viên cũng trước sau tới, cô cùng Lôi Tiểu Dịch cùng nhau chạy tới chạy lui đón người, bởi vì có chuyến bay tối nay, mãi cho đến giữa trưa lục sáu người trong đoàn mới hội họp đủ.
Mọi người làm quen nhau qua, Nguyễn Hâm Kiều đưa quà nhỏ cho từng người—— trước tiên cô xem tư liệu của thành viên, có hiểu biết đơn giản về mọi người, thậm chí còn chọn tác phẩm tiêu biểu của từng người để xem. Quà nhỏ cô đưa dựa theo con giáp của từng người, không phải quà hiếm lạ gì, nhưng đánh vào trong lòng mọi người.
Chị cả Trình Bạch mai tuổi 35+, tốt nghiệp học viện hí kịch trung ương, lấy được vô số giải thưởng, là một trong số ít các diễn viên lấy được giải thưởng ảnh hậu của Liên hoan phim quốc tế A. Nhưng cô ấy rất nhiều việc, trừ bỏ lễ tuyên truyền cùng lễ trao giải, rất ít xuất hiện trước mặt công chúng, lần này tới tham gia show thực tế, nghe nói cũng nhìn mặt mũi của nhà sản xuất, cho giá hữu nghị.
Chị hai Khổng Hướng Vân, vừa qua 30, xuất thân người mẫu, dáng người cao gầy gợi cảm, hiện tại đã chuyển sang tấn công màn ảnh lớn.
Chị ba chính là ca sỹ Y Tuyết cùng tuổi với Nguyễn Hâm Kiều, xuất sắc được tuyển chọn từ chương trình thực tế, giọng hát rất ngọt ngào, được ngợi ca là “Giọng ca trong (veo) nhất giới âm nhạc“. dienndannleequyydonn
Nguyễn Hâm Kiều xếp thứ tư, tiếp đó là diễn viên mới được hồng từ một bộ phim hài gần đây—— em năm Ban Ba, người mập mạp, con người rất hài hước.
Tháng 11, nhiệt độ ở Pháp thấp hơn nhiệt độ trong nước rất nhiều, trước khi Nguyễn Hâm Kiều xuống máy bay đã thay áo lông, nhưng khi ra sân bay vẫn lạnh run cả người.
Y Tuyết thân thiết kéo cánh tay cô, cũng rụt cổ theo: “Lạnh thật đấy.”
Lôi Tiểu Dịch cùng Ban Ba bận chuyển hành lý cho mấy chị, mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, đón mọi người lên xe, một bên lấy khăn quàng cổ xuống đưa cho cô: “Chị quàng đi.”
Sau đó cởi áo khoác đưa cho Nguyễn Hâm Kiều, trên người chỉ còn áo sơ mi cùng áo len, “Chị, chị mặc đi, em nóng đến mức đổ mồ hôi.”
“Em mặc đi, đừng để bị lạnh, một lát nữa hết mồ hôi sẽ bị cảm lạnh.”
Nguyễn Hâm Kiều nói xong, không khỏi phân trần bảo cậu cầm lại áo.
Lôi Tiểu Dịch nghe lời, không đưa áo qua nữa.
Chỗ ở cách đó một đoạn, đoàn người ngồi xe trước tìm chỗ ăn cơm.
Trên đường tùy tiện chọn một nhà hàng, ngoài ý muốn hương vị rất tốt, trang trí cũng tinh xảo, giá cả cũng không rẻ.
Trở lại chỗ ở, mọi người tự phân phòng. Sáu người chia phòng rất đơn giản, hai cậu em trai cùng một phòng, chị cả cùng chị hai một phòng, đương nhiên Nguyễn Hâm Kiều cùng Y Tuyết ở cùng nhau, quả thật hai cô rất hợp, tuổi xấp xỉ, đề tài có thể tán gẫu cũng nhiều.
Buổi tối nhân dịp Y Tuyết đi tắm rửa, Nguyễn Hâm Kiều đã thu dọn xong ngả vào trên giường gọi điện thoại cho Quan Triệt.
Buổi chiều đã gọi điện báo bình an, đặc biệt tính toán thời gian, sau khi bọn họ vừa rời giường. Nhưng lúc đó tất cả mọi người đều bận rộn thu thập chỗ ở, chưa nói vài câu đã vội vàng cúp.
