Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 58: Chương 58: Chương 52




Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn

Tự nhiên năm mới còn phải chuẩn mực đi thăm hỏi bố chồng, mẹ chồng, trong khoảng thời gian này Nguyễn Hâm Kiều cố ý tiện tay đúng dịp học dì Đường làm sao đan len dệt sợi, tự tay đan một cái áo choàng, lúc chúc tết đưa cho Tưởng Du.

Về phần cha chồng, không biết Quan Triệt làm được một cái chặn giấy(1) kỳ kỳ quái quái từ nơi nào, nói là con hổ ngồi xổm làm bằng đồng đen gì đó, làm cô cho rằng là lễ vật tiễn cha. Nguyễn Hâm Kiều cảm thấy rất xấu xí, vẫn không đáng yêu bằng cô làm, chẳng qua nghe nói cha chồng rất thích những đồ chơi trẻ em này.

(1) Cái chặn giấy: Đồ vật dùng trong văn phòng dùng để chặn giấy khỏi bay lung tung, bạn nào muốn biết thêm chi tiết lên google xem mẫu nhé!

Ngày hôm đó hiển nhiên Quan Hành và Lương Kiều cũng ở đây, Nguyễn Hâm Kiều đưa quà biếu lên, gần sang năm mới Tưởng Du cũng không còn làm khó dễ cô, tự tay nhận lấy. Tuy thái độ vẫn không lạnh không nóng đối với cô, nhưng lúc phát lì xì cho Lương Kiều, cô cũng có một phần, đặc biệt dày.

Nguyễn Hâm Kiều sợ hãi việc đó, đời này chưa từng nhận nhiều tiền lì xì lớn như vậy, không dám nhận, vô ý thức liếc mắt nhìn Quan Triệt.

“Nhìn nó làm cái gì? Nó không có.” Tưởng Du nhét tiền lì xì vào trong tay cô, đứng đắn ép buộc trở về ngồi.

Nguyễn Hâm Kiều vội vã khéo léo nói: “Cảm ơn mẹ.”

Ngược lại bên Quan Hành, trong lòng khá không công bằng mà kháng nghị: “Năm ngoái vẫn cho, sao năm nay lại không cho?”

Tưởng Du nghiêng mắt liếc anh: “Không phải chia Lương Kiều rồi sao, các con không phải một nhà?”

“Chúng con còn chưa có kết hôn mà, coi là hai người, lại phát một cái chứ.”

“Ah, coi lời của hai người lại không phát cho vợ, ở trong tay mẹ đây, tự con lấy về!”

“...” Quan Hành bĩu môi: “Keo kiệt!”

Tưởng Du không phản ứng đến anh, Quan Triệt bê hai chén nước nóng trở về để trước mặt mẹ và bạn nữ mỗi bên một cốc, nhìn thoáng qua Quan Hành, thản nhiên nói: “Anh phát cho em.” Dừng lại một giây đồng hồ, bổ sung: “Qua đây dập đầu anh đi.”

Suýt chút nữa Nguyễn Hâm Kiều một hơi phun nước ra ngoài, quay đầu vẻ mặt khiếp sợ, thì ra cái hũ nút này còn có thể nói đùa.

Bên Lương Kiều kia không tử tế mà cười ha ha lên tiếng, bị Quan Hành tính toán nghiêm phạt mà nhéo lỗ tai một cái: “Cười cười cười, chỉ mình em cười dễ nghe! “

Ba Nguyễn ở nhà một mình, con trai của dì Đường đã trở về mừng năm mới, bà vội vàng lo liệu trong nhà, thời gian ra ngoài cũng không nhiều, đồng ý giúp cô chăm sóc một lát, chờ ông ngủ sẽ rời đi.

Nguyễn Hâm Kiều nhớ, ăn cơm trưa xong thì vội vã xin từ biệt, Tưởng Du cầm không ít sản phẩm dinh dưỡng, để cô mang về nhà cho cha ăn.

Bà biểu hiện một chút thiện ý, Nguyễn Hâm Kiều lại rất thụ sủng nhược kinh(2), mở miệng một tiếng: “Cảm ơn mẹ“.

(2) Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ hãi

Quan Triệt lái xe đưa cô về, lại vội vã rời đi. Thời gian công tác,người khác cũng vội vàng hơn so với anh; ngày lễ ngày tết tất cả mọi người nghỉ, anh vẫn không rỗi rãi nhiều như cũ, rất nhiều bề trên và khách hàng quan trọng phải chuẩn bị quà tặng, có người càng phải tự mình đi thăm hỏi.

Có đôi khi Nguyễn Hâm Kiều cũng sẽ sinh ra ý nghĩ đáng yêu để anh nghỉ ngơi thật tốt ở nhà, cô phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình trong đầu, nhưng ngẫm lại mình kiếm chỗ tiền này về, mặc dù khách quan hơn so với người bình thường, đối với chuyện anh muốn quản lí tập đoàn lớn mà nói, cũng chẳng qua là hạt cát trong sa mạc.

Cô đứng ở bên đường nhìn xe biến mất ở giao lộ, thở dài phiền muộn, mang theo mấy túi quà tặng về nhà.

Ba Nguyễn ngủ trưa đã tỉnh lại, ở nhà lo lắng vòng tới vòng lui, thấy Nguyễn Hâm Kiều về nhà cũng không phản ứng, đắm chìm trong thế giới của mình, trong miệng đọc hơi có tiếng.

“Cha!” Nguyễn Hâm Kiều lại càng hoảng sợ, vội vã bỏ lại đồ: “Cha đang tìm cái gì? Con tìm giúp cha.”

Ba Nguyễn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt có chút xa lạ, bên mép vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cuốn nhỏ... Cuốn nhỏ...”

Thì ra ông nhớ vật mình muốn tìm nhỏ nhỏ. Nguyễn Hâm Kiều vội vã chạy về phòng ngủ của ông, cuốn vở đang để thình lình ở trên ngăn tủ đầu giường -- trước kia cái đó đã dùng hết rồi, ngày hôm qua cô mua một cái mới, đoán chừng là trưởng thành nên không giống, ông cũng không nhận ra được.

Nguyễn Hâm Kiều lục lọi cuốn vở phía trước, dỡ hai tấm hình xuống đổi cho nhau, nhét vào trong tay ông, giọng nói ấm áp khuyên: “Cha xem, không phải ở chỗ này hay sao, có phải cái này hay không?”

Ba Nguyễn cau mày lắc đầu, Nguyễn Hâm Kiều cũng kỳ rất lạ, rồi lại lật vài cái, cuối cùng biết vấn đề ở chỗ nào rồi -- trên tên trang sách cũ dán một tấm ảnh chụp, là lúc khai giảng năm thứ nhất đại học cha đưa cô đi đến trường, chụp ở cửa trường học. Khi đó vẻ mặt cô non nớt, bụ bẩm vẫn chưa lau sạch sẽ; ba Nguyễn cũng còn không điều tra ra cái việc này, cười đến hăm hở, trẻ trung hơn rất nhiều so với hiện tại.

Tấm hình này chỗ cô có một tấm, trở về phòng rút ra từ trong album ảnh, dùng keo dính cao su dán ở vị trí giống nhau.

Lấy thêm cho ba Nguyễn, quả nhiên ông như thở ra một cái, cầm cuốn vở ngồi vào trên ghế sa lon tỉ mỉ lật xem, sau đó bỏ túi tiền vào ngực.

Nguyễn Hâm Kiều lau khóe mắt một cái, mang sản phẩm dinh dưỡng vừa vứt giữ cửa bỏ vào trong tủ bát.