Hiện tại đây là cuộc trò chuyện mỗi ngày phải có trước khi đi ngủ, nhưng trong nước vẫn đang là buổi chiều, Quan Triệt còn có hội nghị phải tham gia, cũng không thể tán gẫu lâu với cô.
Quan Triệt giống ba, đều dặn dò cô bên này lạnh hơn trong nước, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch nhiều, nhất định phải chú ý giữ ấm.
Bình thường anh ít lời, chỉ vào lúc này mới có thể thân mật hơn chút, tuy rằng là lời lẽ bình thường, nhưng mỗi một câu Nguyễn Hâm Kiều đều nghiêm túc nghe theo.
Nói chuyện riêng tư một lúc, cô lại ra vẻ không hiểu hỏi: “Hôm nay em học một câu tiếng Pháp, không biết có nghĩa là gì, anh có thể dạy em không?”
“Cái gì?” Quan Triệt không nghi ngờ hỏi lại.
Bản thân Nguyễn Hâm Kiều đang rất hưng phấn, che miệng ở trên giường lăn nửa vòng, nỗ lực áp chế ý cười, “Je t 'aime.”
“...” Bên kia lâm vào trầm mặc một lúc lâu.
“Những lời này là có nghĩa gì thế, anh biết không?” Anh không đáp, Nguyễn Hâm Kiều cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh, giọng điệu ra vẻ chăm học, truy hỏi.
Trầm mặc vài giây, giọng nói nghiêm túc của Quan Triệt lại vang lên: “Không biết.”
“Gạt người, đơn giản như vậy làm sao anh có thể không biết.”
“Vậy em biết sao?” Quan Triệt nhẹ nhàng khéo léo hỏi lại, “Nói nghe một chút.”
“...” Lão hồ li này, lại muốn đào hố cô mà.
Nguyễn Hâm Kiều cũng không sợ, không chút do dự nói vào điện thoại: “Em yêu anh đấy.” Giọng nói mềm mại trong veo truyền qua điện thoại, như một dòng nước ấm uốn quanh, chảy vào lòng người.
Hình như Quan Triệt nhếch môi cười một tiếng, tạm dừng một lát, trầm thấp trả lời: “Đã biết.”
Khóe miệng Nguyễn Hâm Kiều cũng không khỏi giơ lên: “Anh biết là tốt rồi.”
Hành trình 15 ngày chính thức bắt đầu, sáu thành viên ở chung hài hòa, mọi người đều biết thông cảm cho nhau, trong lúc đó chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau, lại có Ban Ba vui tính hay chọc cười, chuyện vụn vặt đều có em út Lôi Tiểu Dịch sắp xếp, chuyện lớn thì do chị cả kinh nghiệm phong phú quyết định, cuộc hành trình coi như thoải mái.
Nhưng mà, hưởng thụ ngắn ngủi qua đi, vấn đề nhanh chóng tới.
Kinh phí của chương trình được cấp theo tiêu chuẩn của người nghèo, những người này đều đang hưởng thụ cuộc sống giàu sang, còn chưa thay đổi được thói quen sinh hoạt hàng ngày, hơn nữa rất có hứng thú với đồ ăn. Ban Ba cầm đầu, mấy người nhỏ tuổi đều chăm ăn, chị hai muốn bảo dưỡng dáng người nên ăn ít, lúc ăn cũng rất chú ý, con người chị cả rất hiền hậu, không nói đến chuyện rất để ý đến mấy cô cậu em, yêu cầu cũng đều cố gắng thỏa mãn. D~~Đ~~L~~~Q~~Đ~~
Lôi Tiểu Dịch quản sổ sách cũng không có bao nhiêu khái niệm với tiền, nhưng có rất nhiều ý tưởng vui chơi giải trí.
Vì thế tính chất của cuộc hành trình lần này liền biến thành cuộc du ngoạn ẩm thực, chuyện vui vẻ nhất mỗi ngày là dựa theo trên mạng cùng tiến công chiếm đóng các loại đồ ăn ngon.