Sinh nhật thầy Triệu ngay đầu năm, ông ở ngay thành phố B, Nguyễn Hâm Kiều đã sớm chuẩn bị quà tặng xong, đã đi gửi qua bưu điện, tính toán thời gian, hẳn là trước một ngày sẽ đến.

Sáng sớm hôm nay, ăn cơm sáng xong tiếp cha xuống tầng đi dạo, Nguyễn Hâm Kiều lại gọi điện thoại cho thầy Triệu.

“Thầy Triệu, chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.” Nghe tâm tình thầy Triệu rất tốt: “Kiều Kiều, hiện tại mới nhớ chúc tết cho chú.”

“Ôi, chú lại nghĩ con, thì mùng một đáp lễ cho chú!” Nguyễn Hâm Kiều mặc quần áo bông ngồi trên ghế dài, nhìn cha tập thể dục cùng mấy người già ở phía trước: “Ngày hôm nay không phải sinh nhật chú sao, sinh nhật vui vẻ! Mong chú vĩnh viễn ngọc thụ lâm phong(3), tiêu sái, lỗi lạc.”

(3) “Ngọc thụ lâm phong” nghĩa là “cây ngọc đón gió“. Người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hề bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa.” Ngọc thụ lâm phong” trong tướng học là một tướng quý. Die nd da nl e q uu ydo n

“Ôi chao, tốt tốt tốt.” Thầy Triệu vui tươi hớn hở nói, “Con có lòng. Người nhớ sinh nhật âm lịch của chú cũng không nhiều, cuộc điện thoại của con có thể xếp ở ba vị trí đầu.”

Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì: “Không phải sinh nhật dương lịch của chú cũng sắp đến, chú ngọc thụ lâm phong tiêu sái lỗi lạc như thế, em trai em gái say mê yêu thích hàng nghìn lần, đến lúc đó nhất định phải đập vỡ điện thoại.”

Thầy Triệu vui vẻ: “Con là một con quỷ nịnh bợ.”

Rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, dường như thầy Triệu không chú ý nói: “Thế nào, gần nhất đang làm gì đấy?”

“Mỗi ngày ở nhà tiếp cha cháu, cuộc sống ở đây vô cùng sung sướng.”

Thầy Triệu nở nụ cười, cười hai tiếng: “Đạo diễn Thương đó được nghỉ trở về, con có rảnh rỗi, tới xem một chút?”

“Đạo diễn Thương? Trời ơi, là đạo diễn Thương con biết đó sao?” Nguyễn Hâm Kiều kích động đến lập tức đứng lên, đứng nghiêm ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng: “Nhất định phải lúc rảnh rỗi, bất cứ lúc nào chờ đợi tổ chức kêu gọi!”

Đạo diễn Thương Nghiệp hoàn toàn xứng đáng là người đạo diễn đứng đầu của Trung Quốc, không chỉ có mấy lần thu hoạch giải thưởng lớn nhất ảnh hưởng toàn thế giới, càng là người Trung Quốc duy nhất bỏ vào trong túi ba giải thường điện ảnh lớn nhất thế giới. Cuộc đời đạo diễn của ông có thể nói là truyền kì, mỗi một bộ tác phẩm cũng quét ngang các giải thưởng lớn trong nước không nói, ở trên quốc tế cũng lấy được rất nhiều.

Có thể diễn xuất tác phẩm của Thương Nghiệp, đối với rất nhiều diễn viên mà nói, là chuyện vô cùng vinh quang, chẳng qua mấy năm gần đây tác phẩm của ông ta không nhiều lắm, thời gian đi du lịch với bà xã khắp các đất nước nhiều hơn, bởi vậy cơ hội này cũng càng thêm khó có được.

Thậm chí Nguyễn Hâm Kiều vốn không biết đạo diễn Thương có đang chuẩn bị tác phẩm mới hay không, thậm chí cũng không dám ôm kỳ vọng gì, đạo diễn Thương – nhân vật lớn như vậy, có thể biết được cũng đã là làm người ta hâm mộ rất lớn.

Không nghĩ tới dùng nhiều tấm lòng một chút với thế hệ trước, có thể có được cơ hội trời sập thật tốt như vậy, bây giờ Nguyễn Hâm Kiều yêu thích thầy Triệu rồi, hận không thể được dâng cúng cúi đầu lạy ông. (Editor: Bó tay=.=)

Thầy Triệu cho cô ba ngày sau sang đây, vừa lúc ngày nghỉ tết âm lịch kết thúc, bắt đầu ngày làm việc đầu tiên. Chị Như đã nghỉ xong trở về làm việc, dì Đường cũng nhàn rỗi, có thể giúp cô chăm sóc ba Nguyễn một tay.

Vốn kế hoạch đi du lịch sau mùa xuân cũng chỉ có thể đẩy (về) sau, ba Nguyễn tự nhiên sẽ không tức giận, ngược lại bản thân cũng không có thích thú đi du sơn ngoạn thủy bao nhiêu, đồng ý đi du lịch cũng chỉ vì có cô tiếp mà thôi.

Hiện tại cô có chuyện bận, tự nhiên là công việc quan trọng. Biết được cô phải đi gặp một số đạo diễn lớn trong nước, ba Nguyễn cũng vô cùng coi trọng, sắp xếp một ít quà tặng quan trọng cho người ta mới được.

Nguyễn Hâm Kiều vội vàng ngăn cản ông. Tính tình đạo diễn Thương rất quái lạ, thích một thân ung dung, làm theo ý mình, ghét nhất là tình nghĩa qua lại những thứ vật rỗng mà không thật, nghe đồn đã từng có một anh nhân viên công tác nhiều năm cầm quà tặng có giá trị không nhỏ đút lót ông, muốn sắp xếp cho thân thích của mình một nhân vật nhỏ, kết cục là trực tiếp bị đạo diễn Thương đuổi ra khỏi đoàn kịch.

Thầy Triệu đặc biệt dặn dò cô đừng mang cái gì, tốt nhất tùy ý một chút.

Nguyễn Hâm Kiều chỉ dẫn theo một trợ lí là Hoa Hoa, mặc rất đê điều, dọc theo đường đi, ngoài tiếp viên hàng không phục vụ cô ra, không làm kinh động bất kỳ người yêu mến nào.

Hoa Hoa đã sớm đặt khách sạn tốt, hai người về khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc, lại đón xe đến địa chỉ thầy Triệu cho.

Hoa Hoa đưa cô đến dưới tầng, Nguyễn Hâm Kiều lại để cho tự cô ấy chơi tùy thích, tự mình mang theo một chút hoa quả và đặc sản thành phố C, lên tầng.

Thầy Triệu kết hôn, ly hôn đều đã từng gây tiếng động lớn trong giới, bây giờ một mình nuôi nấng con trai đã tám tuổi, chẳng qua ngày nghỉ tết âm lịch con bị mẹ đón đi, còn chưa trở lại.

Lúc Nguyễn Hâm Kiều đến, ông đang xem ti vi nồng nhiệt, phát sóng trực tiếp chơi đánh bài. Cũng không còn chào hỏi cô làm sao, rót chén trà, cầm chút đồ ăn, để tự cô chơi.

Cô có chút lo lắng, ăn ba quả quýt hai quả táo một cái đĩa bánh ngọt, thật sự ngồi không yên.

“Đi lau sàn!” Thầy Triệu nghiêm túc nói: “Làm chút việc yên tĩnh một chút.”

Nguyễn Hâm Kiều lại đi thật. Die nd da nl e q uu ydo n

Đừng nói, làm mấy việc nhỏ vẫn bình tĩnh không ít thật, lúc lau tới cửa trước, đúng lúc chuông cửa vang lên, Nguyễn Hâm Kiều giật mình một cái, tâm lại nhảy tới cổ họng.