Tuy rằng phần lớn đều ăn ở quán ăn nhanh, nhưng không ngăn được sức ăn người sau lớn hơn người trước của mọi người, lúc lôi sổ ghi chép hành trình ra mới hoảng sợ phát hiện, hành trình mới hoàn thành một nửa, dự toán đã tiêu mất hai phần ba.
Quả thực là sét đánh động trời.
Chính mình tính lại tới tới lui lui mấy lần, cuối cùng Lôi Tiểu Dịch cũng từ bỏ, buổi tối triệu tập mọi người đến phòng khách. Mấy người trực tiếp ngồi trên đệm, đệm mềm mại, sàn gỗ thật, có hơi ấm, ngồi dưới đất càng ấm áp.
Lôi Tiểu Dịch đi các phòng gọi người, ngược lại là người tới trễ nhất, chờ mọi người ngồi an ổn, hít vào mấy hơi quỳ xuống đệm, hô to: “Hỡi quan lớn thanh liêm, làm chủ cho tiểu nhân với!”
Chị cả đang ngồi đối diện cậu liền phát hoảng, nhưng Ban Ba bên cạnh nhảy trước ra, bàn chân bàn tay to vung lên: “Ái khanh bình thân.”
Vài người lập tức vui vẻ, Lôi Tiểu Dịch nói: “Anh, đừng náo! Mau lại đây quỳ với em, chính anh ăn nhiều nhất.”
Lôi Tiểu Dịch tường thuật lại chuyện vừa rồi, mọi người cũng đều bắt đầu nghiêm túc, cũng còn tám ngày, về sau cũng phải tới chỗ khác, tiền xe cùng phí dừng chân không nói, còn có mấy hoạt động trải nghiệm, cần nộp phí cùng mua trang bị.
Chị cả trầm ngâm một lát, tính toán sơ qua khoản tiền, ngoại trừ phí dừng chân cùng các khoản chi cần thiết, quy định đơn giản khoản tiền được chi mỗi ngày, bao gồm tiền xe cùng tiền ăn uống. Quả thật tài chính rất túng thiếu, xem ra sau này cần phải bớt ăn đi.
“Ăn ít đi một chút thì miễn cưỡng chi tiêu đủ,“ chị cả nói, “Mấy người tham ăn các em vất vả một chút, trước nhịn đã, ngày nào đó nếu có còn thừa, sẽ để cho bọn em ăn.”
Mấy người đều gật đầu đáp ứng.
Trên thực tế, tình huống sau này còn hỏng bét hơn cả dự tính, tiền xe cùng tiền vé vào cửa đã mất một khoản lớn, bởi vì đột nhiên mưa xuống, chị cả, Y Tuyết cùng Lôi Tiểu Dịch lần lượt cảm mạo, xem bệnh mua thuốc lại cần một khoản phí nữa.
Dự toán ăn uống đã giảm lại còn giảm thêm, Nguyễn Hâm Kiều không còn được ăn no nữa.
Bởi vì vấn đề cảm mạo, Nguyễn Hâm Kiều cùng chị hai tạm thời ở cùng một phòng. Dáng người chị hai được bảo dưỡng vô cùng tốt, không chỉ có ăn ít, buổi tối mỗi ngày đều phải làm vận động nửa giờ, Nguyễn Hâm Kiều hâm mộ bộ ngực cùng bờ mông mượt mà của cô, cũng học làm theo.
Cường độ vận động của chị hai với cô mà nói có chút lớn, bởi vậy dạy cô mấy động tác làm nóng người trước, sau đó dần dần gia tăng độ khó.
Có giáo viên chuyên nghiệp huấn luyện, mỗi ngày Nguyễn Hâm Kiều đều nghiêm túc rèn luyện, chẳng qua buổi tối vận động xong rồi, thường ra ngoài một lát rồi mới trở về, không khỏi làm chị hai rất tò mò.
Một buổi tối cuối cùng không nhịn được tò mò, vụng trộm theo dõi cô đi ra ngoài, ngạc nhiên bắt được buổi tối khuya ba cái tên đang ăn vụng mì tôm—— Nguyễn Hâm Kiều, Lôi Tiểu Dịch, Ban Ba ngồi xổm không bật đèn trong phòng bếp, mở đèn pin di động dựa vào tường, ba người đều tự bưng một cặp lồng nhỏ, cứ cắm mặt xuống lại ngửa đầu lên, hoàn cảnh vô cùng buồn cười.