Cô thở một hơi thật dài, mở cửa --

Một thân áo lông và mũ áo màu đen của đạo diễn Thương chắp tay sau lưng đứng ở cửa, trên đùi còn dính một gương mặt đứa nhỏ quét nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Chào ngài!” Lời bắt chuyện vừa ra khỏi miệng thì ý thức được chính mình căng thẳng quá rồi, đạo diễn Thương liếc mắt quan sát cô, không nói chuyện.

Ánh mắt Nguyễn Hâm Kiều lại chuyển qua đầu tròn vo, vóc người cũng tròn vo, đỉnh đầu còn thúc mấy cái nhéo đứa con trai trên người: “A, hồ lô nhà ai thành tinh.”

Đứa con trai dừng lại, hai mắt đẫm lệ mà nhìn cô, oa mà một tiếng khóc lớn lên: “Oa, con không phải hồ lô oa!”

Đột nhiên Nguyễn Hâm Kiều có chút xấu hổ, vội vã để người ta vào trong nhà.

Phòng bên trong thầy Triệu đi tới, cười bế đứa con trai khóc lớn trên đùi đạo diễn Thương xuống, giơ thật cao đùa nó: “Có phải cha con lại không mua đồ chơi cho con hay không? Con muốn gì, nói với chú, chú mua cho con.”

Đứa con trai thuần thục đạp chân lên vai ông, cũng không sợ dơ quần áo của ông, đầu ngón tay út duỗi lên một cái: “Con muốn máy bay.”

“Muốn máy bay cơ à, đơn giản, trong phòng ông có, tự mình đi tìm lại.”

Thầy Triệu khom lưng để nó xuống, đạo diễn Thương đã ngồi xuống rất tự tại ở trên ghế sa lon, nhìn hình chơi đánh bài trên mà hình lớn, cũng không quay đầu lại nói: “Nó muốn máy bay thật, có thể lên trời cao.”

Đứa con trai theo học: “Trời cao.”

Thầy Triệu lặng im hai giây, vẫy tay về phía Nguyễn Hâm Kiều: “Đến đây, bé hồ lô này giao cho con.”

Đứa con trai cũng thông minh, hiểu ý của ông, bản thân đi trước mặt đến Nguyễn Hâm Kiều, ngửa mặt lên ngóng ngóng nhìn cô, ngón tay còn chỉ lên phía trên: “Mua máy bay.”

“... “ Xin lỗi, thật sự nô tì không có tài đại khí thôi(giàu sang quyền quý) như vậy.

Nguyễn Hâm Kiều liếm liếm đôi môi khô khốc, lấy điện thoại di động ra: “Em muốn lái máy bay sao?”

Cô đang một bắt chước trò chơi lái máy bay, cuối cùng dỗ được đứa trẻ này, bên kia đạo diễn Thương và thầy Triệu cùng nhau nhìn chằm chằm người khác trên ti vi chơi đánh bài, khá chuyên chú.

Bữa trưa tự nhiên là Nguyễn Hâm Kiều xuống bếp làm.

Nguyên nhân gây ra là bé hồ lô chơi trò chơi một lúc, kêu đói, thầy Triệu lại cầm sữa tươi cho nó uống, lời mở đầu của đạo diễn Thương thở nhàn nhạt mang theo chút giễu cợt hỏi: “Bữa trưa bán bên ngoài hay mì ăn liền?”

Thầy Triệu khá nghiêm túc suy nghĩ mấy giây: “Vẫn là thức ăn ngoài! Dù sao gần sang năm mới, ăn mì nhiều thì khó coi.”

Đạo diễn Thương: “Cậu nuôi con trai nhất định từng trải qua xuất sắc hơn người bình thường, tôi cảm thấy có thể quay thành một vở hài kịch.”

Thầy Triệu ha ha nói: “Quay! Tôi cho cậu giá cả hữu nghị.”