“Được lắm, ba con quỷ ăn vụng này!” Một tay chị hai níu chặt lôi Lôi Tiểu Dịch cùng Ban Ba đi ra ngoài, Nguyễn Hâm Kiều ở phía sau chạy hấp tấp nhai vội mấy miếng, còn húp hai ngụm canh.
Chuyện này kinh động đến cả chị cả cùng Y Tuyết đã ngủ, ba người bọn họ ngồi xuống sofa, để ba con quỷ ăn vụng ngồi ở phía trước.
Còn chưa có bắt đầu thẩm vấn, mấy người Nguyễn Hâm Kiều đã ngại ngùng chủ động khai trước —— mì ăn liền là Ban Ba mang đến, cậu mang theo vài vali hành lý, trong đó có một vali chỉ để đồ ăn vặt.
Nhận tội xong, Ban Ba chủ động nộp đồ ăn vặt lên trên, giao cho chị cả bảo quản.
Phán quyết cuối cùng, hơn nửa đêm sáu người cùng nhau ăn mì tôm, cuối cùng ba con quỷ ăn vụng chủ động xin đi giết giặc thu thập tàn cục.
Chờ mọi người đi rồi, Ban Ba lại lén lút đưa cho Nguyễn Hâm Kiều cùng Lôi Tiểu Dịch mỗi người một cái xúc xích, lời nói thấm thía: “Liên minh thám hiểm đêm khuya của chúng ta sẽ giải tán, đây coi như là vật kỷ niệm giải tán là được, xem anh đối với em có tốt không.”
“Được được được!” Lôi Tiểu Dịch vừa nói, một bên nhanh chóng thò tay vào túi quần cậu, lại đụng đến hai cái xúc xích nữa, lôi kéo Nguyễn Hâm Kiều bỏ chạy, “Ha ha ha, chị, chạy mau!”
“Hừ thằng nhóc này!” Ban Ba ở phía sau tức giận nở nụ cười.
Sau đó thì cuộc hành trình coi như thuận lợi, mặc dù có Ban Ba thường tiến cống một đống đồ ăn vặt, mọi người vẫn thường ở trong trạng thái ăn không đủ no.
Nguyễn Hâm Kiều cùng Lôi Tiểu Dịch liền đi theo Ban Ba lăn lộn, rõ ràng cậu đã nộp tất cả đồ lên, nhưng có thể lấy ở một túi bất kì ra chút đồ ăn vặt, giống hệt như Doraemon. Không biết cậu còn thường dùng biện pháp gì mà lấy được đồ từ những người xa lạ, cũng luôn không bủn xỉn chia cho đồng đội.
Bởi vậy phàm là hoạt động cần phân tổ, Nguyễn Hâm Kiều cùng Lôi Tiểu Dịch luôn tranh nhau cùng một tổ với Ban Ba, giống hệt như hai con gà, mỗi ngày đi sau mông gà mái, chờ đồ ăn vặt rơi xuống.
Phát triển đến cuối cùng, mỗi ngày Ban Ba vừa xuất hiện đã bị giở trò sờ trước một lần, tìm đồ ăn vặt từ trong túi cậu.
Mỗi lúc đến giờ phút đó cậu sẽ tự động dang rộng cánh tay mặc cho bọn họ sờ, tùy ý tạo dáng tao nhã các kiểu với ống kính. D@@Đ##L$$Q%%Đ^^
Lúc vận động, Nguyễn Hâm Kiều nói nhiều hơn một từ cũng thấy đói.
Lượng cơm cô ăn vốn không nhỏ, trong khoảng thời gian này lượng vận động lại lớn, ăn thịt cũng ít, càng nhanh đói hơn.
Cô học riêng từ Lôi Tiểu Dịch vài câu tiếng Pháp, thật sự lúc đói không chịu được thời điểm thì xin giúp đỡ từ người qua đường, hỏi có thể mời cô ăn gì đó hay không, sau đó dùng pad gửi cho đối phương một vài bức tranh châm biếm coi như báo đáp.
Phải đến giờ thì mọi người mới chia đồ ăn, cũng có thể tham ăn, nhưng chiêu này cũng chỉ có thể thỉnh thoảng dùng.
Chương trình còn chưa phát sóng, nhưng tổ chương trình thường xuyên post vài hình ảnh bên lề lên mạng, phần lớn là ba người tham ăn đang ăn cái gì, hoặc là đoạn ngắn đi tìm đồ ăn.
Vẻ mặt Nguyễn Hâm Kiều thay đổi —— nhìn thấy thịt nướng hai mắt tỏa sáng, ăn thịt đến khi thỏa mãn rung đùi đắc ý, đói bụng thì lông mày nhíu chặt vẻ mặt không thể yêu thương nổi, những hình ảnh đó được bạn bè trên mạng có tâm cắt ra, làm thành bộ sưu tập các vẻ mặt.
Không ít fan nhắn lại ở dưới weibo của cô, gào khóc kêu: “Tôi cũng nghèo, tôi cũng muốn tổ chức một đoàn đi Pháp, tham gia báo danh!”
Đến ba Nguyễn cũng không biết nhìn thấy từ chỗ nào, lúc gọi điện thoại lo lắng trùng trùng hỏi cô có phải tiền không đủ dùng hay không, nếu cần sẽ chuẩn bị cho cô.
Nguyễn Hâm Kiều dở khóc dở cười theo giải thích cho ông, trong lúc quay chụp không thể dùng tiền của mình, các đồ vật liên quan cũng bị tổ chương trình thu mất. Sau đó lại dỗ ông nói: “Đó đều là vì hiệu quả của chương trình, ngày nào con cũng ăn rất nhiều, ba không cần lo cho con.”
Nhưng lúc Quan Triệt hỏi thời điểm, cô sẽ không giấu diếm, khóc thút thít nói chết đói, muốn ăn thịt.
Quan Triệt rất đau lòng, trong điện thoại thì không nói thêm cái gì, nhưng chập tối ngày thứ hai có người chuyển phát tới, kéo hai cái vali, tìm Nguyễn Hâm Kiều ký nhận.
Bên trong có các loại thịt khô, cũng có rất nhiều thực phẩm ướp lạnh và làm khô, thịt, hoa quả, trứng gà, rau dưa tốt, thậm chí còn có một ít tôm biển. Nguyễn Hâm Kiều giật nảy mình, càng đừng nói đến mấy người khác.
Vốn tổ chương trình cũng tự mang đồ ăn, nhưng nhìn thấy nhiều đồ như vậy nhất thời cũng do dự. Các tình huống phát sinh trong lúc thiếu thốn vốn là điểm thu hút của chương trình, nhưng tổ khách quý này đoàn kết hòa thuận trước nay chưa có, tranh cãi nhỏ cũng rất ít, lần trước ba người ăn vụng mì tôm đã xem như là chuyện kinh thiên động địa nhất rồi.
Chi phí ăn không đủ là vấn đề duy nhất trong cuộc hành trình, nhưng cũng đã được hai vali đồ ăn bất thình lình giải quyết.
Sau khi xin chỉ thị lãnh đạo, cuối cùng không bị tịch thu.
Cuối cùng sáu người có thể ăn no nê, hơn nữa Lôi Tiểu Dịch vui vẻ, hưng trí bừng bừng đề nghị buổi tối làm party nhỏ để chúc mừng. Mọi người liền xếp bàn ở trong sân, cũng cải thiện một chút.
Nguyễn Hâm Kiều cầm một ít đồ ăn chia cho nhân viên công tác, dù cho đúng là bình thường những người này xem bọn họ chịu đói cũng thấy chết không cứu.
Chị hai tò mò hỏi hỏi mấy thứ này là ai gửi đến, vào thời điểm như này nếu lộ ra bản thân có người yêu, sẽ trở thành sóng to gió lớn, Nguyễn Hâm Kiều liền cười cười nói: “Chắc là fan đấy.”
“Fan của em thật tri kỉ.” Chị hai thức thời nói, trong lòng cũng không tin.
Hôm qua bọn họ mới vừa mới tới đây, trước không nói giá của mấy thứ này, ở đất khách quê người, hẳn là fan không có bản lĩnh thông thiên như này, nhanh như vậy đã đưa đồ tới cửa.