“Thầy Triệu, chú không biết làm cơm sao?” Nguyễn Hâm Kiều ngạc nhiên nói: “Không phải lần trước chú nói đã từng học đầu bếp năm sao mà?”

Thầy Triệu mỉm cười: “Người trẻ tuổi, đã từng học không phải là học được, đây chính là chỗ bác đại tinh thâm của tiếng Trung Quốc.” Die nd da nl e q uu ydo n

Nguyễn Hâm Kiều không nhịn được tranh cãi một cái tiếng: “Nhưng truyền thông đều nói chú là người đàn ông tốt, thì ra lừa người ta.”

“Cô nên biết?” Thầy Triệu nhìn cô, mắt sáng rực lên: “Bây giờ là sân khấu của những người trẻ tuổi các cô, bữa trưa hôm nay cô bao.” Nói xong, chỗ đạo diễn Thương không thấy được cô trừng mắt nhìn, dùng khẩu hình nói: Biểu hiện tốt một chút.

Đây đúng là một cơ hội biểu hiện thật tốt, Nguyễn Hâm Kiều vui vẻ đồng ý.

Ngược lại nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh đầy đủ hết, cô lấy can đảm đi hỏi khẩu vị con của đạo diễn Thương, nó vẫn nghiêm túc nhìn màn hình, nói một chữ: “Cay.”

“Đừng nghe nó, nó thích ăn cay.” Thầy Triệu nói: “Đôn Đôn thích ăn ngọt.”

Nguyễn Hâm Kiều có chút buồn cười, không nhịn được liếc mắt nhìn đứa con trai chuyên tâm chơi điện thoại di động, thì ra nó gọi Đôn Đôn, quả nhiên rất thích hợp.

Làm đồ ngọt thì cô lựa chọn sợi khoai môn và sườn heo xào chua ngọt, còn có nước nấu thịt bò, măng mùa xuân xào thịt khô và nồi súp lơ, ngoài ra còn có bốn phần canh thịt vụn trứng gà, suýt nữa hao hết sở học(3) suốt đời.

(3) Vốn liếng học được

Cuối cùng sự nỗ lực cũng không uổng phí, Đôn Đôn ăn rất ngon, Thầy Triệu cũng không ngừng khen tay nghề của cô tốt, đạo diễn Thương vẫn không nói chuyện, sau khi ăn xong lúc Nguyễn Hâm Kiều thu dọn bàn, nghe được ông hỏi một câu: “Đây là bảo mẫu cậu mới tìm?”

“... “ Suýt chút nữa Nguyễn Hâm Kiều đập đầu tự tử một cái ở trên tường.

Thầy Triệu vui vẻ, giải thích hai câu đơn giản với anh, sau cùng vẫn không quên khen cô: “Rất có hiểu biết trẻ nhỏ.”

Không nói rõ, nhưng đạo diễn Thương tự nhiên nghe được ý của anh, ừ một tiếng, đúng là đồng ý kiến, chẳng qua lại đón lấy lời nói không mặn không nhạt: “Gần nhất không có kịch bản.”

Kỳ thực thầy Triệu cũng chỉ là giới thiệu gặp mặt một cái, không nhất định đưa ý kia cho ông ấy, chẳng qua nghe ông từ chối dứt khoát như vậy, không nhịn được đã muốn tranh cãi với ông ấy: “Không phải cậu có cuốn vở kịch chuẩn bị hai năm rồi sao, còn không quay, muốn đợi tới khi nào?”

“Không có tiền.”

Thầy Triệu cười ha ha: “Cái đó được, để Kiều Kiều làm người đầu tư cho cậu, nữ chính cho cô ấy, buôn bán này có làm hay không?”

Nguyễn Hâm Kiều kinh hồn bạt vía(4) rửa bát, chỉ nghe đạo diễn Thương không hề phập phồng lời nói vang lên: “Lợi hại.”

(4) Kinh hồn bạt vía: Sợ hãi đến mức như mất cả hồn vía

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.